Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 1: Lần đầu gặp hệ thống




Nếu nói thế giới đêm ở Việt Nam rất phát triển, người người tất bật ra vào hoạt động thì có lẽ ở cái xứ sở của phương tiện giải trí này, thế giới đêm chính là một nơi không thể thiếu của mọi người. Dù cho dân số Hàn Quốc dân số không bằng trung quốc hay Việt Nam nhưng có thể thấy thông tin đại chúng, nghệ thuật và đặc biệt là hệ thống nhà hàng, bar, quán rượu áp đảo thấy rõ. Họ sống xa hoa nhưng khôbg trụy lạc, sống thư thả nhưng không mất đà, cuộc sống thế giới đêm giúp họ vứ hết những bực dọc để thăng hoa, để thư thái hơn, càng giúp họ tươi mới hơn

Nhóm Lan bước vào một quán bar đã nhanh chóng bị không khí vui nhộn, sinh động, vui vẻ hơn ở Việt Nam thu hút bởi lẽ nơi đây không chỉ có tiếng nhạc, âm thanh DJ phát ra mà còn cả tiếng hò hét trong niềm vui, tiếng cười đùa của tất cả mọi người

Tâm trạng mệt mỏi của Lam và Huy cũng bị không khí nơi đây đánb bay, nhanh như chớp Lam liền cầm lấy tay Huy kéo lên sàn. Những điệu nhảy uyển chuyển theo điệu nhạc được Lam thể hiện một cách tài tình, một cách hăng say.

Một dòng nhiệt huyết cũng nhanh chóng dâng lêb trong người Huy. Dù biết Lam rất đẹp, biết cô không có ý khiêu gợi ai như những cô gái khác nhưng cô thế này thật hút mắt cáng đàn ông. Huy nhìn khắp nơi, cậu đoán đâu có sai, trừ bỏ những người đang hăng say với công việc mình đang làm thì ai cũng đang nhìn làm với ánh mắt thèm thuồng. Biết là ích kỷ nhưng bây giờ cậu chỉ muốn Lam là một cô bé tí hon để cậu có thể bỏ vào túi áo để một mình cậu chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Lan thôi.

Huy nghiến răng nghiến lợi sau đó nhảy ra phía sau Lam ôm lấy eo cô, nhịp theo từng động tác của cô, trong khi đó mắt cậu thì bận trừng mắt với những kẻ đang themg thuồng nhìn Lam kia

Lan cùng mọi người nhìn một lúc rồi cười thật to. Tâm tình của Huy bọn họ sao không hiểu cho được.

Lan nép sát người vào ngực Quân, thủ thỉ hỏi:

"Chúng ta cùng nhảy nhé!"

"Em dám?"

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quân, Lan liền rụt đầu vào cổ, nhẹ giọng kêu

"Không dám!"

Cô cũng chỉ muốn thử cậu thôi, có nào ngờ Quân sẽ phán ứng mạnh mẽ như vậy nhưng dù sao cô cũng thấy vui, như vậy chứng tỏ sự độc chiếm của Quân, cho thấy trong lòng cậu có cô, còn rất coi trọng cô nữa

Thấy người trong lòng cang lúc càng thu người lại, cứ ngỡ lúc nãy cậu đã dọa Lan sợ, tim cậu lập tức nhói lên một cái, cậu nhẹ giọng nói

"Anh không giỏi kiềm chế như Huy, em mà lên đó nhảy anh thật không biết mình có ra tay giết người không nữa!"

Lan ngước ánh mắt long lanh lên nhìn Quân, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Người này thật sự yêu cô nha! Một dòng nước ấm chảy đều trong người Lan, nhân lúc mấy người kia không có chú ý, cô kiễng chân lên hôn vào môi Quân một nụ hôn thật nhẹ rồi dịu dàng nói ba chữ

"Em yêu anh!"

Quân sững người ra vài giây như để cảm nhận tất cả hạnh phúc; tình yêu mà Lan gởi vào nụ hôn kia, mãi một lúc sau Quân mới có phản ứng. Bàn tay to dài càng gắt gao ôm lấy Lan hơn, kéo cô laib sát mình hơn để một mình đôch chiếm cô

Bọn họ cơ hồ coi đây là chốn không người cứ tự nhiên mà bày tỏ tình cảm, mà không đúng, mấy vị kia căn bản không có thấy bởi Huy và Lam thì vẫn đang say sưa trên sàn nhảy còn Lâm và Phương thì bận hằm hè với nhau rồi, căn bản bọn họ không có rảnh rỗi để ý đến hai người. Còn mấy vị khách quan đang ngồi kia càng không có liên quan đến hai người, bọn họ muốn nhìn thì cứ nhìn.

"Nè nè, tránh ra tên chết bầm, đừng động vào tôi!"

Phương hung hăng hất Lâm đang đụng tay đụng chân với mình ra rồi lùi về sau ba bước, bản thân cũng duy trì khoảng cách với Lâm

"Tôi cũng đâu có bị bệnh, cô cần gì tránh xa như thế!"

"Ai biết anh có mắc bệnh hay không, tốt nhất vẫn nêb tránh xa tôi ra"

Phương càng nói càng tránh xa hơn nữa, vô tình cô va phải ai đó. Tiếng 'á' vang lên là Phương quay đầu lại, nhưng giờ phút này cô mong mình chưa hề quay đầu lại biết bao

Xung quanh tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười đùa vui vẻ át luôn cả những âm thanh va chạm nhỏ của ly bình, tiếng người cạn rượu, và cả tiếng kinh hô xen lẫn bất ngờ

"Phương?"

Người kia nhẹ nhàng câtd tiếng, thanh âm còn mang theo một chút nghi hoặc không rõ ràng

"Phương, là em phải không?"

Phương sau khi thả hồn khắp chốn, đã lấy lại tinh thần. Đối mặt với người thanh niên kia cô có một chút không tự nhiên

"Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi!"

Phương vội trả lời rồi tránh người đó như tránh tà, mỗi lúc một nhanh hơn

Nhìn thái độ lạ thường của Phương, Lâm không ngừng thắc mắc, hắn ta vậy mà có thể làm cho cô mất bình tĩnh chỉ trong chốc lát, cái việc mà trước nay cậu muốn làm nhưng vẫn không làm được.

"Hắn là ai?"

Lâm không nhịn được tính tò mò bèn hỏi nhưng đáp lại câu hỏi của cậu chỉ là sự im lặng của Phương

Nếu Phương đã làm như không nghe thấy thì cậu cũng không muốn hỏi nữa, cứ thế mà đi theo Phương về cái bàn nơi phía trong góc tối mà Lan và Quân đã chọn.

Vừa ngồi xuống cô đã vội cầm lấy chai rượu tu ừng ực, giống như cô càng uống nhiều, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cái cảm giác bực bội đang dâng lên này cũng bị rượu hòa tan đi.

Lan biết Phương có chuyện không vui, rất muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, nếu Phương không tự mình nói thì cô cũng chẳng muốn phí sức đi cậy miệng Phương làm gì

Chỉ trong một chốc ly rượu đầy đã bị Phương uống không còn một giọt, uống xong dường như vẫn chưa thỏa mãn, Phương lại cầm một chai khác, nhưng nhanh chóng chai rượu kia đã bị Lâm giật lấy

"Cô muốn chết sao? Đây là rượu chứ không phải nước lã mà cô uống không biết nhiều ít như thế!"

Phương cũng chẳng màn đến lời Lâm nói, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đám đông đang nhảy múa

Lâm tâm tình khó chịu liếc mắt nhìn về nơi bọn họ vừa gặp chàng trai kia. Rốt cục hắn là ai mà lại có thể làm Phương biến sắc như thế

Cái cảm giác kia nó không rõ ràng làm cậu không thể biết đó là cảm giác gì, chỉ biết nó đang giày vò tâm can cậu mãi không thôi

"Thật thoải mái!"

Lan và Huy cuối cùng đã quay lại, cũng nhờ họ bầu không khí khó thở ở cái bàn trong góc tối này đã được lưu thông.

"Thật đã thoải mái?"

"Ừm. Bọn tớ đã sẵn sàng!"

Huy giống như đã trang bị vũ khí đầy đủ, khí thế bừng bừng chuẩn bị ra trận. Khuôn mặt lúc nào cũng tựa tiếu phi tiếu

"Nè, hai người làm như sắp tham gia chiến tranh không bằng. Đó căn bản chỉ là một cuộc hôn nhân gượng ép. Hãy suy nghĩ nhẹ nhàng một chút"

Phương cố vứt hết mọi sầu não qua một bên, tìm lại giọng nói của mình rồi cất tiếng trêu chọc hai người kia

" khuất phục lão già cứng đầu cứng cổ kia còn khó hơn dẹp loạn"

Lam không thua cãi lại, ánh mắt kiên quyết của cô càng cho thấy cô chắc đến 100% nhận xét của cô không hề sai

"Nè, cậu đừng nói quá lên như thế chứ, cậu với ông ta chưa từng nói chuyện qua"

"Nhưng tiếng tăm lão già khó tính của lão đã vang xa ngàn dặm rồi"

" cũng chỉ là tin đồn. Cậu cũng..."

Phương đang nói thì im bặt, những chữ muốn nói đều bị cô nuốt vào trong.

Mà lúc này Thân hình cô gái ở trong ngực Quân bỗng chốc trở nên cứng đờ, Quân có thể cảm nhận được điều đó.

"Em làm sao vậy?"

Lan không trả lời, ánh mắt nhìn chăm chăm về một phía, cũng là phía mà Lâm đang nhìn.

Lam và Huy thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía mình thì cảm thấy có chút kì lạ nhưng đến khi họ nhìn kĩ thì mới biết mọi người căn bản không có nhìn họ mà đang nhìn phía sau họ. Lam cùng Huy lập tức quay đầu nhìn, Huy chẳng có phản ứng gì đặc biệt, trái lại Lam thì rất ngạc nhiên sau đó là tức giận, bàn tay nhỏ đã giật ra khỏi tay Huy và cuộn thành nắm đấm, hình như cô đang kìm nén tức giận đang trào dâng

"Ai đây? Chẳng phải là Bùi thiếu đây sao? Sao Bùi thiếu cao cao tại thượng lại ở cái nơi nhộn nhịp này, hay là do cô ta không thỏa mãn được anh nên anh mới đến đây tìm niềm vui mới"

Bùi thiếu?!!!

"Lam!"

Người kia vẫn nhẹ nhàng thốt lên từng chữ trước sự trêu đùa cợt nhã của Lam

"Oh, tôi có được xem là có phúc không nhỉ? Còn được Bùi thiếu đây nhớ đến là vinh dự mười mấy đời nhà tôi rồi!"

Nghe Lam nói Phương chỉ cười khẩy phản ứng lại. Vinh dự mười mấy đời nhà Lam? Trước giờ Lam chẳng hề coi dòng họ ra cái thể thống gì, trong Lam dòng họ chỉ là một thứ đang bị thối rữa tận sâu bên trong, cô bảo vinh dự mười mấy đời chẳng khác nào đang chửi vị Bùi thiếu kia vô phúc, ăn ở xấu xa.

Phương lặng im không nói, mắt nhìn đi nơi nào đó, nhưng tai thì vẫn lắng nghe Lam nói, lâu lâu khóe môi lại nhếch lên hưởng ứng lời của Lam

Những lời Lam nói giống như những cây gai nhọn đâm vào người vị Bùi thiếu kia, mỗi cái đâm đều đau đến khắc cốt ghi tâm

Huy không hiểu sao Lam lại phản ứng như vậy nhưng cậu có thể nhận ra sự hận thù, sự chán ghét mà cô giành cho vị Bùi thiếu này lớn đến nhường nào. Chẳng lẽ trước kia cô và người này...?

Lan thoát khỏi lồng ngực rắn chắc của Quân rồi nhảy lên chắn trước mặt Lam

"Lan!"

Người kia vẫn rất dịu dàng, không lấy một chút phẫn nộ dù đã bị Lam mắng xối xả

"Hừ! Tên tôi để cho loại người như anh muốn gọi thì gọi sao?"

"Lan, anh..."

"Tôi đã bảo đừng xuất hiện trước mặt tôi nếu không...anh còn nhớ chứ?"

Dứt lời Lan tung một đấm thật mạnh vào mặt vị Bùi thiếu kia, hắn ta ngã ngay ra đất, những tiếng loảng xoảng do ly vỡ vang lên nhưng không thể nào át lại âm thanh lớn ngoài kia.

"Bẩn tay!"

Lan phủi tay vài cái giống như vừa động phải cái gì nhớp nháp lắm rồi nhanh như chớp nắm tay Phương rời đi.

Quân tự đặt cho mình một câu hỏi 'cô ấy cùng tên kia có quan hệ gì?' rồi cũng nhanh chóng rời khỏi, trong lòng cái sự thắc mắc cùng nghi ngờ cứ nhoi nhói mãi không thôi

Lam dành cho vị Bùi thiếu kia ánh mắt khinh thường căm ghét rồi nắm tay Huy nối gót theo ba người kia

Chỉ còn lại mình Lâm đứng đó, cậu vẫn nhìn chằm chằm người kia như muốn hỏi hắn là ai? Là bạn hay là ...? Ba người con gái kia đến tột cùng đã xảy ra mâu thuẫn gì với người này, sao ai cũng chán ghét hắn, còn có, ba người kia ai mới là người có quan hệ không bình thường với người này đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.