Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 10




“Cô sợ bị người khác nhìn thấy à?” Cố Dạ Thâm hơi nhíu mày.

“Hả?” Ôn Noãn ngẩn ra, hiểu điều anh nói, cô liền tốt bụng trêu ghẹo, “Tôi cũng không thích sáng mai đều bị mọi người trong phòng làm việc chỉ chỉ chỏ chỏ, Tổng Giám đốc Cố, anh cũng biết sức quyến rũ của mình mà.”

Cố Dạ Thâm khẽ cười, “Mị lực của tôi ư? Cô có ái mộ không?” Thấy cô ngơ ngẩn, anh làm như không có việc gì cười cười, “Tôi bây giờ không phải là Tổng Giám đốc Cố nữa, chỉ là hàng xóm cho cô đi nhờ xe thôi, lên nhanh một chút đi.”

“Hàng xóm cho đi nhờ xe sao?” Ôn Noãn nhìn cuối đường vẫn không có xe buýt tới như cũ, vì vậy cô đành mở cửa xe cười chui vào, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Chắc hẳn lúc này cũng không có đồng nghiệp nào nhìn thấy.

Dọc theo đường đi nét mặt của cô đều vui vẻ, vấn đề phiền muộn của mấy ngày trong một đêm đã thông suốt, chỉ cảm thấy các tế bào trong cơ thể mình đều linh hoạt, từng tế bào cũng nhẹ nhành khoan khoái.

“Lâu rồi không có hôm nào cô vui vẻ như vậy.” Cố Dạ Thâm nhìn thẳng phía trước, chợt thở dài lơ đễnh nói, ánh mắt lấp lánh thấm đầy ý cười.

“Vâng, đúng vậy.” Ôn Noãn theo bản năng tiếp lời, rồi lập tức nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt đầy nghi ngờ, anh làm sao biết đã thật lâu rồi cô không vui vẻ như vậy chứ?

Giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô, Cố Dạ Thâm từ từ nở nụ cười,“ Từ khi biết cô đến giờ tôi chưa từng thấy cô cười vui vẻ như vậy, gần đây thấy tinh thần của cô cũng tốt lên một chút.” Mắt liếc thấy ánh mắt cô tim anh bắt đầu đập mạnh và loạn nhịp, anh lập tức nói sang chuyện khác, “Cô vẫn chưa ăn cơm tối à, không bằng chúng ta dứt khoát không về, đi tới tiệm ăn cơm có được không?”

Ôn Noãn suy nghĩ một chút, “Được, tôi mời khách nhé, coi như cám ơn anh vừa mới chỉ điểm.”

Ánh mắt Cố Dạ Thâm thật sâu, “Được.”

Dưới sự chỉ huy của Ôn Noãn, xe quẹo bảy, tám rẽ, chạy ra ngoài Phong Đại có một phố bán thức ăn bình dân, dừng xe lại, hai người đi vào một quán cơm kiểu Hồ Nam tên “Thất Lý Hương”, quán không lớn, lại sạch sẽ, sáng sủa bày khoảng hơn chục bàn nhỏ hình chữ nhật, khách khứa ngồi đầy, phần lớn đều là các đôi tình nhân đang là học sinh cấp ba của trường trọng điểm Phụ Chúc gần Phong Đại.

Bà chủ trẻ đưa hai người ngồi xuống một cái bàn còn xót lại ở trong góc quán, rồi lần lượt rót trà, đưa thực đơn. Từ lúc đi vào Cố Dạ Thâm liền nhíu chặt đầu lông mày, sau khi ngồi xuống anh châm một điếu thuốc, khói bay lượn lờ giữa hai người, dựa lưng vào tường, đôi mắt anh không có tiêu cự, vẻ mặt như đau đớn lại yêu thương, không rõ trong lòng suy nghĩ gì.

Ôn Noãn nhìn lướt qua thực đơn, gọi một phần cánh gà dim tiêu nguội, ngẩng đầu lên thấy tâm tư hoảng hốt của Cố Dạ Thâm, cô cầm thực đơn chạm vào cánh tay anh: “Cố Dạ Thâm, anh chọn món gì?”

Cố Dạ Thâm giật mình, cũng không nhìn thực đơn, trực tiếp mở miệng: “Kiến càng leo cây thật cay, cho thêm một chút xì dầu, ngàn lần không thể cho hoa tiêu, Mề Gà chua cay, thịt khô ướp tỏi cũng phải cho nhiều hạt tiêu một chút, một bát canh đầu cá nấu đậu hũ, đậu hũ phải non, đầy cá là nấu đầu cá trắm cỏ, canh nhất định phải đậm (mặn 1 chút), chúng tôi có thể chờ, cứ như vậy trước đã.”

Sau khi ghi nhớ Bà chủ rời đi, Ôn Noãn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Dạ Thâm, kỳ quái, nếu như cô gọi mấy món ăn cũng sẽ giống như anh phân phó. Mặc dù mấy ngày tay cô bị thương cũng biết khẩu vị của hai người không khác nhau lắm, nhưng thích gì, kiêng gì cũng giống nhau như vậy cũng không thể tưởng tượng nổi rồi!

Cô dám cam đoan những thứ linh tinh mà mình thích trong bảy năm qua trừ người bạn thân Cố Khang Khang ra thì không ai biết, cũng không nhắc qua trước mặt bất kỳ ai, ngay cả Đường Tử Khoảng làm vợ chồng hai năm cũng không thể biết được cặn kẽ như vậy.

Cô cảm nhận được từ lúc anh bắt đầu gọi thức ăn đều chưa từng dừng lại nhìn thực đơn, vốn Cố Dạ Thâm định xem như không nhìn thấy nhưng lại không thành công, anh hít một hơi, lông mày nhíu vào: “Cô không ngại tôi tự chủ trương chứ?”

“Không có, không sao.” Ôn Noãn vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ thấy kỳ quái, anh không cần nhìn thực đơn cũng biết ở đây có những món gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.