Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 11: Q.2 - Chương 3: Phế Công




Ngày kế tiếp, kẻ bất hạnh mang theo cặp mắt đen thui bước ra khỏi cửa khiến cho Lưu đại nương hết hồn nhảy dựng, liên tục hỏi hắn bị làm sao.

“Ban đêm nóng quá nên ta mất ngủ.”

Kẻ bất hạnh ấp úng, không thể không trả lời, chỉ có thể bịa ra một lý do, hắn cũng không dám nói rằng hắn vừa gặp được một nam nhân, chỉ cần nghĩ tới y thân thể đã nóng bừng.

Lưu đại nương chợt hiểu ý mà nở nụ cười.

“Thì ra là tiểu đệ đã trưởng thành, Đại Phúc lúc lớn bằng ngươi, ban đêm cũng không ngủ được, cứ trở mình là lại nghĩ đến chuyện….. cưới vợ.”

Bà đem hai chữ ‘cưới vợ’ nói thật lớn khiến cho kẻ bất hạnh đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Làm gì….. Làm gì có chứ…..”

Lưu đại nương lại càng cười đến hân hoan, kéo kẻ bất hạnh ngồi xuống bên bàn ăn nói: “Mẹ nuôi biết da mặt ngươi mỏng, nhưng mà chuyện này cần gì phải xấu hổ, nam nhân phải nghĩ đến chuyện thành thân, cưới vợ rồi mới được gọi là thành gia, nam nhân đã thành gia mới là người nam nhân trưởng thành. Nhưng ngươi đừng có học theo Đại Phúc ca của ngươi, lấy vợ về một cái là quên luôn bà mẹ này, suốt ngày vây quanh vợ, ngay cả điểm tâm cũng chẳng thèm ăn…..”

“Mẹ nuôi, đó là vì Nguyệt Nhi tẩu sắp sinh con, Đại Phúc ca không phải là cố ý đâu…..” Kẻ bất hạnh còn không biết Lưu đại nương đang giả vờ giận dỗi, cuống quít biện giải thay cho Lưu Đại Phúc khiến cho Lưu đại nương nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn một cái.

“Ngươi không cần phải nói giúp cho hắn, tính tình của con ta ra sao ta còn chưa rõ hay sao.”

Kẻ bất hạnh xoa xoa đầu, ngây ngô nở nụ cười rồi nói: “Mẹ nuôi, Du đại ca tại sao bây giờ vẫn chưa đến. bình thường không phải chỉ cần nghe mùi cháo của người thôi thì sẽ chạy đến đây nhanh hơn cả Tiểu Kim hay sao?”

Con chó lớn đang ăn ùng ục ở cửa đột nhiên nghe thấy tên của mình, dừng lại một chút rồi nhìn kẻ bất hạnh sủa một tiếng, vẫy đuôi không ngừng.

“Nghe nói ngày hôm qua nhà hắn có khách, hôm nay chắc hắn sẽ không sang đây đâu, thôi cứ mặc kệ hắn đi, Du tiểu tử chính là một con quỷ đói đầu thai, đói bụng thì tự nhiên sẽ mò sang đây thôi. Tiểu đệ, ngồi đây, mẹ nuôi muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”

“Hả, mẹ nuôi, có chuyện gì ngươi cứ nói.” Kẻ bất hạnh nghiêm chỉnh ngồi xuống, bày ra bộ dạng lắng nghe.

“Tiểu đệ này, mẹ nuôi giờ đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ không thể chăm sóc ngươi được nữa, ngươi giờ cũng đã mười bảy tuổi, là người lớn rồi. Bắt đầu từ năm trước mẹ nuôi đã nghĩ đến chuyện tìm cho ngươi một người vợ, nhưng mãi vẫn không tìm được một người phù hợp. Hôm qua bác gái có đến đây, Tiểu Cửu nhà họ nhỏ hơn ngươi một tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, sức lực cũng khá, trọng yếu hơn chính là nàng đốt với ngươi rất tốt, thường hay chạy đến nhà chúng ta giúp ngươi tước trúc, ta thấy hai ngươi cảm tình cũng tốt nên muốn giúp ngươi cưới nàng làm vợ, ngươi nghĩ thế nào?”

Kẻ bất hạnh nghe xong ấp úng vài câu, hắn hiểu ý của Lưu đại nương, quả thật da mặt hắn rất mỏng, chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Chuyện này….. Chỉ cần Tiểu Cửu muội muội không chê ta mù lòa, mẹ nuôi cứ làm chủ là được…..”

“Tốt lắm, ta sẽ chạy đi định ngày với bác gái, ha ha….. Nhà của chúng ta sắp có thêm chuyện vui nữa rồi…..” Lưu đại nương cười rất vui vẻ, thầm nghĩ chẳng bao lâu sau nàng sẽ có thể được bế đến hai đứa cháu.

“Đại thẩm, có chuyện gì mà trông ngươi lại vui vẻ đến như vậy…..” Du Y đúng lúc này vừa bước vào cửa, tò mò hỏi.

“Đương nhiên là chuyện vui của tiểu đệ rồi….. Ủa? Vị này là?”

Lưu đại nương nhìn thấy đằng sau Du Y còn có thêm một người, cách ăn mặc trông giống như phu tử, một thân bố y màu xanh bình thường, dáng người cao thẳng khiến cho áo quần trông thật tinh tươm, nhìn qua có vẻ tràn trề sức sống, đương nhiền điều làm cho Lưu đại nương sững sờ mà ngắm nhìn chính là gương mặt của người này, rất đẹp không cần phải nói rồi, trên mặt còn lộ ra một vẻ cao quý. Đây là người nam nhi từ đâu đến vậy, nếu để cho các cô nương chưa thành thân ở trong trang nhìn thấy chắc chắn sẽ gây nên một cơn chấn động xuân tình.

“Tiểu sinh Trịnh Cẩn.”

Giọng nói ôn nhu này đã xoay quanh trong đầu kẻ bất hạnh suốt một đêm, không thể tưởng tượng được mình đang ở trong nhà vậy mà đột nhiên lại nghe được, nhất thời ngây dại, miệng hé ra tròn tròn, quay sang hướng phát ra giọng nói.

“Sâu cũng sắp bay lọt vào miệng rồi đó…..”

Du Y cười cợt trêu chọc, kẻ bất hạnh nghe thấy nhất thời ngượng ngùng mà cúi đầu, hai tai cũng đỏ bừng lên. Du Y nhịn không được mà muốn trêu đùa thêm vài câu, đột nhiên lại nhìn thấy Trịnh Cẩn thừa dịp Lưu đại nương không chú ý quay sang lạnh mắt liếc hắn một cái, hắn lập tức im miệng, thầm nghĩ: Phải ngoan ngoãn, thành chủ đối với Lưu gia tiểu đệ thật sự là để ý, mình giờ không thể như trước kia mà hở ra là trêu chọc hắn được, nếu không thế nào cũng có ngày chết mà chẳng hiểu tại sao.

Nghĩ đến đây, hắn vội nói với Lưu đại nương: “Lưu đại nương, vị này chính là tiên sinh dạy học mới vừa chuyển đến, Trịnh tiểu phu tử, hắn hiện đang ở tạm trong nhà của ta, ha ha ha….. Ngươi nghĩ xem về sau có nên sắm thêm một đôi đũa nữa hay không?”

“Thêm một đôi đũa cũng chẳng phải là việc khó khăn gì, về nhau cứ nhớ chẻ thêm cho đại nương ta một bó củi là được rồi, chỉ là…..” Lưu đại nương nghi hoặc nhìn Trịnh Cẩn vài lần, nói: “Chỉ là ta thấy Trịnh tiểu phu tử da trắng thịt trơn, giống như là người đã được hầu hạ quen rồi, cơm rau dưa nhà ta không biết ngươi có thể ăn không?”

Trịnh Cẩn mỉm cười nói: “Đại nương cứ nói đùa, ta chỉ là một người đọc sách, không biết làm việc nhà, gia đình dù có dành dụm tiền nhưng cũng chỉ miễn cưỡng mà qua ngày, làm gì có kẻ hầu người hạ, ngày thường chỉ cần một chén cơm trắng và vài món rau dưa là cũng đủ lắm rồi.”

Y vừa nói vừa che giấu khí thế ở trên người, vốn tưởng rằng người nông dân kém hiểu biết, lại không ngờ rằng một lão bà bình thường lại có ánh mắt lợi hại đến thế. May sao, y vì không muốn kẻ bất hạnh nhận ra thân phận của mình cho nên đã dành ra một năm để luyện tập cách nói chuyện và điều chỉnh hành vi cử chỉ, nếu không đừng nói là lão bà này, chính kẻ bất hạnh cũng sẽ không để bị y gạt.

Lưu đại nương lúc này lại nhìn Trịnh Cẩn, quả thật cũng giống người đọc sách, lòng nghi ngờ tản đi, cười nói: “Ăn rau dưa là tốt rồi, tất cả ngồi xuống đi, ta mang đồ ăn lên ngay.”

“Đa tạ đại nương.” Trinh Cẩn hơi khom người, không chút do dự mà đi đến ngồi xuống bên cạnh kẻ bất hạnh.

Kẻ bất hạnh cúi đầu, hai lỗ tai dựng thẳng đứng, cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ của Trịnh Cẩn, giọng nói ôn nhu khiến cho hắn lần thứ hai cảm thấy tê dại, hai bàn tay giấu ở dưới bàn không ngừng vặn vẹo, trên khuôn mặt thanh tú đáng yêu đã gần như không tự chủ được mà toát lên biểu tình say mê.

Cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống, bên mũi truyền đến mùi hương khiến cho người khác an tâm, giống như cái ôm ấm áp của ngày hôm đó….. Kẻ bất hạnh đột nhiên hoảng hốt nhảy dựng lên.

“Ta….. Ta ngồi bên này.” Hắn cúi đầu đi đến chỗ ngồi bên cạnh Du Y.

Không hề ngoài dự đoán, Du Y nhận được ánh mắt giết người của Trịnh Cẩn.

“Khụ khụ….. Tiểu đệ, ghế này ngắn quá, ngồi hai người không được đâu, ngươi cứ qua bên kia ngồi cùng Trịnh tiểu phu tử đi, y gầy ngươi cũng gầy, ngồi vừa gọn luôn.”

Kẻ bất hạnh bị Du Y lôi lôi kéo kéo nhét vào trong lòng của Trịnh Cẩn, đương nhiên không thể nhìn thấy trên trán Du Y đã toát ra cả đầu mồ hôi lạnh.

Kẻ bất hạnh giãy giụa muốn đứng lên khỏi lồng ngực của Trịnh Cẩn, hắn không rõ vì cái gì, hắn vốn luôn sợ hãi người lạ nhưng lại chẳng sợ Trịnh Cẩn chút nào, hắn thích cảm giác Trịnh Cẩn ôm hắn, dùng giọng nói ôn nhu trò chuyện cùng hắn, tựa như có ảo giác được mẹ ôm vào trong lòng. Chỉ là tim hắn đập rất nhanh, trên mặt cũng nóng bừng, thân thể từ từ nóng lên khiến cho hắn không tự chủ được mà lo lắng liệu tim mình có khi nào sẽ nhảy từ trong cổ họng ra ngoài hay không, lúc này hắn mới bắt đầu giãy ra.

“Ngươi không thích ngồi cùng ta có phải không?”

Giọng nói của Trịnh Cẩn vang lên ghé vào bên tai hắn, tựa như mang theo vài phần ấm ức, trong lòng kẻ bất hạnh nhất thời mềm nhũn ra, thấp giọng nói: “Không….. Không phải…..”

“Không phải là tốt rồi…..”

Giọng nói của Trịnh Cẩn lập tức lộ ra ý cười thoải mái, buông vòng tay ấm áp ra để cho kẻ bất hạnh ngồi xuống bên cạnh mình, tuy rằng trong lòng y chẳng hề muốn buông ra chút nào, nhưng mà….. Cứ từ từ thì sẽ tốt hơn, miễn cho lại dọa nhóc con thiếu can đảm này sợ hãi.

Du Y gần như đã muốn nghẹn họng nhìn trân trối, con người ôn nhu vô hạn ở trước mắt này chính là thành chủ sao? Là thành chủ? Hắn nhất định đã bị hoa mắt rồi….. Thành chủ lạnh lùng vô tình kia…..

Kẻ bất hạnh vừa mới ngồi xuống, Lưu đại nương đã bưng điểm tâm ra, một bát cháo thơm ngào ngạt, mấy đĩa thức ăn, còn có một mâm bánh màn thầu, cực kỳ đơn giản. Trịnh Cẩn cả đời ăn sơn trân hải vị, thức ăn như vậy làm sao có thể khơi gợi được sự chú ý của y, nhưng hiện giờ y đang ngồi bên cạnh kẻ bất hạnh, điều này khiến y cảm thấy trong lòng như nở hoa, cháo chẳng có mùi vị gì ăn vào miệng cũng thấy ngọt ngào vô cùng.

“Đúng rồi, đại nương, lúc trước ngươi nói có chuyện vui gì vậy?” Du Y ngồi ăn cơm cũng không yên, mới ăn hai miếng đã mở miệng hỏi.

Lưu đại nương vui vẻ nói: “Bác gái nhìn trúng tiểu đệ nhà chúng ta, muốn gả Tiểu Cửu cho tiểu đệ, vừa rồi ta hỏi tiểu đệ, tiểu đệ cũng đã gật đầu đồng ý, việc này thành rồi, ta đang định đi nói chuyện với bác gái, tìm bà mối này kia, chẳng bao lâu sau các ngươi sẽ có thể uống rượu mừng của tiểu đệ rồi.”

“Cái gì?”

Du Y đang uống một ngụm cháo thiếu chút nữa phun ra, trộm nhìn Trịnh Cẩn đã thấy sắc mặt y lạnh lẽo bất định nhìn sang kẻ bất hạnh.

“Khụ khụ….. Đại nương, tiểu đệ tuổi còn nhỏ, việc này sao lại vội vàng thế.”

“Sao lại không gấp cho được, mắt tiểu đệ không tốt, việc ăn uống hằng ngày đều cần có người chăm sóc, sớm tìm cho hắn một người vợ thì ta mới có thể yên tâm được.”

Du Y lại trộm nhìn sang Trịnh Cẩn.

Sắc mặt của Trịnh Cẩn càng lúc càng tối đen, nhìn vào đôi mắt của kẻ bất hạnh lại mang theo vài phần thương tiếc và ôn nhu, lén lút ở dưới bàn nắm tay kẻ bất hạnh.

Kẻ bất hạnh vốn đang cảm thấy mình có thể được thành thân với Tiểu Cửu muội chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này, thành thân xong, hắn có thể có được gia đình của riêng mình. Nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Cẩn đang dừng trên người hắn, trong lòng bỗng nảy sinh một sự bất an khó tả, không khỏi buông đũa, lần thứ hai khẩn trương vặn vẹo tay, không ngờ thình lình bàn tay của hắn bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, hắn hoảng sợ, nhưng khi nhận thức được đây chính là tay của Trịnh Cẩn thì mặt hắn lại đỏ lên, cúi đầu xuống, nhưng không hề rút tay ra.

Hắn thích sự ấm áp này, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, những đêm lạnh giá hắn thường tránh mình trong bóng tối, khẩn cầu ông trời có thể ban cho hắn sự ấm áp này, không thể ngờ rằng ông trời rốt cuộc cũng nghe thấu lời cầu xin của hắn, hắn thật lòng không muốn buông tay.

Ai di đà phật….. Bồ tát phù hộ…..

Du Y lau mồ hôi lạnh, tiếp tục nói: “Đại nương, mấy ngày trước ta có xem bệnh cho Tiểu Cửu nhà bác gái, thân thể nàng không có khỏe như bộ dạng bên ngoài đâu, nàng….. Có thể chăm sóc nổi tiểu đệ không?” Nói dối không chớp mắt, hắn chính là loại người như vậy đấy.

“Hả? Thật sao?” Lưu đại nương bị một câu nói này của Du Y làm cho lòng kêu lộp bộp, cũng không phát hiện ra hai người Trịnh Cẩn và kẻ bất hạnh đang mờ mờ ám ám ở dưới bàn, “Ngày thường ta thấy nàng rất hoạt bát, tay chân khéo léo, làm việc cũng rất khỏe…..”

“Đại nương, thật ra thân thể nàng có chút bệnh kín, bình thường chẳng ai nhìn ra đâu, đây là chuyện chung thân đại sự của tiểu đệ, phải thận trọng chứ…..”

Du Y tiếp tục buông lời dèm pha, thật sự hắn đã động đến tâm tư của Lưu đại nương, có lẽ vẫn là nên kềm chế đã, đừng vì gấp gáp mà cưới về cho con nuôi của mình một người vợ bệnh tật.

“Du tiểu tử, ngày mai ngươi hãy cùng đại nương sang nhà của bác gái thăm một chút…..”

“Vâng, chuyện của đại nương, tiểu tử nhất định sẽ cố gắng hết sức…..” Du Y suy nghĩ, hôm nay đem thuốc đến cho Tiểu Cửu muội muội có nên đem thuốc gì đó khiến cho người ta mất hết tinh thần không nhỉ, tốt xấu gì thì cũng phải phá hỏng chuyện hôn nhân này, nếu không nửa đời sau của hắn nhất định sẽ chẳng có ngày nào yên thân.

Ăn cơm xong, kẻ bất hạnh theo thường lệ muốn dắt Tiểu Kim ra ngoài đi dạo, Trịnh Cẩn mượn cơ hội nói: “Đại nương, ta vừa mới đến đây, đối với gia trang còn chưa quen đường, có thể để tiểu đệ đi cùng ta tham quan thôn trang được hay không?”

Lưu đại nương đương nhiên rất vui vẻ mà đồng ý, tiễn hai người đi xong, bà mới kỳ quái thì thầm một tiếng: “Tiểu đệ nhà mình bị mù, không bằng dẫn Tiểu Kim đi còn hơn…..” Nhưng bà cũng chẳng để bụng chuyện này, thì thầm một lúc rồi cũng quay đầu mặc kệ đi vào.

Kẻ bất hạnh dẫn Tiểu Kim đi ở phía trước, biết Trịnh Cẩn đang theo sát phía sau mình, hắn vô cùng khẩn trương, trong đầu miên man suy nghĩ, nhất thời lơ đễnh bị Tiểu Kim kéo đi một bước, vấp vào viên đá ở trên đường, ngay lập tức hắn lại ngã vào trong lồng ngực ấm áp của Trịnh Cẩn.

“Ngươi thường hay bị ngã đến vậy sao?”

Trịnh Cẩn cười cười ghé vào tai hắn ấm áp hỏi, kẻ bất hạnh lập tức đỏ mặt, tránh ra một chút nhưng không ngờ từ dưới chân trái truyền lên một cơn đau nhức, không khỏi kêu đau.

“Trặc chân sao?”

Kẻ bất hạnh chỉ vừa nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, Trịnh Cẩn đã lập tức bế hắn lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn thấy bên đường có một gốc cây khô bị gãy, y đặt kẻ bất hạnh ngồi lên đó rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Chân nào bị đau?”

“Ta….. Ta…..”

Kẻ bất hạnh lắp bắp, còn chưa nói xong đã cảm thấy giày bên chân trái của mình bị cởi ra, mắt cá chân được một bàn tay ấm áp bao bọc, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ nắn chân cho hắn, khiến cho đau đớn của hắn dần dần tan biến.

“Đã không….. Không….. Không còn đau nữa…..” Cũng không biết là qua bao lâu, kẻ bất hạnh mới lắp bắp nói: “Cảm ơn…..”

Trịnh Cẩn lưu luyến không rời buông mắt cá chân của kẻ bất hạnh ra, kẻ bất hạnh không làm việc lao động tay chân nặng nhọc, lúc bình thường đều giấu kín mình dưới lớp quần áo nên da thịt rất mềm mại, khiến cho y càng không muốn buông tay. Mang giày vào cho kẻ bất hạnh xong, Trịnh Cẩn lại nắm chặt lấy tay hắn.

“Ngươi thật không thể khiến cho người ta yên lòng được….. Cứ để ta nắm tay ngươi đi…..”

Kẻ bất hạnh đỏ mặt nhưng lại không giãy ra, ngoan ngoãn để cho Trịnh Cẩn nắm tay, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, ấm áp này còn lan tỏa khắp toàn thân hắn.

“Chúng ta đến xem trường học được không?”

Trịnh Cẩn nhìn thấy hắn vẫn ngoan ngoãn hệt như năm năm về trước, nhưng trên mặt đã không còn biểu cảm sợ hãi nữa mà là đỏ bừng rất tự nhiên, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngượng ngùng mà gật đầu.

“Trịnh….. Tiểu phu tử, trường học nằm ở phía tây thôn trang.” Giọng nói cũng lộ ra nét ngượng ngùng.

Trịnh Cẩn dừng bước, quay đầu nói, “Gọi ta là Cẩn, được không? Sau này ta cũng sẽ gọi ngươi là Văn Đại Nhi, Văn Đại Nhi mới là tên của ngươi, tên này, chỉ có hai chúng ta mới được gọi, có được không?”

“….. Cẩn!” Kẻ bất hạnh chần chừ một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Người này hẳn là có thể tin tưởng và dựa dẫm, đối xử với hắn ôn nhu như vậy, mới chỉ gặp mặt có hai lần hắn đã bắt đầu quyến luyến vòng tay ôm ấp ấm áp của y.

“Văn Đại Nhi…..” Trịnh Cẩn đáp lại một tiếng, hai bàn tay nắm lấy nhau, không tự chủ mà nắm lại thật chặt. Cả đời này, y sẽ không bao giờ buông tay hắn ra nữa.

Ánh mặt trời buổi sớm tà tà chiếu xuống mặt đất, trên còn đường nhỏ hẹp lúc này có hai bóng hình thật dài, gắn bó chặt chẽ với nhau.

Lũ trẻ trong trang nghe nói có một phu tử mới đến đây, vô cùng hiếu kỳ, một đám kéo nhau chạy đến xem, nhìn thấy Trịnh Cẩn tuổi còn trẻ, tướng mạo lại đẹp đến không nói nên lời, nhịn không được mà vây quanh y líu ríu hỏi thật nhiều vấn đề. Trịnh Cẩn vậy mà lại rất kiên nhẫn trả lời bọn chúng, may mắn là Du Y không có ở đây, nếu không chỉ sợ hắn sẽ lại tưởng rằng bầu trời sắp đổ mưa máu.

Kẻ bất hạnh đứng bên cạnh Trịnh Cẩn trước mặt mười mấy đứa trẻ, bàn tay vẫn nắm lấy nhau, lúc đầu còn có chút ngượng ngùng nhưng khi nghe được giọng nói của Trịnh Cẩn, hắn lại dần dần mê muội, chờ đến lúc Trịnh Cẩn giải tán hết đám trẻ y mới nhận ra kẻ bất hạnh gần như đã ngủ gục ở trong lồng ngực của mình rồi.

Đêm qua mất ngủ sao? Nhìn hai đôi mắt đen to tròn của kẻ bất hạnh, Trịnh Cẩn cưng chiều mỉm cười, bế kẻ bất hạnh về nhà. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ: Có thể yên tâm mà ngủ trong lòng mình, bé con hình như là đã thích y rồi, ở chung nhiều hơn chút nữa nhất định y sẽ có thể khiến cho hắn hoàn toàn ỷ lại vào y, chỉ có điều việc hôn nhân kia….. Vẫn là phải nhanh chóng giải quyết thì hơn, bé con là của y, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp lấy hắn từ trong tay y.

Vấn đề hôn nhân của kẻ bất hạnh làm cho Trịnh Cẩn phiền não suốt đêm, nhưng không ai ngờ được, ngày hôm sau Lưu đại nương còn chưa đi tìm bác gái thì bác gái đã tự mình tìm đến cửa rồi, bà xấu hổ mà nói với Lưu đại nương: “Lưu đại tẩu, thật sự rất xin lỗi, chuyện mà chúng ta đã nói hôm qua coi như thôi đi, Tiểu Cửu nhà chúng ta sức khỏe không được tốt, chỉ sợ rằng tương lai sẽ không chăm sóc được tiểu đệ nhà ngươi.”

Lưu đại nương ngạc nhiên một hồi lâu, việc này đương nhiên không thể nói hai lời, hôn sự cứ như vậy mà chẳng đâu vào đâu. Cách vài ngày sau, bỗng thấy Tiểu Cửu cô nương dù không bị bệnh gì cũng chạy đến nhà tìm thầy thuốc Du Y, bà liền hiểu được, cô nương nhà người ta là có lòng với Du Y, trước kia hay chạy đến nhà của kẻ bất hạnh là vì cô nương người ta mặt mỏng, ngượng ngùng không dám trực tiếp đi tìm Du Y, suốt ngày quanh quẩn bên kẻ bất hạnh chỉ là vì muốn ôm cây đợi thỏ, bởi vì ngày nào Du Y cũng đến nhà bọn họ dùng cơm.

Về sau Lưu đại nương vẫn tiếp tục xem xét tìm một người vợ thích hợp cho kẻ bất hạnh, nhưng vì tình huống của kẻ bất hạnh quá đặc thù, trong lúc nhất thời thật sự không thể tìm được người phù hợp. Tuy vậy lại thành ra tiện lợi cho Trịnh Cẩn, mỗi ngày y đều cùng kẻ bất hạnh tản bộ, chưa đến nửa năm, hai người đã thành ra như hình với bóng.

Hôm nay, Trịnh Cẩn dạy học xong, vừa ra khỏi cửa thì trời lại đổ mưa, đang muốn chạy ù ra bên ngoài thì lại thấy kẻ bất hạnh đang đứng dưới mái hiên cùng với Tiểu Kim, y chạy nhanh đến kéo người vào trong nhà nói: “Ngươi tại sao lại đứng ở ngoài này? Quần áo ướt hết cả rồi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh mất.” Nói rồi y cởi áo mình ra khoác thêm lên người của kẻ bất hạnh.

Kẻ bất hạnh giơ cái ô trong tay lên nói: “Trời mưa, ta mang ô đến cho ngươi.”

Miệng của hắn mấp máy, ánh mắt cũng đỏ hồng, giọng nói lại yếu ớt, Trịnh Cẩn ngay lập tức phát hiện ra hắn có vấn đề, vội hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi khóc sao?”

Kẻ bất hạnh lại càng mếu máo, một hồi lâu mới chịu nói: “Du đại ca nói rằng vài ngày nữa…. Ngươi sẽ quay về nhà sao?”

Trịnh Cẩn nhất thời hiểu ra, bật cười xoa xoa hai gò má của kẻ bất hạnh, nói: “Ngươi không nỡ sao?”

Đôi mắt của kẻ bất hạnh lại đỏ thêm vài phần, khẽ ừ một tiếng.

“Lần này ta đi, có thể sau này sẽ không quay trở lại đây nữa, ngươi sẽ còn nhớ đến ta chứ?”

Đôi mắt của kẻ bất hạnh đột nhiên trợn to, nước mắt tựa như suối chảy mà tuôn trào, hắn còn chưa nói nửa lời, chỉ bằng bộ dạng này thôi đã khiến cho Trịnh Cẩn đau lòng không chịu nổi, vội vàng lau nước mắt cho hắn.

“Ngươi đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, chờ ta xử lý chuyện nhà xong sẽ lập tức quay lại đây ngay.”

Kẻ bất hạnh hít hít mũi, nói: “Ngươi không thể không đi được hay sao? Ta sẽ rất nhớ ngươi.”

“Ta không thể không quay về được, trong nhà hiện đang còn rất nhiều việc.” Trịnh Cẩn không nhịn được lại xoa xoa hai bên gò má của kẻ bất hạnh, một câu “Ta sẽ rất nhớ ngươi” kia làm cho y thoải mái từ đầu đến chân, lâng lâng như đang được bay lên trời.

“Ngươi sẽ đi bao lâu?” Kẻ bất hạnh mếu máo, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cổ tay áo của Trịnh Cẩn, ngón tay đều trắng bệch hết cả lên.

“Ít nhất cũng phải một, hai tháng, ta sẽ gấp rút xử lý, sớm đi sớm về, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ ta, được không?”

“Không được.” Nước mắt kẻ bất hạnh lại rơi xuống, “Trước kia cha mẹ ta cũng nói rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn, bọn họ làm việc xong sẽ quay lại đón ta, nhưng mà bọn họ không hề….. không hề quay lại, Trương lão bá nói rằng bọn họ đã gạt ta, bọn họ sẽ không quay về nữa.”

“Ta sẽ không gạt ngươi, thật đấy, thật sự không hề lừa ngươi, hãy tin tưởng ta…..” Chân tay Trịnh Cẩn luống cuống, cảm giác này cũng chỉ đối với kẻ bất hạnh y mới có thể biểu lộ ra. “Hay là, ngươi cùng ta trở về…..”

“Được.”

Trịnh Cẩn lắp bắp kinh hãi, không thể tin vào đôi tai của chính mình.

“Văn Đại Nhi, ngươi, ngươi đồng ý theo ta trở về?”

Đây nghĩa là sao vậy?

“Phải.”

Kẻ bất hạnh rất khẳng định mà gật đầu.

“Tại vì sao? Ngươi có biết….. Ta đang muốn hỏi ngươi rằng ngươi có biết là ta đối với ngươi….. Văn Đại Nhi, ta thích ngươi….. Khụ….. Ta vẫn chưa từng nói, nhưng mà….. Ngươi….. Ta…..”

Trịnh Cẩn nói năng cực kỳ lộn xộn, ở Lưu gia trang, kẻ bất hạnh và y suốt ngày như hình với bóng là bởi vì kẻ bất hạnh hiểu rõ ở nơi này sẽ không có ai làm hắn bị tổn thương, cho nên kẻ bất hạnh có thể buông lỏng tâm trạng đề phòng. Y biết, ở trong lòng kẻ bất hạnh, đối với con người ở bên ngoài Lưu gia trang hắn vẫn còn vô cùng sợ hãi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà y bỏ lại thành phủ ở sau lưng, một mình đi vào Lưu gia trang chứ không phải là trực tiếp mang hắn trở về thành.

Mà hiện tại, kẻ bất hạnh lại đột nhiên đáp ứng quay về cùng y, nguyên nhân của việc này làm cho trái tim Trịnh Cẩn gần như muốn nổ tung.

“Ngươi sẽ bảo vệ ta, có đúng không?” Kẻ bất hạnh nhẹ giọng hỏi.

Hắn cũng không phải là người không hiểu chuyện đời, cho đến bây giờ hắn biết rất rõ bản thân đã không thể rời xa được cái ôm ấm áp của Trịnh Cẩn, hắn biết rằng Trịnh Cẩn giờ đã là một người vô cùng trọng yếu ở trong lòng hắn, không thể lại để mất đi, hắn muốn thử bắt lấy y.

“Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ ngươi, không bao giờ….. để cho ngươi bị tổn thương nữa….. Vĩnh viễn không bao giờ…..”

Trịnh Cẩn mạnh mẽ kéo kẻ bất hạnh vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy hắn thì thào nói lên lời hứa.

Ba ngày sau, Trịnh Cẩn mang theo kẻ bất hạnh rời khỏi Lưu gia trang. Bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa, người đánh xe đương nhiên là Du Y, hắn chủ động nói rằng muốn đưa bọn họ đi đường, thực chất là không dám để cho Trịnh Cẩn tự mình đánh xe, chuyện này nếu để cho người khác biết được, hắn chẳng phải sẽ bị đám thị vệ kia ăn tươi nuốt sống hay sao.

Trong xe, kẻ bất hạnh đang nằm trong lồng ngực của Trịnh Cẩn, nước mắt lưng tròng. Lúc rời đi, Lưu đại nương ôm lấy hắn khóc lớn, vốn bà kiên quyết không đồng ý để cho kẻ bất hạnh đi cùng Trịnh Cẩn, nhưng ngày hôm qua lão Trương đột nhiên từ trong thành đến thăm bọn họ, kéo Lưu đại nương vào trong phòng thì thầm gì đó, cuối cùng Lưu đại nương đỏ mắt đi ra, không phản đối nữa.

Trịnh Cẩn ôm lấy kẻ bất hạnh, vừa thay hắn lau nước mắt vừa cười nói: “Đừng khóc nữa, ngươi khóc sắp lụt luôn rồi đó, nếu ngươi luyến tiếc gia đình đại nương, ta mang ngươi trở về là được rồi.”

“Không cần!” Kẻ bất hạnh lập tức phản đối, rồi chợt nước mắt lại lưng tròng.

“Vậy thì đừng khóc nữa, chẳng qua một, hai tháng sau chúng ta cũng sẽ quay lại đây thăm bọn họ mà.” Trịnh Cẩn dỗ dành, trên mặt lại cười thật tươi.

Kẻ bất hạnh càng vùi sâu vào trong lồng ngực của Trịnh Cẩn, buồn bã nói: “Ta nhớ bọn họ.”

Giờ còn chưa đi khỏi Lưu gia trang được mười dặm, cảm tình trong con người nhóc con nhà y đã thật là phong phú, Trịnh Cẩn bật cười, đột nhiên cảm giác được kẻ bất hạnh cứ cọ đi cọ lại trên người y, thân thể không khỏi căng cứng, cảm thấy có một ngọn lửa đang dần bốc lên, y vội vàng đè thân thể kẻ bất hạnh lại, khàn giọng nói: “Đừng động đậy, đêm qua ngươi nhất định là đã mất ngủ rồi, ngoan, ngủ một chút đi.”

“Ta không ngủ được.” Kẻ bất hạnh lại cọ cọ.

Này, chết tiệt….. Trịnh Cẩn gần như muốn kêu trời, nửa năm nay y và kẻ bất hạnh vành tai chạm tóc mai (1), làm sao có thể không nảy sinh dục vọng, nhưng vì ngày thường chỉ có nhẹ nhàng ôm ấp, y lại sợ kẻ bất hạnh phản cảm nên khi thân thể có chút phản ứng sẽ ngay lập tức tránh đi. Chỉ là lúc này đây, tên Du Y đáng giận kia lại không hề đứng đắn mà chuẩn bị một cái xe ngựa chật hẹp chỉ chứa đủ một người, y ngồi ở bên trong tìm không ra được một kẽ hở, hơn nữa y làm sao có thể để cho kẻ bất hạnh khó chịu, chỉ đành biết gắt gao ôm lấy hắn vào trong ngực, không có ý định buông tay.

“Cẩn, ngươi tại sao lại không nói gì cả vậy?” Kẻ bất hạnh vươn tay, lướt từ ngực lên trên mặt của Trịnh Cẩn, “A, mặt của ngươi sao lại nóng như vậy, ngươi bị bệnh sao? Du đại ca, Du…..”

Trịnh Cẩn lập tức bịt miệng hắn lại, cười khổ nói: “Không phải, ta không bị bệnh, ngươi đừng gọi hắn.”

Màn xe mỏng manh làm sao ngăn được giọng nói, Du Y nghe xong đã sớm hiểu ra, vừa đánh xe vừa cười một mình, thiếu chút nữa đã lăn xuống.

Kẻ bất hạnh rốt cục cũng chịu ngồi yên, lại đem mặt vùi vào trong lồng ngực của Trịnh Cẩn, len lén nở nụ cười. Hắn làm sao lại không hiểu được thứ nóng rực đang chạm vào thắt lưng hắn kia là cái gì? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, từ lần đầu phát hiện ra hắn mới hiểu những cái ôm của Trịnh Cẩn dành cho hắn là có ý nghĩa tình cảm gì, ban đầu hắn cũng thật sự sợ hãi nhưng ngày qua ngày, sự ôn nhu của Trịnh Cẩn làm cho hắn cảm thấy rất an tâm, những kí ức khủng bố cũng dần dần tan biến.

Cho nên, hắn nguyện ý trở về cùng Trịnh Cẩn, hiện giờ hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, chỉ là ngượng ngùng không dám nói ra mà thôi nên chỉ có thể dùng những động tác thật nhỏ để làm ám hiệu.

Cẩn, có đôi khi ngươi phản ứng thật sự quá chậm chạp đó, hì hì…..

Ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào xe ngựa, xuyên vào bên trong khiến cho cả thùng xe trở nên oi bức, thỉnh thoảng từ ngoài cửa xe có vài cơn gió thổi vào, an ủi lấy con người đang phải gồng mình chịu đựng kia. Bánh xe lăn trên mặt đất bùn, phát ra tiếng kêu lọc cọc lọc cọc hòa lẫn với tiếng người trò chuyện, đâu đó còn lẫn vào cả những tiếng cười trong trẻo, theo gió bay đi thật xa, thật xa.

*Chú thích: (1) Vành tai chạm tóc mai (鬓厮磨): Ý bảo hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.

– HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.