Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 273: Chuyện Tốt Đẹp Không Dễ Từ Trên Trời Rơi Xuống




Nghe thấy thế Nhất Linh vẫn mặt không đổi tâm không lo đối khẩu: " Ờ thì coi như thế đi ạ. Cũng là cảm ơn mẹ vĩ đại của con nha! "

Tá Lạp Mặc Nhi mắng yêu nàng, những lời nói đùa văng vẳng bên tai: Vĩ đại? Vĩ là đuôi, đại là to. Mẹ không phải cái đuôi to đâu. Cái đứa này! Nịnh thì nịnh nhưng mẹ chỉ can thiệp cái việc quấn chân thôi, còn cô bạn của con ra được không là phải nhờ năng lực!  "

Nhất Linh vẻ mặt chẳng sao cả, nhún vai nói: " Nếu nàng ấy ra được thì mẹ cũng không cần cho vào thi tiếp đâu, miễn là sống thì thế nào cũng Ok! "

Nghe đến đây Tá Lạp Mặc Nhi hơi bất ngờ hỏi lại: "Ôi chao, con gái mẹ cũng công tư phân minh phết đấy chứ! Tí nữa mẹ thưởng cho nha. Bái bai! "

Nói xong với mẫu thân, Nhất Linh cũng quay đầu lại nhìn tình hình mấy cái cửa...

À ờm, nữ tử xấu số thì vẫn đang vật lộn với đám dây leo. Nhìn mà phát ngấy cả ra. Đám nhân lúc nãy còn ôm tinh thần xem kịch vui nay kẻ ngáp ngắn ngáp dái chống tay nhìn, kẻ thông minh đi dưỡng thương đại loại thế, nói chung mỗi người một vẻ mà.

Nhất Linh nhìn nữ tử kia một lần cuối rồi tĩnh tâm ổn định nguyên lực trong cơ thể. Nàng cũng không thể phí hoài thời gian này, chẳng biết tiếp theo đây mẫu thân sẽ bầy trò quỷ gì, tốt nhất vẫn là chuẩn bị tốt tinh thần.

Nghĩ đến người mẫu thân tàn độc ngả ngớn của mình Nhất Linh thật muốn khóc. Mẫu thân là thánh nữ thế mà có khi biết còn ít hơn đám nữ nhân Ám thành... huhu..

Tuy lòng vẫn lo sốt vó nhưng lúc này đây nàng đã thật tĩnh tâm,  tâm lặng như nước, bình tĩnh đến nỗi tưởng chừng tách biệt với bên ngoài kia là hai thế giới vậy. Thật sự vô cùng kỳ lạ

Nhất Linh là thế đấy, nàng cứ như bị---tâm thần phân liệt vậy... phút trước vừa dịu dàng như hoa lan, phút sau đã ác độc hơn cả quỷ... lại có lúc vừa nãy nở nụ cười hạnh phúc, bay giờ đen mặt đến hơi thở giá lạnh tỏa vạn dặm... thế mới bảo thiên tài là lắm tật.

....

Nhất Linh nhìn những nguyên lực rời rạc ra như mảnh vụn kia cũng không mấy ngạc nhiên. Bây giờ cũng đã vượt giai đoạn đầu đại nguyên sư nên thế này chẳng lạ là bao.

Mặt nàng như bị tê liệt điều khiển nguyên lực của mình bắt lấy đám nguyên lực bỏ trốn kia.

Mới chỉ là cấp bậc này nên bắt cũng không tốn sức cho lắm với lại bị tách cũng có tí, chẳng mấy chốc đám ương ngạnh kia đã phủ phục dung nhập vào cơ thể nàng.

Ái chà, bây giờ vẫn chưa có cái trường hợp quái om là bắt nó lại bay ra... ôi... năng lực bây giờ của mình với năng lực trước kia thật là... khác một trời một vực... như thể một cái là trên trời một cái ở dưới đất vậy. Đáng để người ta cảm thán một phen đấy!

Chẹp, cổ nhân nói cấm có sai: không có so sánh là không có đau thương... ai za... tiếc thương xưa cũ năng lực...

Lúc này đây, nguyên lực kia cũng đã dung nhập hoàn toàn cảm giác sảng khoái bộc phát, cả người cứ như có một dòng nước ấm chảy qua khiến tâm tình Nhất Linh thật tốt những lo âu buồn phiền cứ thế bay cả. Nàng từ từ mở đôi mắt phượng dài và hẹp đảo quanh các cánh cửa gỗ...

Cũng chả biết thế nào nữa... nàng cũng đã hoàn thành tiến cấp... không biết liệu Thập Nhi có đi ra hay không? Mong là không phải nhân khác đi ra... nhân khác đi ra là ta đây đập đầu vào tường tự sát đấy,

Đưa mắt đến một cánh cửa khá xa thì nàng giật bắn cả mình... cái gì... cái gì... nữ nhân đang bò lê trên đất ra khỏi cửa chính là...

... Thập Thập!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.