Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 93: Chân tướng 1




Hôm nay thấy Nhạc Thính Phong có thành tích này, không phải ông không nghi ngờ chút nào, nhưng học trò học giỏi nhất trong khối cũng không được điểm tuyệt đối, mà trò ấy lại được. Điều này làm cho những băn khoăn của ông hoàn toàn bị tiêu trừ sạch sẽ.

Đề này do chính ông ra, không ai biết đáp án trước cả, huống chi, phương pháp giải đề của Nhạc Thính Phong hoàn toàn không giống với cách giải của ông, cái này càng chứng minh trò ấy không hề gian lận.

Thằng bé kia lại kiên trì nói: “Thầy, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ ư? Em nghĩ không chỉ em mà các bạn trong lớp cũng đều cảm thấy thế. Thành tích của Nhạc Thính Phong có vấn đề, nó tuyệt đối không thể nào được 100 điểm, có lẽ là do thủ đoạn của nó cao minh nên chúng ta không biết thôi.”

Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng, không tìm thấy chứng cớ liền nói cậu có thủ đoạn cao minh, dù thế nào thì cũng sẽ cảm thấy cậu không bao giờ đạt được điểm tuyệt đối, dù thế nào cũng sẽ là gian lận.

Thằng ranh này thật sự làm cho người ta chán cmn ghét, về sau nhất định phải tìm cơ hội tẩn cho nó một trận mới được.

Giờ cậu không muốn đánh người, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không tức giận, không trả thù.

Thầy Trương rất tức giận, ông cố đè lại cơn giận sắp bùng nổ, cao giọng hỏi: “Thật không? Các em cũng cảm thấy như thế? Có ai nghĩ như thế thì tự mình đứng lên nói.”

Sau khi ông nói xong, cán sự học tập cũng giơ tay, đứng lên, ấp úng nói: “Thầy… Em, em cũng thấy kỳ quái, lần này thầy ra đề khó như thế, đạt được điểm tuyệt đối là gần như không thể nào. Em nhớ rõ trong bài kiểm tra trước thầy còn nói thành tích của Nhạc Thính Phong kém nhất trong lớp. Cho dù mấy ngày nay bạn ấy cố gắng học tập thế nào thì cũng… không thể trong thời gian ngắn như thế đã đuổi kịp được? Cho nên… Bạn ấy làm sao có thể… có thể… đạt được điểm tuyệt đối chứ? Trong chuyện này em thấy có chút vấn đề.”

Cán sự học tập môn Toán là một cô bé đeo kính cận, bình thường nhìn cũng là một nữ sinh khép kín, rất ít khi nói chuyện với người khác, thành tích Toán học của cô bé trước giờ cũng luôn rất cao, lần nào cũng đứng đầu lớp, cho tới bây giờ chưa từng đứng thứ hai, nhưng lần này… chẳng những bị đứng hạng hai, còn bị đánh bại bởi một học sinh cá biệt!

Nghĩ thế, cô bé cũng cảm thấy rất ấm ức, trong lòng cũng nghĩ y như nam sinh kia, cảm thấy nhất định là Nhạc Thính Phong đã gian lận.

Thầy Trương hít vào một hơi, hỏi: “Còn có ai nghi ngờ nữa?”

Những người trong lớp nhìn nhau, sau một hồi, Nhạc Thính Phong thấy có thêm những cánh tay giơ lên, phải có tới hơn nửa lớp, chỉ có một bộ phận nhỏ là không giơ tay.

Cho dù như thế, trên mặt Nhạc Thính Phong vẫn chẳng biểu lộ ra tâm tình gì, vẫn luôn bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.

Như thể chuyện người khác nói không liên quan gì tới cậu.

Thầy dạy Toán đã bị tức tới không biết nói gì, cả một đám học sinh đều không hề biết động não. Ông cả giận mắng: “Vấn đề, em cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì, hay em cảm thấy là tôi cho bạn ấy đáp án trước?”

Cán sự học tập môn Toán sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, vội vàng lắc đầu: “Thầy, em không có… nghĩ như thế. Thầy, chắc chắn thầy không làm như thế, có lẽ… có lẽ, là… bạn ấy… bạn ấy… thông qua… bạn ấy…”

Cô bé nói tới vài tiếng “bạn ấy” xong cũng không nói gì tiếp được.

Thầy Trương tức giận tới mức không thèm phát bài kiểm tra nữa, hỏi: “Nhạc Thính Phong, các bạn ấy đều nghi ngờ em, em nói sao?”

Nhạc Thính Phong ngồi đó, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh đầy châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.