Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 7




“Không cần lo lắng, nếu như người nhà của ngươi không đồng ý. Chúng ta không cần quan tâm đến họ có được không?.” Du Tử Vân thừa lúc Dạ Trầm Nguyệt không để ý liền nhẹ nhàng cởi quần áo cậu ra.

“Du Tử Vân…. ngươi?” Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ tránh khỏi ôm ấp của Du tử Vân.

“Xin lỗi, ta vẫn chưa sẵn sàng để làm chuyện đó.” Dạ Trầm Nguyệt đỏ mặt nói. Du Tử Vân tiến lên nhẹ nhàng hôn Dạ Trầm Nguyệt.

“Ta biết, ta không ép ngươi, ta sẽ chờ đến khi ngươi sẵn sàng.” Du Tử Vân nói vậy làm cho Dạ Trầm Nguyệt vô cùng cảm kích. Cậu không biết đây có phải là tình yêu hay không, nhưng bây giờ trong lòng cậu chỉ có mỗi Du Tử Vân.

Du Tử Vân lần thứ hai bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Dạ Trầm Nguyệt. Hắn không hiểu vì sao thành tích học tập của cậu rất tốt sao đột nhiên lại kém như vậy.

Hơn nữa cậu còn thảnh thơi đến mức xem như không có chuyện gì mà đi ăn KFC. Lão sư vừa nãy mới gọi điện chỉ trích hắn tại sao không biết giáo dục con. Xin nhờ hắn là người yêu của cậu, chứ không phải vú em. Với năng lực của hắn, nuôi cậu cả đời không phải là chuyện khó, nhưng hắn lại không muốn tước đoạt đi sự học và ước mơ của cậu, Du Tử Vân trong lòng thở dài, kéo Dạ Trầm Nguyệt vào trong ngực mình.

“Từ hôm nay trở đi ngươi phải học thật tốt, nếu không thì tiền tiêu vặt và đồ ăn vặt miễn bàn tới.”

“Không có tiền tiêu vặt cũng được nhưng mà đồ ăn vặt thì phải có a.” Không có đồ ăn vặt thì cậu làm sao mà sống nỗi đây. Lúc trước mẹ và ca ca mỗi ngày đều cho cậu đồ ăn vặt.

“Không thương lượng. Mỗi ngày ta sẽ đến giám sát việc học của ngươi. Tốt thì có kém thì miễn.”

“Có cần bá đạo vậy không.” Dạ Trầm Nguyệt lẩm bẩm miệng

“Ngươi có đáp ứng hay không a?.”

“Hừ....” Dạ Trầm Nguyệt từ trên người Du Tử Vân đứng lên, đi đến thư phòng. Du Tử Vân cười đứng dậy đi theo phía sau Dạ Trầm Nguyệt.

“Bảo bối, sau này đừng đến đây làm bài tập nữa.”

“Không tới đây thì tới chỗ nào.” Dạ Trầm Nguyệt nghi hoặc nhìn Du Tử Vân.

“Đi theo ta.” Cầm sách trên bàn, sau đó kéo Dạ Trầm Nguyệt đi ra ngoài.

“Đến, đè ngón tay lên đây.” Du Tử Vân kéo ngón tay phải của Dạ Trầm ấn lên tay cầm. Cánh cửa liền đột nhiên mở ra.

“Tại sao vân tay của ta có thể mở được cửa vậy.” Dạ Trầm Nguyệt nghi hoặc nhìn ngón tay của mình.

“Được rồi, vào trong xem thử đi.” Kéo Dạ Trầm Nguyệt vẫn còn đang hoài nghi đi vào phòng.

“Sau này ngươi học ở đây. Ta sẽ giám sát việc học của ngươi.” Du Tử Vân đặt một cái bàn làm việc màu đen của mình bên cạnh bàn học màu trắng của Dạ Trầm Nguyệt. Hắn đem Dạ Trầm Nguyệt ấn xuống ghế.

“Đây sẽ là thư phòng riêng của hai chúng ta. Nếu như tháng sau ngươi thi không đạt được kết quả tốt thì đừng trách tại sao ta lại mời gia sư về dạy kèm cho ngươi.” Du Tử Vân cười có chút tà ác. Cho dù Dạ Trầm Nguyệt trong lòng phẫn nộ nhưng cũng chỉ dám phát tiết trong bụng không dám mở miệng.

“Nơi này lúc trước ngươi đâu có cho người khác đi vào đâu?” Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên nhớ tới đây là thư phòng riêng của Du Tử Vân, từ xưa tới nay không ai có thể đi vào.

“Phải, nhưng mà trừ ngươi và ta.” Du Tử Vân cười cười nhìn Dạ Trầm Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.