Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 149: Hạ vy mất tích




Hai mắt của nam tử áo đen cười thành hai mảnh trăng khuyết, dùng ngọc phiến đánh một cái lên tay Tần Hoài Phong

“Ngươi đoán.”

“… Nếu đã biết, còn dùng sức đánh như vậy làm cái gì?”

Tần Hoài Phong oán niệm mà sờ sờ lên chỗ bị đánh.

“Là bởi vì biết, cho nên cú đánh vừa rồi mới đặc biệt dùng sức.”

“Ta đã luôn luôn cho rằng quan hệ giữa hai sư huynh đệ chúng ta coi như không tồi.”

Tần Hoài Phong nói xong liền thở dài một tiếng, nhìn về phía sư đệ Lương Thanh Dương đã mấy năm không gặp này.

Lương Thanh Dương vẫn đang cười, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

“Nếu như ngươi có một sư huynh độc mồm độc miệng chỉ biết ức hiếp mình thì, chỉ sợ cũng rất khó để bồi dưỡng ra tình nghĩa đồng môn.”

“Ta cũng không nhớ rõ sư phụ có thu thêm một đồ đệ nữa.”

“Ta cũng hiểu được sư phụ chỉ có một đồ đệ như ta là đủ rồi.”

Gặp lại sau nhiều năm xa cách như thế nhưng lại lập tức bị châm chọc khiêu khích. Muốn kể lể khốn khổ cũng phải là hắn bị bỏ lại phải một mình quản lý một môn chứ?

“Nếu chỉ có loại đồ đệ chỉ biết nhàn rỗi dùng ám chiêu, hơn nữa luyện công còn muốn luyện lên tận giường như ngươi, sư phụ sợ rằng phải ôm hận mà chết.”

‘Đá xuống âm phủ, ném vôi’ chính là kỹ xảo mà không bao lâu sau khi luyện võ thì, tên đồ đệ này vẫn quen dùng. Dùng cái này làm ám hiệu, quả thật là có chút khiến người ta cảm thán.

Bàn tay nắm ngọc phiến bất chợt run lên. Trên gương mặt xinh đẹp tao nhã kia lộ ra nụ cười càng khiến lòng người thêm băng giá, xuống tay cũng nặng hơn.

“Ta lấy làm lạ sư huynh ngươi không sửa được thói độc mồm độc miệng này sao lại không đưa đến họa sát thân chứ?”

Thực ra thì Hạ Thiển Ly quả thực đã uy hiếp hắn không dưới trăm lần.

“Ta dù có mồm mép như thế nào cũng chỉ là chuyện của mồm mép, so với kẻ nào đó giả mù sa mưa lấy lý do lo lắng cho cảm nhận của ta, bắt cóc chủ của một môn.”

Lương Thanh Dương ngược lại rất thành thật nói:

“Lo lắng cho cảm nhận của sư huynh đúng là lấy cớ.”

Tần Hoài Phong vừa nghe, lập tức đắc ý nói:

“Xem đi, cái tên ham hưởng lạc nhà ngươi…”

“Ta lo lắng chính là cảm nhận của sư phụ.”

Lương Thanh Dương chặn lời của Tần Hoài Phong, cuối cùng còn ngại khó hiểu mà căm hận bỏ thêm một câu.

“Ai muốn lo lắng cho cảm nhận của một tên há miệng ra liền hỏi ‘Hai người ai trên ai dưới’ chứ?”

Tần Hoài Phong u oán liếc nhìn sang.

“Ai cũng đều muốn thỏa mãn chuyện mình tò mò trong lòng thôi.”

“Ai cũng đều muốn nhân cơ hội để báo thù.”

Lương Thanh Dương nhẹ giọng nói xong bất chợt vung ngọc phiến lên. Vốn chính là ngọc phiến dùng như gậy gộc khi đánh nhau giống như biến thành đao nhọn. Chỉ nghe thấy tiếng phá gió lao đến, ngọc phiến tung ra gió lốc cuồn cuộn đánh thẳng vào ngực Tần Hoài Phong. Tần Hoài Phong đau đến mức lập tức che ngực ngã xuống. Trước khi đánh mất ý thức, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Thiển Ly lướt sang bên này.

“Đừng tổn thương… Người kia.”

Đây là câu nói cuối cùng của hắn, mà khi sau khi nhìn thấy Lương Thanh Dương một thân y phục màu đen gật đầu thì, y mới buông nỗi lo lắng mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sau khi Tần Hoài Phong nằm trên giường tỉnh lại thì, hai người một đen một trắng đang ngồi chơi cờ trong phòng hắn.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười tiếp nhận hai ánh mắt nhìn qua.

“Hai người cũng quá nóng vội đi, còn để lại riêng cho ta cơ hội để nói lời cảm tạ.”

Lương Thanh Dương cười tủm tỉm mà nhướng mày lên, đi theo sư phụ Thượng Tễ đến bên giường.

“Ta đánh sư huynh bị thương, sư huynh còn muốn nói lời cảm tạ với ta?”

“Để cho Hạ Thiển Ly đi rồi sao?”

Hắn muốn cảm tạ chính là một việc khác.

Lương Thanh Dương sửng sốt, không thể ngờ được Tần Hoài Phong mở mắt ra chuyện đầu tiên hỏi đến lại là chuyện của người khác.

“Sau khi mang huynh đi, sư phụ tự nhiên không hề muốn đánh, lập tức rời đi.”

Tần Hoài Phong thở phào một hơi, khẽ vuốt ngực.

“Vậy là tốt rồi.”

“Nhưng mà…”

Tâm lại bị siết chặt. Hắn u oán mà nhìn Lương Thanh Dương cố ý nói chuyện còn ngắt quãng.

“Nhưng mà Hạ Thiển Ly thật đúng là khó chơi, thế nhưng vẫn đuổi theo một đường. Cuối cùng sau khi sư phụ đồng ý tuyệt không đối không tổn thương huynh một chút nào, y mới miễn cưỡng quay về.”

Trong lòng bỗng dưng ấm áp, Tần Hoài Phong quay đầu nhìn về phía Thượng Tễ cũng một thân bạch y giống như thế, người phía sau mỉm cười gật gật đầu. Cái này quả thực khiến cho hắn yên lòng.

Sư phụ luôn nói một là một, cũng không nói lời vô nghĩa, bởi vì lời vô nghĩa đều dành để nói cho Lương Thanh Dương giống như cái đuôi theo phía sau luôn quấn quít lấy y.

Thượng Tễ hơi khom người, nhẹ đặt tay lên cổ tay Tần Hoài Phong, quan tâm hỏi han:

“Có còn khó chịu không?”

Tần Hoài Phong đáp lại bằng một nụ cười an tâm.

“Tạ sư phụ quan tâm. Đồ nhi đã không còn đáng ngại.”

Nói xong, ngữ khí của hắn lại đổi, sâu kín nhìn Lương Thanh Dương.

“Tuy rằng bị một tiểu nhân nào đó tài nghệ không bằng người khác nhân cơ hội tập kích.”

Lương Thanh Dương tư chất bình thường, vả lại còn nhập môn muộn cho tới bây giờ đều là bại dưới tay hắn, mà hiện tại dính phải chuyện di hồn đổi xác ly kỳ như thế này, hắn chưa từng bị đánh bại lại bị người này đuổi theo đánh.

Bị nói móc thẳng mặt như thế, ý cười của Lương Thanh Dương vẫn không giảm chút nào, nghiêng lại đây, làm bộ làm tịch mà ra vẻ quan tâm.

“Mong sư huynh tha lỗi. Sư đệ ta nhất thời quên mất sư huynh đã không còn là Chưởng môn đương nhiệm võ công cái thế, liền xuống tay nặng, hy vọng không làm tổn thương đến sư huynh.”

“Thương tổn thì thật ra cũng không có, chính là… Ha — xì.”

Tần Hoài Phong nói xong lập tức hút khí, làm trò đánh một cái hắt xì thật to vào mặt Lương Thanh Dương.

Nụ cười trên mặt Lương Thanh Dương cương lại, lập tức lui ra phía sau vài bước.

Tần Hoài Phong day day cái mũi, có vẻ rất vô tội:

“Chỉ là nhiều ngày nay màn trời chiếu đất, hình như bị cảm lạnh chút.”

Thượng Tễ vội vàng nói:

“Vậy để ta gọi người sắc thuốc cho con.”

Tần Hoài Phong cảm kích mà ôm quyền.

“Tạ sư phụ.”

Lương Thanh Dương không quen nhìn Thượng Tễ thân mật với người khác nhướng mày, mặt không chút thay đổi mà kéo Thượng Tễ lại.

Tần Hoài Phong thấy thế, đang muốn nói móc, lại nghe thấy đối phương đột nhiên nói đến chuyện chính.

“Sư huynh, huynh sẽ không định tiếp tục đứng ở trong cái thân thể vô dụng này chứ.”

“Trước tiên, có thể cho ta hỏi một chút thân thể vốn có của ta ra sao rồi?”

“Hôn mê.”

Lương Thanh Dương trả lời vô cùng rõ ràng.

Tần Hoài Phong ẩn ẩn có dự cảm không tốt nheo hai mắt lại.

“Nếu hôn mê, sao các ngươi lại biết chuyện ta đổi thân thể với Thi Lương Ngọc chứ?”

“Ta nói là sau khi hôn mê.”

“…”

Lương Thanh Dương nhẹ nhàng bình tĩnh mà nói:

“Thi Lương Ngọc thực sự giả bộ làm Chưởng môn vài ngày liền bị lộ. Sư thúc ép gã phải trả lời câu hỏi, mới biết là xảy ra loại chuyện lạ này. Nhưng tuy rằng Thi Lương Ngọc không biết chút chiêu thức võ công nào, nhưng với nội công thâm hậu của sư huynh, sau đó vẫn gặp phải không ít chuyện. Ta cùng sư phụ vội vã quay về, nhanh chóng quyết định, dùng kỳ dược mang đến từ Thiên Sơn để cho hắn tạm thời ngủ một giấc thật say.”

Tuy rằng không khó đoán ra tình huống lúc ấy không ổn như thế nào, nhưng nghĩ đến thân thể của mình bị người ta hạ độc, Tần Hoài Phong vẫn không khỏi nhíu mày:

“Sau đó các người liền nghĩ ta thực sự có thể đã đi vào trong thân thể của Thi Lương Ngọc, vì thế liền phái người đến bắt ta?”

Hắn nhấn từ ‘bắt’ này rất mạnh.

Lương Thanh Dương mặt không đổi sắc mà cười nhạt.

“Dù sao lúc ấy sư huynh cũng thân ở trong Ma giáo. E rằng sau khi sư huynh bại lộ thân phận sẽ gặp bất trắc, chúng ta cũng không hề nói ra chuyện linh hồn dịch thể. Thậm chí còn khua chiêng gõ trống mà mời danh y trên giang hồ, đến chữa bệnh cho Chưởng môn, coi như che giấu cho sư huynh, thật sự có thể nói là nhọc lòng. Dù sao ta nghĩ với tính cách thích làm theo ý mình của sư huynh, tự nhiên sẽ không cố ý đi bắt chước người khác.”

Tần Hoài Phong mỉm cười nắm chặt tay.

“Thật sự là vất vả cho sư đệ, nhưng khi ngươi dặn dò đệ tử đi tìm ta, hình như đã quên nói cái gì đó.”

Lương Thanh Dương giả bộ không hiểu hỏi lại:

“Ta có thể nói thêm một câu ‘Cần phải mau chóng bắt về’.”

Tần Hoài Phong nghiến răng.

“Là ‘Đừng đánh người bị thương, chỉ cần bắt về’.”

Lương Thanh Dương nhún vai.

“Đáng tiếc đệ tử nhìn thấy Chưởng môn nhà mình hôn mê nằm trên giường, quá kích động, không đợi ta nói xong, liền như gió mà lao ra cửa.

“… Thực ra ngươi có thể gọi bọn họ quay lại.”

“Nhưng lúc ấy sư phụ muốn đi ngủ.”

“… Chuyện ấy liên quan gì đến ngươi?”

“Sư huynh sẽ không bảo ta vì chút việc này mà bỏ qua ngày tốt đi.”

Thượng Tễ ở một bên bất đắc dĩ mà nghe hai sư huynh đệ này trong tối ngoài sáng mà nói móc nhau ho khan một tiếng.

Tần Hoài Phong thức thời lập tức chuyển đề tài.

“Như vậy về chuyện linh hồn dịch thể, các ngươi đã tìm được phương pháp giải quyết?”

Lương Thanh Dương cười bí hiểm. Hai mắt Tần Hoài Phong bất chợt sáng lên.

Lương Thanh Dương khoan thai mà mở miệng.

“Mấy người chúng ta vắt hết óc suy nghĩ, ngày đêm khổ tâm, cuối cùng…”

“Thật có biện pháp?”

“Cuối cùng hết hy vọng.”

Tần Hoài Phong:

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.