Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 143: Ngộ độc




Sắm vai người tên là ‘Hạ Thiển Ly’ này?

Tần Hoài Phong nghe được càng cảm thấy buồn bực, thật cẩn thận hỏi han:

“Chẳng lẽ là nói con yêu mà tiền nhiệm Giáo chủ mất đi tên là ‘Hạ Thiển Ly’ sao?”

Hạ Thiển Ly không lập tức trả lời, chỉ là giống như thực sự rất lạnh mà cuộn người lại, thoạt nhìn giống hệt như một tiểu hài tử bất lực. Tần Hoài Phong cảm thấy có chút đau lòng nằm xuống gần bên cạnh, sau đó Hạ Thiển Ly giống như chết đuối vớ được cọc mà dựa sát lại gần đây. Tần Hoài Phong nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được vươn tay ôm đối phương vào trong ngực.

Hạ Thiển Ly rõ ràng là bệnh đến mức có chút mơ hồ, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm như vậy.

Cao ngạo lạnh lùng, lòng dạ hẹp hòi, đê tiện âm hiểm… Rõ ràng là một kẻ đáng ghét như thế, lúc này lại khiến cho hắn khó có thể kiềm chế mà thấy thương tiếc không thôi.

Nhiệt độ cơ thể của hai người dần dần hòa chung làm một. Đó là cảm giác vô cùng thoải mái. Thân thể vốn hơi run rẩy rốt cuộc cũng bình thường lại. Tiếng hít thở nhẹ cạn vang lên bên tai. Khi đang nghĩ rằng đối phương đã ngủ mất rồi, lại nghe được giọng nói thanh nhã kia nhẹ nhàng vang lên:

“Tên cũng giống, ăn mặc y phục cũng giống, võ công cũng giống, tất cả đều làm giống hệt như người kia. Thậm chí ngay cả ký ức cũng như thế.”

Biết là Hạ Thiển Ly tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, Tần Hoài Phong rất chu đáo không hề nói chen vào, chỉ an ủi mà khẽ vuốt ve lưng của đối phương, bởi vì trong giọng nói suy yếu vô lực kia lộ ra sự ưu thương khiến người khác thương tiếc.

“Ta chỉ lặp lại cuộc sống suốt mười bảy năm của một người. Lúc này ngươi phải làm những cái gì, lúc này ngươi phải học những thứ gì, lúc này ngươi phải thích những thứ gì, cuối cùng ngay cả ta cũng không biết còn có cái gì là thuộc về mình nữa.”

Hạ Thiển Ly nói chuyện không còn dùng đến ‘bản giáo chủ’ để xưng hô bản thân mình nữa, mà là trực tiếp dùng ‘ta’, nghe vào không hiểu sao càng khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng.

Tần Hoài Phong mỉm cười nói:

“Ta nghĩ tính cách của giáo chủ tất nhiên là của chính bản thân mình đi. Dù sao Giáo chủ tiền nhiệm hẳn là sẽ không nuôi dưỡng nhi tử của chính mình thành tính cách ác liệt như vậy.”

“Tính cách của ta rất ác liệt sao?”

Hạ Thiển Ly ngẩng đầu hỏi.

Trong ánh mắt mê mang hiện lên tia sáng nhu hòa, giống như có thể hút hồn phách của người khác vào vậy.”

Tần Hoài Phong cũng không biết nên đặt ánh mắt của mình đi đâu mới tốt, đành phải rũ mi mắt xuống, bối rối mà đáp:

“Cũng không phải là quá ác liệt.”

Hạ Thiển Ly cười khẽ, sau đó lại thở dài sâu kín:

“Sau khi lão Giáo chủ tạ thế, ta nghĩ ta rốt cuộc ta cũng có thể tự do mà làm chính mình, nhưng đến lúc ấy mới bất chợt phát hiện ra, người tên ‘Hạ Thiển Ly’ này đã ăn rất sâu vào linh hồn của chính mình. Ta cho rằng mình sẽ không thích mặc bạch y, nhưng khi thật sự mặc y phục khác vào sẽ cảm thấy không được tự nhiên. ‘Hạ Thiển Ly’ thích cái gì, ta cũng theo thói quen mà thích. ‘Hạ Thiển Ly’ chán ghét cái gì, ta cũng đã nhớ kỹ cái loại cảm giác chán ghét đó. Có lẽ ta thật sự chính là đang kéo dài sinh mệnh của người kia đi. Hoặc là tất cả mọi thứ của ta đều bị người kia chiếm lấy. Mặc dù như thế, ta còn hy vọng ít nhất là…”

Nói đến đây, giọng của Hạ Thiển Ly càng nhỏ, mặc dù nhỏ, nhưng vẫn truyền vào rõ ràng trong tai Tần Hoài Phong.

“… Ít nhất là có một người có thể nhìn thấy ta chân chính.”

Cánh tay ôm lấy tay của đối phương bất tri bất giác tăng thêm lực đạo.

Giờ này khắc này, hắn rất muốn đưa ra một lời hứa hẹn với người đang mê mang này, nhưng hắn cũng đang không phải chính mình thật sự. Hắn thực sự đang ở bên trong Thí Kiếm Môn. Hắn chính là không hiểu sao mà đi vào thân thể người không có chút liên quan gì với mình, thậm chí ngay cả khi nào trở lại thân thể của mình, hoặc là không thể trở lại thân thể của mình nữa hắn cũng không biết gì cả.

Giờ khắc này, hắn so với bất cứ thời điểm nào đều khát vọng trở lại thân thể của mình hơn. Đến lúc đó, hắn đại khái có thể đưa ra một lời hứa hẹn với vị Giáo chủ Ma giáo đã sống một cuộc đời dưới cái bóng của người khác đi. Mặc dù hắn còn chưa nghĩ quá sâu lời hứa hẹn này có ý nghĩa như thế nào.

Thân thể cuộn lại trong lòng bởi vì rét lạnh mà run lên nhè nhẹ, vì thế Tần Hoài Phong đắn đo một chút liền thêm vào một chút cành lá, khơi cho lửa trại đã gần tắt lại rực lên, nhưng hắn mới thoáng dời đi một chút, liền cảm thấy lực cản nhè nhẹ. Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Hạ Thiển Ly đang túm lấy y phục của mình. Trong đôi mắt mê mang lộ ra thần sắc sợ hãi bị vứt bỏ.

Tần Hoài Phong căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lên tay Hạ Thiển Ly, dịu dàng nói:

“Ta sẽ nhanh chóng quay về.”

Ánh mắt tối tăm như hồ sâu chớp chớp, sau đó Hạ Thiển Ly mới chậm rãi thu tay về, tịch mịch mà càng cuộn mình nhỏ lại. Tần Hoài Phong thấy thế, loại tình cảm thương tiếc tự nhiên nảy sinh trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc mềm mại trơn bóng sang một bên, đứng dậy đi kiếm thêm trúc.

Lửa trại vốn đã ảm đạm lúc này lại một lần nữa tràn đầy sức sống bừng lên. Đêm hè oi bức, hiện tại lại thêm hơi nóng từ ánh lửa. Nóng đến mức Tần Hoài Phong vốn chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng tự nhiên là cảm thấy không thoải mái, nhưng Hạ Thiển Ly vì độc của chướng khí mà toàn thân rét run dường như khá hơn một chút. Độc tố theo mồ hôi chậm rãi chảy ra.

Tần Hoài Phong sợ Hạ Thiển Ly lạnh thiên nhân giao chiến một hồi lâu, sau đó vẫn cởi y phục trên người Hạ Thiển Ly ra, lau thân mình cho người này. Trực tiếp chạm đến thân thể da thịt trắng nõn kia càng khiến hắn miệng khô lưỡi khô, trong lòng lẩm nhẩm nội công tâm pháp, loại bỏ tạp niệm, tuy rằng thực tế thì hiệu quả rất nhỏ.

Khi tay chuyển đến chỗ kia của Hạ Thiển Ly thì, xao động trong lòng càng sâu. Ngay cả ngón tay cũng bắt đầu khẽ run lên.

Chỉ là thứ giống mình thôi, chỉ là thứ giống mình thôi, chỉ là thứ giống mình thôi…

Tần Hoài Phong không ngừng lẩm nhẩm trong lòng, chậm rãi lau xuống phía dưới, đúng lúc này, cổ tay bất chợt bị nhẹ nhàng nắm lấy. Tần Hoài Phong sợ đến mức gần như nhảy dựng lên, lập tức bối rối ngẩng đầu, đã thấy Hạ Thiển Ly hơi hơi mở ra hai mắt, vẻ mặt khó hiểu mà theo dõi hắn.

Hắn vội vàng cười bồi nói:

“Ta, ta đang lau người cho Giáo chủ.”

Hạ Thiển Ly khẽ gật đầu, sau đó lại nhắm hai mắt lại, đồng thời buông tay ra. Tần Hoài Phong lúc này càng cảm thấy tâm hoảng ý loạn đành phải nhắm mắt vội vàng lau cho xong, lại vội vàng giúp Hạ Thiển Ly mặc xiêm y lại.

Hạ Thiển Ly ra được một thân mồ hôi sau đó không còn thống khổ nỉ non nữa, bình yên đi vào giấc ngủ. Dưới sự thôi miên của tiếng hít thở đều đều nông cạn kia, Tần Hoài Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi an tâm đi chìm vào mộng đẹp, nhưng đợi đến khi mặt trời lộ ra trên bầu trời, từ cơn mơ màng tỉnh lại là lúc, ngoài ý muốn phát hiện ra Hạ Thiển Ly sắc mặt phiếm hồng, hơi thở hỗn loạn không thôi.

Tần Hoài Phong kinh hãi, vội vàng đưa tay sờ lên trán đối phương, liền cảm thấy nóng muốn bỏng tay.

Tuy rằng hắn đã cẩn thận lau thân thể đúng lúc, nhưng đây giống như là vì độc của chướng khí sắp sửa lui hết mà khiến người phát sốt, như thế nào cũng không tránh khỏi được. Hạ Thiển Ly hiện tại cần được cấp bách tĩnh dưỡng cho tốt, không thể tiếp tục màn trời chiếu đất. Chính là người đang phát sốt đến mơ màng thế này thì chạy đi đâu đây?

Sau khi nóng lòng mà nhìn Hạ Thiển Ly hơi thở bất ổn một hồi lâu, Tần Hoài Phong cắn răng một cái, dứt khoát cõng đối phương lên lưng, vì cố hết sức mà gần như phải quỳ xuống.

Xương cốt thân mình của tên Thi Lương Ngọc vô công rồi nghề ăn chơi trác táng này quá yếu ớt. Tuy rằng hơn mười ngày nay hắn đều tăng cường luyện công, nhưng sự cố gắng trong hơn mười ngày sao có thể bì được với sự cố gắng không ngừng trong hơn hai mươi năm chứ?

Tần Hoài Phong hít sâu một hơi, lập tức không hề nghĩ nhiều, lưng cõng Hạ Thiển Lý bắt đầu bước đi từng bước một. Vết thương bị đá sắc nhọn cắt ra dường như nứt ra một chút, đau đến mức đầu Tần Hoài Phong đầy mồ hôi. Hơn nữa phải phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, đường núi gập ghềnh, mỗi một bước đi của hắn cũng rất vất vả, nhưng vừa nghĩ đến sắc mặt trắng bệch của Hạ Thiển Ly, hắn vẫn là không dám chậm trễ, cắn răng cố hết sức đi nhanh.

“Thi Lương Ngọc…”

Giọng nói suy yếu đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Tần Hoài Phong hơi hơi nghiêng đầu:

“Giáo chủ, ngài đã tỉnh?”

Hạ Thiển Ly ừ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:

“Miệng vết thương của ngươi nứt ra kìa.”

Tần Hoài Phong cười khổ:

“Giáo chủ, ta vốn đã gần như quên nó đi rồi.”

Hạ Thiển Ly than nhẹ.

“Thả bản Giáo chủ xuống dưới.”

Biết đối phương là đang lo lắng cho vết thương của mình, nhưng phần tình này hắn không nhận được.

“Ta không sao.”

“Thả.”

Thanh âm của Hạ Thiển Ly lạnh lùng, xem ra lại khôi phục thành Giáo chủ Ma giáo lãnh khốc cao ngạo trước kia, nhưng trải qua một hồi nói chuyện tối hôm trước, Tần Hoài Phong hiểu được thực ra người này vô cùng yếu đuối, vô cùng sợ hãi cô đơn.

Tần Hoài Phong nhẹ nhàng thở dài.

“Giáo chủ, xin cho tiểu nhân một cơ hội để lập công đi.”

“Ngươi một thân mồ hôi hôi hám. Đừng nói công, còn tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ biến thành tội.”

Sắc mặt Tần Hoài Phong nhất thời cứng đờ, buồn bã nói:

“Giáo chủ…”

“Thả bản Giáo chủ xuống dưới.”

Hạ Thiển Ly lại lạnh giọng ra lệnh.

Tần Hoài Phong đành phải thả xuống. Hạ Thiển Ly suy yếu đến mức đi lại không xong vội vàng túm lấy Tần Hoài Phong, sau đó hơi điều chỉnh tư thế, vịn lấy Tần Hoài Phong.

“Đi.”

Tần Hoài Phong cười khổ.

Sao lại dựa gần đến như vậy, còn không phải là vẫn bị ngửi thấy mùi mồ hôi từ trên người hắn hay sao? Nếu như quan tâm hắn, cứ việc nói thẳng ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.