Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 119: Thương thương bổn thiếu gia




Thác Bạt Yên Nhiên cười nói:

- Đừng khách khí như vậy, ta nào sánh bằng công chúa quận chúa nhà Hán, không có tật sợ hãi e lệ như vậy. Đại nhân sắp đi, tiểu nữ xin dùng một chén rượu nhạt tiễn biệt đại nhân.

Nàng chân thành xoay người, đi tới bên chiếc xe gọi nha hoàn lấy một chiếc khay, hai chén rượu, tự mình bưng tới trước mặt Dương Lăng, sau đó lấy túi rượu bên hông ra, cười tươi nói:

- Vội vã tới đây, chỉ để tiễn đại nhân một đoạn đường, quên cả chuẩn bị rượu nước tiếp người. Rượu này, như tiếng lòng của nữ nhân, êm ái mà mạnh mẽ, chỉ là nói rõ tấc lòng, mời đại nhân uống.

Nói xong, nâng rượu lên môi một hơi cạn sạch.

- Cái này…

Dương Lăng cũng không tin nàng có thể tự hại mình, cho dù là người nhà phạm tội, là nam nhân tự phạm phải tội lớn tày trời, còn có thể vượt qua cửa giết quan tòa hay sao? Nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, nếu chẳng may lật thuyền trong mương thì phải làm sao?

Hắn hàm hồ cười nói:

- Vương gia và các quan lại đã tiễn biệt tại hạ rồi, vừa nãy tửu lực đã không gượng nổi, đường núi khó đi, cưỡi ngựa váng đầu, ngồi kiệu đầu càng đau hơn, rượu này thật sự không uống nổi rồi.

Thác Bạt Yên Nhiên cười khanh khách, hai mắt cong lên liếc nhìn hắn, vẻ mặt dụ dỗ động lòng người không thể nói hết:

- Rượu tiễn biệt sao có thể rút lại đây? Tửu lực của đại nhân đã không gượng được, tiểu nữ thay mặt đại nhân uống chén rượu này vậy.

“Nếu nhị thúc đã có ý, vậy uống nửa chén rượu tàn này đi…” Dương Lăng không biết phải làm sao, nhớ tới câu Tiểu Phan cô nương nói với Võ Tòng, khẽ giật mình.

Nhìn đôi mắt đẹp vô ngần, đôi môi đỏ ngậm chén sứ, quỳnh tương ngọc dịch nhấp môi cạn sạch, thế chẳng phải vô cùng quyến rũ sao? Nhân gian tuyệt sắc, làm sao không khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui?

Thác Bạt Yên Nhiên uống cạn rượu, đặt chén lại trên khay, cười nói:

- Tiễn đại nhân rồi, tiểu nữ cũng phải về Cụ Lạp đây, vậy từ biệt ở đây nhé.

Dương Lăng như trút được gánh nặng, vội vàng chắp tay:

- Cung tiễn cô nương.

Thác Bạt Yên Nhiên lễ phép thi lễ, xoay người chân thành đi về phía xe ngựa của mình, chiếc eo lả lướt, dáng đi nhẹ nhàng tuyệt đẹp. Nàng mặc y phục nhẹ nhàng màu sáng, gió thu thổi tung làn váy, ống tay áo bằng lụa xanh của nàng, cũng làm nổi bật chiếc khăn tay bên thắt lưng nàng, lộ ra trên khăn tay thêu một đôi uyên ương nghịch nước…

Trong lòng Dương Lăng âm thầm thở dài, cũng trở về xe ngựa của mình…

Xe ngựa và đại quân của Dương Lăng xen kẽ mà đi.

Thác Bạt Yên Nhiên ngồi trong xe, má trắng như tuyết dần dần đỏ bừng, giống như hoa đào hé nở lần đầu, càng thêm vẻ kiều diễm. Tửu lượng của nàng ngàn chén không say, không thể tưởng tượng được rượu này lại lợi hại như vậy.

Thị tỳ ngồi đối diện lại sợ không ổn, cả người nhanh chóng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Thác Bạt Yên Nhiên cười nhạt nói:

- Ai không gian ai không dối? Chỉ biết mắng một mình Nhượng Cận của ta thôi. Sau đó ư, Dương Lăng chẳng phải giáp mặt chỉ nói xằng nói bậy sao, ha ha, sợ ta hạ độc vào rượu? Ôi! Vốn thấy Nhượng Cận có vài phần tán thưởng y, vừa rồi mới nói với y những lời đó, cho y một kết cục tốt đẹp.

Người Nhượng Cận để ý không quá nhiều, hai người ở nhân gian không làm bằng hữu được, đến địa phủ sẽ gặp nhau nhiều đây. Có thể làm một đôi huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp, đáng tiếc… y lại phụ ý tốt của ta, muốn thay đổi hoàn toàn đi gặp Nhượng Cận, bộ dạng ghê tởm kia, ta không cần Nhượng Cận để ý tới y.

Nàng liếc mắt nhìn thị tỳ theo hầu một cái, thản nhiên nói:

- Muội sợ gì chứ? Ta sẽ đi gặp Nhượng Cận, ở bên huynh ấy, không chia xa nữa. Muội không vui mừng thay cho ta sao?

- Vui… vui mừng… không không không, không vui… á.. vui mừng…

Tỳ nữ đáng thương không biết nói sao cho ổn, mặt tái xanh, răng cũng đánh vào nhau lập cập.

Thác Bạt Yên Nhiên cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mềm của mình, hàm răng trắng nõn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ quyến rũ mị hoặc không nói nên lời. Qua một lát, nàng mới chậm rãi nói:

- Đây là phương pháp Đại vu sư làm ra từ Cửu Hoa Sơn, lại phối hợp với rượu độc ông bí mật chế ra làm thành kỳ dược, một chén này ba ngàn lượng bạc cũng không mua nổi đâu. Uống nó vào, thân thể của ta sẽ không bị thối rữa, vĩnh viễn duy trì dung mạo của mình ngày hôm nay.

Nàng che miệng ngáp một cái, trong sóng mắt long lanh không biết là men say hay là vẻ ủ rũ, rồi trở nên mông lung, nàng giống như một con mèo lười nhẹ nhàng ngả trên tháp. Thùng xe không rộng, quần áo đắp trên người, chiếc eo nhỏ nhắn thót lại, cặp mông đầy đặn đẹp đẽ, bờ ngực phập phồng như đôi chim bồ câu, dáng vẻ ấy, bất luận có hành văn thế nào cũng không thể miêu tả được.

Thác Bạt Yên Nhiên như nói mê:

- Nhượng Cận. Huynh muốn làm hoàng đế. Đều tại muội làm hỏng đại sự của huynh, hại huynh mất mạng. Hiện giờ Hoàng đế Đại Minh cũng không cho dùng người tuẫn táng rồi. Muội bắt hơn hai ngàn người tuẫn táng theo huynh, huynh đừng trách muội có được không?

Tiếng nàng càng lúc càng thấp, mi mắt chầm chậm khép lại, lông mi thật dài phủ lên mí mắt, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào:

- Yên Nhiên thề với huynh, muội không bao giờ… đố kị nữa, không bao giờ… quan tâm đến mọi chuyện của huynh nữa, muội chỉ ở bên huynh… cận kề… bên cạnh huynh… Nhượng Cận, đợi… muội. Muội đến… đây…

Thân thể dịu dàng nhẹ nhàng lắc lư trên xe ngựa. Thác Bạt Yên Nhiên giống như một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngủ say, như khóm hải đường xuân, mái tóc đen của nàng rủ xuống cánh mũi, nếu nhìn kỹ, mới có thể thấy được, tiểu mỹ nhân đang ngủ này đã không còn thở nữa.

Thị tỳ đi theo hai mắt trợn to, sợ hãi đưa tay che miệng mình, nước mắt không ngừng rơi…

Đỉnh Kê Quan trên Kê Quan Lĩnh.

Vách đá cũng không biết đã mấy ngàn mấy trăm năm, đen nhánh như sắt thép đúc thành, từng tầng dựng đứng trên mặt đất.

Dưới vách đá có một con đường nhỏ dẫn vào trong núi, phía bên phải bụi cây nước chảy róc rách, là một dòng suối nhỏ, đối diện dòng suối nhỏ là một khu rừng tạp, có cây có trúc, đan xem rậm rạp, lá cây trong sạch mà ướt át.

Dòng suối nhỏ vừa phải, tuy nhiên vì hai ngày trước vừa mới có một trận mưa thu, dòng nước hơi rộng và chảy xiết hơn trước, tiếng nước chảy ào ào không dứt như tiếng ngọc bên tai, giống như một thứ âm nhạc êm tai vậy.

Dương Lăng vén rèm kiệu lên, nhìn về phía sườn trái, đến đỉnh cao mấy trăm trượng, phải thò đầu ra nhìn lên phía trước mới thấy đỉnh núi, hơn nữa xe xóc thế này, thật đúng là làm cho người ta choáng váng cả đầu óc.

Vách núi càng lên cao càng nghiêng ra phía ngoài, trên cao nhất gần như đã tìm được dòng suối nhỏ phía bên phải, tạo thành hình dáng như mái hiên thiên nhiên, trừ phi gặp phải cuồng phong từ trong rừng, nếu không mưa sẽ không xối được tới đây, bởi vậy mặt đất khá khô ráo, mặc dù không hoàn toàn là đường rải đá, xe ngựa cũng không khó đi, nhẹ nhàng mau chóng đã rẽ vòng vào sơn đạo.

Dương Lăng chuyển sang hướng khác, nhìn các loại hoa cỏ cây cối mọc nghiêng bờ sông, ngồi trong xe quá lâu không tránh khỏi mệt mỏi. Dương Lăng nhàm chán nhìn cỏ xanh và cây bụi ở hạ du bờ sông, còn cả mấy cành cây lá rụng bị gãy: “Mưa thu hai ngày trước xem ra không nhỏ đây”, hắn lẩm bẩm ngáp một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.