Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 2




Sắc trời đã tối, trên sơn đạo như bị bịt kín một tầng vải đen rét đậm mà đánh mã chạy đi, mặc dù bọn họ là người đã qua huấn luyện cũng không khỏi đánh tỉnh hoàn toàn tinh thần! Bởi vì sơn đạo này đầy hố dốc đứng, nếu mã tốc quá nhanh thoáng không lưu ý cũng rất có thể lâm vào hố động vấp ngã vó ngựa. Nhưng bọn hắn cũng không dám mạo hiểm thắp sáng đuốc báo địa điểm cho mục tiêu, đoàn người chỉ có thể thả chậm tốc độ bên trong cảnh hắc đăng hạt hỏa (tối lửa tắt đèn) sờ soạng về phía trước.

Thương ở chân Tử Li đã hoàn toàn lành lặn! Sau khi vảy rơi xuống y lập tức yêu cầu đổi ngựa, bất quá lần này biết học thông minh, vì tránh giẫm lên vết xe đổ y chẳng những ở trên yên ngựa bọc một tầng nhuyễn điếm mà còn ở trên chân của mình bao hai lớp vải bông.

Lúc này y đang nắm dây cương cẩn thận đi sau Ngụy Thần, một bên chính là An Cực Khanh. Tất cả mọi người không nói gì, không khí áp lực mà cảnh giác! Tử Li nghe Ngụy Tướng quân nói sau khi qua ngọn núi này liền có thể tới một tiểu trấn hẻo lánh, tiểu trấn có nhân mã hắn bố trí trước đó.

Tử Li không rõ tình huống của một tiểu đội hộ vệ lúc trước kia như thế nào, nhưng với hiện tượng vài ngày cũng không gặp truy binh mà xem, bọn họ tựa hồ đã thành công đánh lạc hướng đối phương.

Đi được một hồi, bọn họ rốt cục đi qua sơn lĩnh bắt đầu dọc theo độ dốc đi xuống, khi nhìn thấy một cái hiệp đạo (đường hẹp) ở giữa lưỡng sơn, tất cả mọi người không khỏi kéo lại dây cương.

Tử Li nhìn con đường nhỏ quỷ dị âm trầm phía trước bất an hỏi: “Địa hình kia thích hợp cho bố trí cạm bẫy nhất! Hoàng thúc, ngươi nói phía trước có thể có mai phục hay không?”

Cho dù trong bóng đêm thấy không rõ, Tử Li vẫn là cảm giác được đối phương khinh thường cười khẽ, “Đích xác có mai phục!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Điện hạ đừng lo!” Ngụy Thần chuyển qua đầu ngựa giọng điệu trầm ổn nói: “Thỉnh ở chỗ này chờ một lát, thần đi giải quyết chướng ngại vật trên đường!” Lưu lại hai người bảo hộ Tử Li cùng An Cực Khanh, Ngụy Thần mang theo thị vệ đi về phía trước.

Tiếng vó ngựa dồn dập xa dần, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét ra lệnh, tiếp theo liền truyền đến thanh âm loạn thạch rơi xuống hỗn loạn đến rung cả đất, sau đó là tiếng mã thí lung tung!

Tử Li vểnh tai, “Thật là có mai phục! Đối phương ở trên núi lăn đá! Ngụy tướng quân bọn họ. . . . . .”

“Cái bẫy thô thiển như vậy nếu hắn phá không được cũng đừng làm cái gì tướng quân!” An Cực Khanh không cho là đúng nói.

Tiếp theo lại truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, ước chừng giằng co mười phút mới ngừng lại.

“Xong rồi?” Tử Li rướn cổ lên nói.

Vừa nói xong Ngụy Thần đã đánh mã đi đến trước mặt, “Điện hạ, chướng ngại vật trên đường đã dẹp gọn, thỉnh ngài di giá!”

“Nga nga!” Tử Li gật đầu nhắm mắt theo sát đuôi, khi đi qua hiệp đạo, từ không trung phiêu tán mùi máu tươi cùng tiếng ngựa hí đứt quãng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm thiết mới vừa rồi quét qua!

Đi ra khỏi nơi trông như yết hầu kia, Tử Li nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngụy tướng quân, mới vừa rồi ngươi như thế nào công phá bọn họ?”

Ngụy Thần chắp tay nói: “Địa hình kia nếu muốn bố trí cạm bẫy thì thích hợp nhất chính là ‘cổn (lăn) thạch trên đỉnh đầu ’, người của đối phương đầu tiên mai phục ở trên đỉnh núi, đợi mục tiêu tiến vào hiệp đạo sẽ hạ lệnh đẩy đá xuống! Thần ỷ vào ưu thế bầu trời tối đen bọn họ không phân biệt rõ, ra lệnh cho đoàn người rất nhanh nhảy xuống ngựa làm cho ngựa đi trước, sau đó chia làm hai tổ dọc theo lưng núi đi lên, đối phương vì nghe được tiếng vó ngựa tự nhiên sẽ cho rằng chúng ta đã tiến vào bẫy của bọn họ, cho nên lập tức hạ lệnh đẩy thạch đè người, chúng ta liền thừa dịp bọn họ phân tâm từ sau lưng nhảy ra đẩy bọn họ xuống núi !”

“Ách, vậy bọn ngươi như thế nào còn có mã kỵ? Mã không phải bị bọn hắn đè chết lẫn bị thương sao?”

“Điện hạ, mã của chúng ta không còn nhưng bọn hắn có mã a! Đám người kia không phải là đi bộ tới mai phục đi!”

“Nga, thì ra là thế!” Tử Li hiểu rõ, hỏi tiếp, “Ngụy tướng quân, chúng ta cách trấn nhỏ còn rất xa sao?”

“Không đủ hai mươi lý (dặm), chốc lát liền tới rồi! Thỉnh điện hạ tiếp tục nhẫn nại!”

An Cực Khanh vẫn trầm mặc lại bỗng nhiên mở miệng : “Không ổn!”

“Ách?” Một câu chẳng biết tại sao của hắn làm cho Tử Li có chút không nắm bắt được ý nghĩ, “Hoàng thúc, ngài nói cái gì không ổn?”

Ngụy Thần cũng chuyển hướng An Cực Khanh đang cau mày chờ đợi giải thích của hắn.

“Các ngươi không thấy là chúng ta đi quá thuận lợi sao? Trước tiên là nói về tiểu đội hộ vệ lúc trước, tuy rằng võ công của bọn họ không kém, nhưng so với mấy trăm danh truy binh của đối phương, các ngươi cho rằng mười hai người có thể thay chúng ta tranh thủ thời gian ba ngày sao? Còn có mai phục mới vừa rồi, không nói liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhân số bên đó cũng ít đến làm cho người ta sinh nghi, đối phương là quá mức tự tin hay là căn bản chỉ ngụy trang? Nếu ta là An Cẩn Lạc, ta tuyệt đối không thể khinh địch bày ra cái bẫy đả thảo kinh xà như vậy! Chỉ có một giải thích, chính là hắn không phải đả thảo kinh xà mà là vì muốn chúng ta thả lỏng cảnh giác, làm cho chúng ta nghĩ lầm rằng nguy hiểm đã qua!”

“Ý của Hoàng thúc là, chúng ta chẳng những không có rời xa nguy hiểm ngược lại từng bước một rơi vào bẫy của hắn?”

Ngụy Thần trầm ngâm nửa ngày, “Cực Khanh ngươi vừa nói như vậy ta lại thật ra có thể khẳng định! Tiểu trấn mà chúng ta muốn đi là nơi địa hình hiểm trở, tứ phía đều là sơn lĩnh, nếu người của bọn họ đã mai phục tại bốn phía, chúng ta đi vào liền không chỗ có thể trốn! Nghĩ rằng là bởi vì nơi khác không tiện đồ sát, mới cố ý dẫn chúng ta tới nơi đây!”

” Thỉnh quân nhập úng (vại, vò), tiếp theo lại đột ngột từ trong úng tróc ra (=gậy ông đập lưng ông)? ! Chiêu này cao a!” Tử Li vỗ tay một cái nói, “Không thể tưởng được An Cẩn Lạc kia lại có tâm cơ này! Ngụy tướng quân, tiểu trấn chúng ta phải đi đã không thể đến được, vậy nhân mã mà ngươi an bài nên làm thế nào?”

“Nếu ta không đoán sai, nhân mã của chúng ta hẳn là đã nửa đường bị diệt, chờ ở điểm đến không phải là người của chúng ta!”

“Hành tung của chúng ta nhiều lần bị tiết lộ, xem ra đối phương ở trận doanh bên ta xếp vào không ít gian tế! Lại còn là địa vị cao!”

“Chúng ta bây giờ nên làm gì? Về đường cũ hay là đi đường vòng?” Tử Li hỏi.

“Chúng ta không thể lại hướng đến phía biên quan, hiện giờ chỉ có xuôi nam đến Lân Châu mới tiếp tục tính toán!”

Lân Châu là một quận huyện phía nam tương đối xa xôi lạc hậu, địa vực mặc dù rộng nhưng đa số đồi núi hoang dã, dân cư rất thưa thớt hơn nữa chủ yếu lấy nghề nông mà sống.

Khi đoàn người của Tử Li trèo đèo lội suối rốt cục đi vào Lân Châu thành thì đã là chuyện bốn ngày sau.

“Đây là Lân Châu thành? Thật sự là đủ xa xôi! Đủ hoang vắng!” Tử Li hí mắt nhìn tòa thành trì đơn độc tọa lạc trên cánh đồng hoang vu đằng trước nói. Một đường đi tới nhìn trình độ nguyên thủy của nó đã đủ làm cho Tử Li giật mình, hiện tại cư nhiên ngay cả tường thành của chủ thành cũng mọc dài cỏ dại! Nếu không phải thấy bên trong còn có người đi đường qua lại, Tử Li còn tưởng rằng đã tới đồi viện hay hoang viện gì ni!

“Ngụy tướng quân, nơi này địa vực xa xôi hẳn là ngại có người ngoài tiến vào, nếu chúng ta như vậy đi vào nhất định sẽ khiến cho bọn họ chú ý, đến lúc đó hành tung của chúng ta không phải lập tức bị lộ sao?”

“Điện hạ cứ yên tâm đi, cũng bởi vì nơi này địa vực xa xôi được người phong tỏa tin tức mới không tiết lộ ra ngoài!”

“Ta thấy ngược lại, ” An Cực Khanh liếc mắt nhìn hắn ngắt lời nói, “Trên đời không có tường nào không lộ gió! Huống hồ ngươi làm sao biết An Cẩn Lạc không phái người ẩn núp trong này trước?”

Ngụy Thần nhất thời ngậm họng, tiếp theo chắp tay hổ thẹn nói: “Là thần sơ sót!”

Tử Li xua tay, “Như vậy chúng ta phải ngụy trang một chút hay không?”

“Không chỉ là ngụy trang, hơn nữa còn phải đạt được phê văn vào thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.