Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 40




Từ Quang Nhiên nghe Trần Hạo báo cáo xong chuyện này, y nhíu mày nói: "Kéo dài thời hạn trả tiền? Hoặc là khấu trừ từ trong ích lợi tương lai mà họ nhận được? Phạm Tư Kì đánh bàn tính như ý à? Không chi một phân tiền mà muốn mua khối đất đó? Tay không bặt giặc chắc!"

Trần Hạo cười khổ nói: "Còn không phải ư, tôi thấy chuyện này rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, cho nên không dám làm chủ, đặc biệt xin chỉ thị của ngài."

Từ Quang Nhiên nói: "Có nói tài chính của cảng Nước Sâu khi nào thì gửi không?"

Trần Hạo nói: "Nhìn ý tứ của cô ta là muốn gộp chung hai chuyện làm một."

Từ Quang Nhiên có chút cả giận nói: "Ép chúng ta à? Vì sao lúc trước không đề cập, hiện tại lại đòi tăng điều kiện."

Trần Hạo:: "Tôi cũng cũng ức chế, cô ta vì sao đột nhiên nhắc tới khu đất sân thể dục cũ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Trương Dương?"

Từ Quang Nhiên tức giận nói: "Nếu là Trương Dương khuyến khích cô ta làm như vậy, vậy thì nguyên tắc đảng tính của thằng ôn này đặt ở chỗ nào? Đặt lợi ích của quốc gia ở đâu?"

Trần Hạo nói: "Chuyện này có chút kỳ quái, người đầu tiên mà Phạm Tư Kì tìm đến sau khi tới Nam Tích chính là Trương Dương, rốt cuộc là cái gì thúc đẩy cô ta làm như vậy? Hy vọng không phải lợi ích chung đã gắn kết bọn họ lại với nhau."

Từ Quang Nhiên nói: "Chuyện này tốt nhất để thảo luận trong cuộc họp thường ủy đi."

Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, công trình cảng Nước Sâu sắp không còn nổi một hạt gạo rồi."

Khi sắp tan làm, Trương Dương nhận được điện thoại của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ ngữ khí rất nghiêm túc: "Trương Dương, tối nay cậu có rảnh không?"

Lãnh đạo trực tiếp tuyên triệu, Trương Dương đương nhiên là có rảnh, cho dù không rảnh thì cũng phải cố giành thời gian mà tới, huống chi hắn vốn không có việc gì, Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi tối nay không bận gì cả."

Cung Kì Vĩ nói: "Vậy tốt, cậu ở cổng trụ sở đợi tôi."

Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Cung Kì Vĩ lại đi vào lúc này. Có điều, hắn từ trong giọng nói của Cung Kì Vĩ nghe ra hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mười lăm phút sau, Cung Kì Vĩ đi tới Ủy ban thể dục thể thao, Trương Dương nhìn thấy xe của y lái vào trong trụ sở, vội vàng bước xuống lầu, cười nói: "Thị trưởng Cung, tôi đã pha trà xong rồi, ngài lên uống thử đi."

Sắc mặt Cung Kì Vĩ không được tốt cho lắm, y lắc lắc đầu nói: "Không cần, cậu theo tôi tới sân thể dục xem."

Trương Dương đi theo Cung Kì Vĩ tới sân thể dục, sân thể dục và Ủy ban thể dục thể thao nằm kề nhau, đi qua cửa là tới, hai người dẫm lên ánh chiều tà của dương, dọc theo đường băng của sân thể dục chậm rãi bước đi, Trương Dương không biết mục đích Cung Kì Vĩ tới đây, có điều chắn chắn không phải là tới để tản bộ.

Cung Kì Vĩ dừng chân ở cầu môn sườn bắc, nhìn sân thể dục cũ, nói: "Chờ sang năm trung tâm thể dục mới xây xong, nơi này sẽ không còn được dùng nữa."

Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, một khu đất lớn như vậy, không thể để nó bị bỏ hoang được, thị lý có định dùng khu đất này để kinh doanh không?"

Cung Kì Vĩ nhìn Trương Dương một cái, thấp giọng nói: "Cậu có ý định này à?"

Trương Dương gật gật đầu nói: "Có!"

Cung Kì Vĩ lại nói: "Cậu và phía Tinh Nguyệt đã bàn về việc này ư?"

Nghe thấy câu này, Trương Dương có chút kinh ngạc, hắn hỏi lại: "Tôi vì sao phải bàn với họ, chuyện này có liên quan gì tới họ à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Chủ tịch Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì đề xuất với thị lý, Tinh Nguyệt muốn mua khối đất này."

Trương Dương nói: "Cô ta định trả bao nhiêu tiền?"

Cung Kì Vĩ nói: "Định khấu trừ từ tổng lợi ích tương lai của cảng Nước Sâu, giá sơ bộ là năm trăm ngàn nhân dân tệ.”

Trương Dương nói: "Cô ta tưởng là mua rau cải à? Năm trăm ngàn? Đến sân của Ủy ban thể dục thể thao cũng không có cái giá đó!"

Cung Kì Vĩ nhìn vẻ mặt của Trương Dương cũng không giống giả vờ, chẳng lẽ thị lý thật sự hiểu lầm hắn, chuyện này hắn và Phạm Tư Kì không hề thông đồng gì với nhau.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, ngài hôm nay rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Cung Kì Vĩ nói: "Về sau cậu phải chú ý một chút, thân phận của Phạm Tư Kì rất mẫn cảm, đừng đi lại thân thiết với cô ta quá."

Trương Dương lập tức hiểu ra: "Thị trưởng Cung, không phải có người tính món nợ này lên đầu tôi chứ? Cho rằng tôi cấu kết với Phạm Tư Kì, làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia ư?"

Cung Kì Vĩ tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt của y đã thừa nhận rồi.

Trương Dương tức giận nói: "Tôi chỉ là ngẫu nhiên gặp cô ta, cùng cô ta ăn một bữa cơm mà thôi, hiện tại thì hay rồi, cô ta cho rằng tôi đã thông báo tin tức cô ta tới Nam Tích cho thị lý, thị lý thì coi tôi là nội gián, cấu kết với cô ta đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, tôi hai mặt đều không phải là người."

Cung Kì Vĩ cũng tin Trương Dương vô tội, y thở dài nói: "Hiện tại Tinh Nguyệt lấy việc đầu tư ra để đòi hỏi, gắn chặt khối đất này và đầu tư cảng Nước Sâu, xem tình hình, thị lý nếu không cắt khu đất này co cô ta, chỉ sợ đầu tư đáp ứng lúc trước sẽ lại tiếp tục bị kéo dài."

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi: "Loại gian thương làm việc không theo quy củ, không theo hợp đồng này, dứt khoát tống cổ luôn đi, không phải chỉ có vài đồng tiền thôi thôi ư? Có tiền thì hay lắm à, tôi ức chế lắm rồi, công trình cảng Nước Sâu, người muốn đầu tư lẽ ra phải chen nhau tới đổ cả cửa mới đúng, vốn nên là chuyện người khác phải cầu chúng ta, sao lại thành ngược lại như vậy?"

Cung Kì Vĩ tỏ vẻ rất đồng ý với những lời này của Trương Dương, đối với hiện trạng của cảng Nước Sâu y cảm thấy rất khó hiểu, đúng là chính sách của thị lý xảy ra vấn đề, mới khiến cho những ngoại thương này tự cho mình là hay, sau khi ký hợp đồng liền đề xuất thêm điều iện, Cung Kì Vĩ nói: "Thị lý đang họp thường ủy, không biết kết quả cuối cùng như thế nào."

Trương Dương nói: "Loại chuyện này mà còn cần phải thảo luận à, chính phủ cũng giống như con người vậy, đều phải có sĩ diễn, nếu như cúi đầu trước tiền, vậy thì còn là tác phong của đảng viên à? Hôm nay Tinh Nguyệt dám mượn chuyện này để ép chúng ta đòi đất, ngày mai nhà đầu tư khác cũng sẽ đề xuất điều kiện theo, Nam Tích lớn như vậy, dứt khoát chia cho người ta hết chắc."

Cung Kì Vĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm người đưa ra quyết định không phải là tôi.

Trương Dương càng nghĩ càng giận, hắn lớn tiếng nói: "Sân thể dục là của Ủy ban thể dục thể thao, không ai quyết định được cả, ai dám cắt đất trong phạm vi của tôi, tôi không để yên cho hắn đâu!"

...

Trên cuộc hợp thường ủy cũng phân thành hai luồng ý kiến trái chiều, mấy thường ủy do Lý Bồi Nguyên dẫn đầu cho rằng không thể dung túng cho loại hành vi này của Tinh Nguyệt, bọn họ lấy đầu tư của cảng Nước Sâu ra để đòi hỏi, mục đích chính là để tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn, giảm bớt mạo hiểm đầu tư. Quan điểm của Lý Bồi Nguyên và Trương Dương không mưu mà hợp: "Nếu chúng ta hôm nay đáp ứng yêu cầu của Tinh Nguyệt rồi, như vậy ngày mai sẽ có nhiều nhà đầu tư hơn ra điều kiện, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý chữ tín, bọn họ vi phạm hợp đồng trước, chúng ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của bọn họ, hiện tại không ngờ lại lợi dụng chuyện này để đòi hỏi, tôi cho rằng loại yêu cầu này thật sự quá đáng, chúng ta kiên quyết không thể đáp ứng."

Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo nói: "Tôi cũng cho rằng yêu cầu Tinh Nguyệt đưa ra có chút quá đáng, nhưng, chúng ta cũng phải nhìn thấy cảng Nước Sâu hiện tại đang gặp phải khó khăn, tài chính của chúng ta đang là giật gấu vá vai, cần rót vốn thêm, huống chi tập đoàn Tinh Nguyệt bỏ vốn khai thác khu đất sân thể dục cũ cũng không phải là chuyện gì xấu, cho dù bọn họ không khai thác nơi này thì sớm muộn gì cũng có người làm vậy."

Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Nhưng điều kiện mà Tinh Nguyệt đưa ra thật sự hơi quá đáng, cái gì mà khấu trừ từ trong hồi báo lợi ích tương lai? Nói ra chính là không trả một xu nào, bọn họ muốn lấy không khối đất này."

Bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng nói: "Giá đất của sân thể dục cũ tính ra cũng phải từ năm ngàn vạn tới một trăm triệu, giá mà Tinh Nguyệt đưa ra không cao, nhưng cũng không phải là là quá không hợp lý, tôi cảm thấy bán đất cho họ cũng không sao cả, dẫu sao thì đất họ cũng chẳng mang đi được, muốn làm thương nghiệp thì bọn họ tất phải đầu tư vào khu đất này, nếu như thật sự giao khối đất này cho họ làm thương nghiệp, người được lợi cuối cùng vẫn là chúng ta thôi."

Lý Bồi Nguyên nói: "Đất không mang đi được, nhưng lợi ích đạt được từ khu đất này thì bọn họ có thể mang đi được đấy, đất rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền thì tôi không rõ, bọn họ trả năm trăm ngàn có phải là hợp lý hay không tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết, bọn họ hiện tại một xu cũng không trả."

Hạ Bá Đạt: "Bọn họ muốn dùng đầu tư cảng Nước Sâu để ra điều kiện, chén ép chúng ta nhượng lại khu đất của chúng ta cho họ một cách không ràng buộc."

Trần Hạo nói: "Nếu bọn họ không khai thác, khối đất này sẽ nằm yên ở đó, tôi xin hỏi các vị thường ủy ở đây, khối đất này tự nó có thể mang tới giá trị gì không? Tôi thừa nhận yêu cầu bọn họ có chút bất hợp lí, nhưng chúng ta phải biết nhìn xa, việc cấp bách là chúng ta phải xây xong cảng Nước Sâu, đảm bảo đầu tư của cảng Nước Sâu, mà Tinh Nguyệt hoàn toàn có thể cung cấp chỗ tiền này cho chúng ta, bọn họ muốn khu đất này, chúng ta có thể ra điều kiện, chúng ta có thể đòi gia tăng rót vốn đợt hai của bọn họ, các đồng chí, cảng Nước Sâu mới là trọng trung chi trọng của sự nghiệp Nam Tích trong tương lai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.