Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 3




Khi đoàn người của Tử Li cải trang thành bình đầu bách tính (dân tóc húi cua =]]) tiến vào Lân Châu thành, Bắc Linh kinh đô lại truyền ra một tin tức làm cho mọi người ồ lên một trận.

Ngay sau vài ngày Bắc Linh vương táng nhập hoàng lăng, báo mộng cho hoàng tử An Cẩn Lạc hướng về hơn mười vị văn thần võ tướng trong triều, viết: “Trẫm chi băng (chết) đúng là ngoài ý muốn, hi vọng các khanh chớ trách tội đại hoàng nhi. Trẫm hôm nay báo mộng với chư vị là có sự tình quan trọng muốn tuyên, thường ngôn(lời hay nói) ‘ gia không thể một ngày vô chủ, quốc không thể một ngày không có vua ’, trẫm băng hà nhiều ngày, quốc cũng vô quân nhiều ngày, tình trạng này tuyệt không ổn vào lúc này, trẫm đặc biệt mệnh chư vị tức tốc chọn ngày lành tháng tốt, thay đại hoàng tử An Cẩn Lạc khánh cử đại điển đăng cơ!”

Biên quan chúng tướng nghe được tin báo này tức giận đến chửi ầm lên: “Khá khen cho nghịch tặc không biết xấu hổ!”

Mà ngay cả Ngụy Trọng Sở luôn luôn ôn hòa cũng không ngăn được nhíu chặt mày, trầm ngâm trong chốc lát, y xua tay làm cho chúng tướng bình tâm chớ giận, nói: “Tin tức này đối với chúng ta tất nhiên bất lợi, nhưng trước mắt tối trọng yếu là chúng ta sớm ngày đem điện hạ đón nhập trong quân!”

Y vừa nói như thế, mọi người mới thoáng áp chế cơn tức.

Một thanh niên tướng lãnh hơn hai mươi tuổi bắt đầu lòng đầy căm phẫn nói: “Công tử, điện hạ là chúng ta phải đón, nhưng bên này cũng không thể tùy ý nghịch tặc kia vô pháp vô thiên, hắn nếu là đăng cơ làm hoàng đế, người của chúng ta không phải thành loạn đảng mưu phản đạo bất chính danh bất thuận sao! Cho nên, ta thấy không bằng để ta mang hơn mười cao thủ lẫn vào kinh đô trực tiếp xử lý hắn cho xong hết mọi chuyện!” Vừa nghe lời này chỉ biết là một kẻ tính tình nôn nóng huyết khí phương cương, hắn gọi là Lương Chiêu, từ một tay Ngụy Thần đề bạt lên lại ở trong quân làm tổng giáo thao luyện binh lính, tuy rằng tính tình mạnh mẽ, nhưng ở phương diện võ thuật tạo nghệ cũng là nhân tài hiếm có.

“Quả thực hồ nháo!” Lương Chiêu vừa mới dứt lời, lập tức có một người lên tiếng quát. Người này kêu Lý Xương, đã là hai tấn hoa râm (tóc bạc) nhưng uy nghiêm vưu thịnh (ưu tú), địa vị ở trong quân chỉ dưới Ngụy Thần. Lão nhìn Lương Chiêu nói, “Nếu thật sự là dễ dàng có thể giải quyết như vậy, một đám người chúng ta còn ngồi ở chỗ này lo lắng cái gì?”

“Lý tướng quân nói rất đúng, việc này không thể lỗ mãng! Nên làm như thế nào, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn!” Ngụy Trọng Sở nói.

Lương Chiêu nghe vậy chỉ đành phải ngồi xuống.

“Nguyên bản kế hoạch là gia phụ cùng quân ta chia làm hai đường, ta đến biên quan thỉnh binh hai ngàn đến Hương Lăng trấn phía Đông biên giới chờ đợi tiếp ứng, gia phụ liền theo tuyến đường Nhữ Giang hà tìm kiếm điện hạ. Nhưng hiện giờ tình huống đột biến, binh lính của chúng ta nửa đường bị diệt, người của đối phương mang danh là sơn tặc thổ phỉ, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền hiểu được đối phương mặc kệ là kỹ năng chiến đấu hay là nhân số cũng tuyệt không phải loại thổ phỉ tạp nham có thể sánh bằng! Bởi vậy có thể phỏng đoán đối phương cũng là binh lính, nhân số có ít nhất ba nghìn. Quân đội bị diệt chúng ta có thể bắt đầu lại, nhưng hiện nay lo lắng nhất chính là gia phụ cũng không biết tình huống có biến, người bảo hộ điện hạ có hạn, ở bên ngoài biên cảnh Bắc Linh, An Cẩn Lạc cũng không phải sẽ phái đại quân chặn giết, nhưng một khi tiến vào Bắc Linh liền có thể không kiêng nể gì!” Ngụy Trọng Sở lo lắng nói.

“Như vậy việc cấp bách của chúng ta chính là thông tri Ngụy tướng quân!” Lương Chiêu nói.

“Ta đã phái người tiến đến, nhưng không biết tình hình như thế nào?”

“Báo ——” lúc này, ngoài phòng nghị sự chợt nghe có người báo lại.

“Truyền!” Ngụy Trọng Sở vội nói.

Nguyên lai là binh lính hai ngày trước phái ra liên lạc qua lại !

“Tình huống như thế nào?”

“Bẩm báo công tử, các vị tướng quân, khi thuộc hạ cùng vài đồng liêu tìm đến Hương Lăng tiểu trấn, phát hiện trên núi chung quanh thôn trấn mai phục không ít binh lính, bất quá trong trấn không có phát hiện Ngụy tướng quân cùng điện hạ! Vì thế chúng ta ở ven đường tìm kiếm, ở ngoài năm mươi dặm Tiêu Lĩnh sơn phát hiện có thi thể địch binh.”

“Nói như vậy, Ngụy tướng quân cũng không có đi Hương Lăng trấn, hẳn là trên đường phát hiện không ổn nên đã lên bắc hoặc xuôi nam !” Lí Xương nói.

Ngụy Trọng Sở ngưng mi, mở ra bản đồ phân tích, “Giữa Tiêu Lĩnh sơn cùng Hương Lăng trấn, nếu lên bắc còn có Bản Châu, Trung Châu, Lãnh Châu, Tề Châu còn có không dưới năm mươi thôn trấn lớn nhỏ, nếu xuôi nam thì có Đậu Châu, Kiềm Châu, hoặc là Lân Châu càng xa xôi, còn cả ba bốn mươi thôn trấn, nhiều châu trấn như vậy nếu muốn tìm thấy điện hạ cùng gia phụ chỉ sợ không phải một sớm một chiều!”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Điện hạ?”

Tử Li thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài sân xuất thần nói: “Tiến vào!”

Một đại hán làn da ngăm đen thần tình hàm hậu đi tới, “Điện hạ, nên dùng ngọ thiện , ngài là ở trong phòng hay là đến đại sảnh dùng?” Nguyên lai đây là Ngụy Thần sau khi dịch dung.

“Đến đại sảnh dùng đi!” Tử Li đứng lên theo hắn đi ra ngọa phòng đơn sơ tản ra môi vị (vị mốc).

Sau khi bọn họ vào thành, vì tránh cho càng nhiều phiền toái nên trực tiếp ở trong một con hẻm nhỏ không thể chớp mắt thuê một tiểu viện cũ cư trú. Chủ hộ trong sân là một lão bà bà hai mắt mù lòa lại có chút nghễnh ngãng, bà sẽ ngụ ở sân cách vách!

Đi vào tiểu thính, An Cực Khanh đã ngồi xuống vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, trên bàn bát tiên đã lau đi lau lại vài lần đặt một mâm cải trắng xào nhừ, một mâm đông qua (mướp đắng) phiến giòn gãy, một mâm đậu hủ thảm trạng nát bấy cùng hai chén cơm vàng.

“Cực. . . . . . Cực Khanh, ” Ngụy Thần có chút thẹn thùng nhẹ khụ một tiếng, “Nơi này thâm sơn cùng cốc hơn nữa lại là mùa đông, cho nên cũng tìm không ra cái gì ăn ngon, những thứ này cũng là đến nông hộ gia mua tới. Ngươi liền chịu thiệt một chút đi!”

Tử Li ngồi xuống, “Ngụy Tướng quân, đây là, ngươi làm?”

“Khụ khụ, vâng! Bất quá đừng nhìn như vậy, kỳ thật nó đã chín!” Ngụy Thần vừa trộn trộn đông qua vừa nói.

“Đâu chỉ là chín, quả thực là chín nhừ!” An Cực Khanh liếc mắt nhìn cải trắng một cái không mặn không nhạt phao một câu.

Ngụy Thần cười khan một tiếng, nếu không có da dẻ ngăm đen che giấu thì Tử Li có thể tưởng tượng vị Đại tướng quân này đã thần tình đỏ bừng giống như cái lò lửa!

“Không sao, không sao, ” Tử Li cầm lấy bát khoái giảng hòa, “Ngươi xem, không phải còn có đậu hủ sao, tuy rằng thoạt nhìn nát chút, nhưng vẫn là có thể ăn! Ha hả!”

“Điện hạ. . . . . . Đây không phải là đậu hủ, là kê đản (trứng gà)!” (=]]]]]])

“Ách. . . . . .”

“Ba!” An Cực Khanh để đũa xuống bỏ đi.

“Hoàng thúc ngươi không ăn sao?” Tử Li vội vàng kêu lên.

“Cái thứ này là người ăn sao?” Cũng không quay đầu lại lạnh lùng phóng tiếp một câu, An Cực Khanh ‘bành’ một tiếng khép cửa phòng lại.

Trong mắt Ngụy Thần một trận ảm đạm.

“Điện hạ vẫn là không cần ăn đi, đúng là khó có thể vào miệng, thần đi ra bên ngoài tìm chút thực phẩm chín trở về!”

“Ta và ngươi cùng đi!” Tử Li cũng đứng lên nói.

Hai người đi đến trên đường, phát hiện Lân Châu thật đúng là không phải vật tư khuyết thiếu bình thường, ở trong này cho dù là có tiền cũng rất khó mua được thức ăn! Ở Đại Thành nhìn thấy thực quán ở trong này căn bản là không có bóng dáng! Cửa hàng hai bên đại môn đóng chặt, tửu lâu khách điếm cũng là như thùng rỗng, người đi ở trên đường đều là vẻ mặt đau khổ mờ mịt! Cả tòa thành thoạt nhìn tựa như film ảnh trắng đen không khí trầm lặng không có sinh cơ!

Tử Li nhíu mày, cho dù là thâm sơn cùng cốc cũng không đến mức đồi bại thành như vậy! Chẳng lẽ nơi này mới vừa gặp qua thiên tai nhân họa?

Nghĩ như vậy , bỗng nhiên thấy một lão nông tóc hoa râm quần áo đơn bạc vùi đầu lôi kéo một chiếc xe đẩy tay mục nát, đi lại tập tễnh từ bên cạnh qua, hài dưới chân đã bị ma sát đến không ra hình dạng, lộ ra ngón chân đông lạnh đến tử trướng (thâm tím).

Trong lòng Tử Li bỗng chốc nổi lên thương xót, vội vàng tiến lên tiếp nhận xe của lão nói: “Lão bá, ta giúp ngươi đẩy!”

Lão nông có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt khàn đục liếc mắt nhìn Tử Li một cái nói: “Có tâm, Tiểu ca ngươi vẫn là về nhà đi thôi!” Nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Tử Li ngốc lăng, tiếp theo lại tiến lên phụ giúp đuôi xe hỏi: “Ngài đây là muốn đến chỗ nào, dù sao ta cũng rảnh, ta giúp ngài đẩy đi!”

“Không cần! Chỗ ta muốn đi không phải là nơi tốt gì, cẩn thận tìm phiền toái, ngươi đi đi!”

Tử Li vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng Ngụy Thần bỗng nhiên giữ chặt y nhỏ giọng nói: “Chúng ta tạm thời đi theo lão cũng được!”

Lão nông cố hết sức lôi kéo xe đẩy, kỳ thật trên xe đẩy chỉ có một bao tải nhỏ, Tử Li có chút khó hiểu vì cái gì lão thoạt nhìn giống như lôi kéo hàng hóa nặng ngàn cân.

“Lão bị thương!” Ngụy Thần giải thích, “hẳn là bị người đánh!”

“Tên nào táng tận thiên lương đi đánh một lão nhân!” Tử Li tức giận.

Ngụy Thần trầm mặc lắc đầu.

Lão nông ngừng lại ở trước một gian phủ viện thoạt nhìn hẳn là khí phái nhất trong Lân Châu thành.

Ngụy Thần thấy biển bài trên đầu cửa sắc mặt một trận âm trầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.