Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 22




- Phì!.

Thiên Linh Nhi không nhịn được, bị câu nói này của Chung Sơn mà phì cười. Ở bên cạnh, Triệu Sở Hướng tuy không cười nhưng nhìn thấy thân hình hắn run rẩy thì cũng có thể đoán hắn đang cố kìm nén không phát ra tiếng.

Bốn lão tổ tông ở phía dưới tuy tức giận nhưng cũng cố gắng mà nhịn xuống, nhìn hai người bên cạnh Chung Sơn.

Hồng y nữ tử kia tuy mọi người không nhìn ra tu vi của nàng nhưng trong thời gian này, Chung Sơn lại mang về một nữ tử, chẳng lẽ đó là thê thiếp của hắn sao? Mà người còn lại, bốn lão tổ tông cũng nhìn y.

Ban ngày, bọn họ đã nghe đồn có người tới thăm Chung Sơn, lúc đó bọn họ đã đoán ra chính là người trợ chiến cho hắn, chỉ là không ngờ đó chính là Triệu Sở Hướng.

Đại tống Triệu quốc, Triệu Sở Hướng tứ đại gia chủ có thể không biết nhưng mà bốn lão tổ tông thì biết, thậm chí, Triệu gia lão tổ tông còn biết rất rõ về hắn, hai người đều là họ Triệu..

- Triệu Đan Thần, từ khi chia tay nhau đến giờ, ngươi vẫn khỏe chứ?

Triệu Sở Hướng nhìn về phía Triệu Đan Thần, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười lạnh.

- Thiết thương môn, Triệu Sở Hướng sao?

Hai mắt Triệu gia lão tổ tông trừng lên, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên Chung Sơn này quả là không phải người đơn giản, mới một năm đột phá tới Tiên thiên mà đã kết giao được với người này.

- Ngươi còn nhận ra ta sao? Được lắm, ngày xưa ở chiến trường ngươi giết hai thúc của ta, hôm nay ta phải báo thù.

Triệu Sở Hướng lạnh lẽo nói.

- Triệu Sở Hướng, hôm nay chúng ta tìm Chung Sơn có việc, ngươi đừng có xen vào, chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi.

Triệu Đan Thần lạnh lùng nói.

- Khó dễ ư? Ha ha, nực cười, các ngươi không được mời mà vào, mà còn lại đuổi người ta đi ra ngoài.

Chung Sơn đột nhiên cười to nói.

- Lão Triệu, không cần nhiều lời với hắn, chúng ta xông tới.

Tiền gia lão tổ tông cất tiếng nói.

- Được.

Triệu gia lão tổ tông cất tiếng.

Giờ phút này, trên khóe môi của Chung Sơn có một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên một tia sáng, chờ đợi đối phương công kích trước, bởi vì hắn đã an bài hết thảy mọi thứ.

Nhìn vẻ mặt của Chung Sơn, Triệu Đan Thần liền nhướn mày, trong lòng hắn biết rằng đã có chuyện không ổn xảy ra, ở trên lầu các, ba người yên ắng không thể có người mai phục quanh đây, đối với thực lực của các cường giả phe mình, giết chết hắn không phải là chuyện khó.

- Lên.

Triệu Đan Thần hét to lên một tiêng, sau đó dẫn theo mọi người lao lên trên lầu gác.

Tám người này mỗi người cầm một thanh trường kiếm, chỉ nhảy hai bước là tới chỗ của Chung Sơn.

Nhưng đúng lúc này, Chung Sơn đột nhiên phát ra một tiếng cười quỷ dị.

- Phóng.

Ở xa xa, đột nhiên truyền tới mộ thanh âm lảnh lót.

Phía xa xa sao? Từ phía xa xa này truyền tới thanh âm khiến cho bọn họ cảm thấy thật không ổn.

Quả nhiên, thanh âm lảnh lót này vừa ngừng.

- Phụt.

Một chuỗi thanh âm xé gió truyền tới, Tên sao? Có mai phục sao?

Chỉ là nhìn những mũi tên này, bọn họ cảm thấy cách đây quá xa, có bắn tới cũng chỉ là vô lực, huống hồ đối với tứ đại gia chủ thì tên còn không thể uy hiếp bọn, chứ còn bốn lão tổ tông bọn họ căn bản hoàn toàn không để ý tới.

Nhưng khi những mũi tên này lao tới, bọn họ đều kinh hoàng thất sắc, cảm thấy mọi chuyện thật là không ổn.

Tên tiến tới không phải là tên bình thường mà là khí gới mà là Bát Ngưu Nỗ Cung Sàng.

Bát Ngưu Nỗ Cung Sàng này cần tám cái đầu bò bằng đồng lập thành mới có thể bắn ra, muốn kéo loại cung nỏ này cần ít nhất ba mươi người, tám khẩu Ngưu nỗ, phóng tên ra, có thể cho thấy uy lực của nó lớn đến như thế nào.

Dĩ nhiên, việc cách một khoảng sân không hề ảnh hưởng đến uy lực của nó.

Bốn mươi mũi tên, bốn mươi mũi tên vô cùng lớn tựa như là trường thương lao tới, bắn về phía bọn họ.

Nhìn dưới mặt đất, chúng cường giả tiên thiên có thể né tránh nhưng ở giữa không trung, bọn họ hoàn toàn không có chỗ để mượn lực, chỉ có thể né tránh mà thôi.

- Phập phập…

Những tràng thanh âm liên tiếp vang lên, sau đó máu bắn văng tung tóe, thậm chí, Lý gia chủ ở giữa không trung còn bị tên bắn trúng khiến cho đầu óc văng tung tóe.

Tứ đại gia chủ, ba người chết ngay tại chỗ, chỉ có Tôn gia chủ là may mắn né tránh thành công. Triệu gia chủ, Tiền gia chủ bị bắn thủng cả ngực, tuy đại tiễn không xuyên qua nhưng cũng không thể sống sót.

Thân hình bốn lão tổ tông mau lẹ lắm cũng chỉ có ba người may mắn trốn thoát, Tôn gia lão tổ tông này chém nát hai cái đại tiễn lao tới nhưng tới đại tiễn thứ ba thì đã bị dính trúng, đại tiễn bắn trúng thân thể của y, mang y đính lên vách tường phía xa xa.

Triệu Đan Thần cùng với hai lão tổ tông khác trốn thoát mau lẹ hơn tuy không ngăn cản được nhưng cũng dựa vào nguyên khí của mình mà tránh né khỏi, chỉ có Tiền gia lão tổ tông là bất hạnh dính phải, bàn tay trái bị bắn trúng, máu tươi ứa ra.

- Ầm.

Chúng cường giả sợ hãi rơi xuống, trên khuôn mặt họ tràn đầy vẻ kinh hãi.

Chung Sơn, Triệu Sở Hướng cùng với Thiên Linh Nhi nhanh chóng nhảy xuống lầu gác, ngăn ở trước mặt mọi người.

- Không thể, Bát Ngưu Nỗ Cung Sàng, người của Chung phủ không thể nào có được, tại sao, tại sao lại có đến bốn mươi cái? Tại sao bọn họ có đến bốn mươi cái mà ta lại không hề biết đến.

Tôn lão gia chủ nhanh chóng tránh thoát được hét to lên, vừa rồi thoát chết khỏi làn mưa, bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu, không thể, không thể nào.

- Các ngươi không biết không có nghĩa là không có, ta đã nói rồi, hôm nay ta sẽ không để cho các ngươi có đường mà trở về.

Chung Sơn lạnh giọng nói.

- Ngươi giết lão tổ tông, ngươi giết lão tổ tông. Tôn gia Kim Đan Kỳ lão tổ tông biết được sẽ nhất định huyết tẩy Chung phủ ngươi.

Tôn gia chủ hét lên.

Thấy Tôn gia chủ tỏ ra như vậy, Chung Sơn chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Các ngươi từ lúc đầu bước vào trong Chung phủ thì Chung Sơn và tứ đại gia tộc các ngươi đã không đội trời chung. Kim Đan Kỳ thì sao? Kim Đan Kỳ thì thế nào, chỉ cần y dám tới, ta sẽ cho y không có đường mà quay về.

Đối với Chung Sơn mà nói, muốn lập quốc thì địch nhân sẽ ngày càng nhiều, chỉ cần có ích lợi thì cho dù là cường giả Nguyên Anh kỳ sau này cũng phải đối mặt huống chi Kim Đan Kỳ.

- Trên tên có độc.

Tiền gia giả chủ đang ôm cánh tay đột nhiên kinh hô lên, y vội vàng lấy đan dược cho vào trong miệng.

- Tiền lão, ngươi không sao chứ?

Tôn gia chủ lập tức hoảng sợ hỏi.

- Không sao, ta điều tức một lúc là có thể bức độc ra ngoài được, độc dược này thật là mạnh, ngay cả Tị Độc đan của ta cũng không thể tẩy trừ sạch sẽ.

Tiền gia lão tổ tông kinh hãi nói.

Nhìn thấy sắc mặt của Tiền gia lão tổ tông như vậy, Tôn gia gia chủ không thể tưởng tượng được hướng về phía Chung Sơn nói:

- Chung Sơn, ngươi thật là ngoan độc.

- Ngoan độc ư? Các ngươi muốn giết ta thì là nhân từ ư? Hừ…

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, đối với Tôn gia gia chủ hắn chỉ nở ra một nụ cười nhạt, sin tử giao nhau, thì còn nói gì đến nhân đạo.

- Đi.

Triệu Đan Thần lập tức kêu lên.

- Chạy đi đâu?

Triệu Sở Hướng vung trường thương lên, hướng về phía Triệu Đan Thần mà đánh tới.

Thiên Linh Nhi cũng đã vung Hồng Lăng lên chặn trước mặt Lý gia lão tổ tông.

Về phần Chung Sơn, hắn vung thẳng đao vè phía Tiền gia lão tổ tông.

Giờ phút này, sự phẫn hẫn trong lòng của Tôn gia chủ đã lên tới cực điểm tuy nhiên Tôn gia chủ cũng biết rằng Chung Sơn rất đáng sợ, hắn nhìn thoáng qua lão tổ tông nhà mình đang bị đóng ở trên tường thì không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy. Chung Sơn đáng sợ như vậy, ở lại xem ra chỉ có chết.

- Giết….

Chung Sơn gầm lên giận dữ, Ngạc Mộng đao vung lên, chém về phía Tiền gia lão tổ tông, nội lực bỗng nhiên tăng vọt.

Thiên Ma Thối Thể tầng thứ nhất.

Lực Phách Thiên Sơn.

- Ầm.

Một tiếng vang lớn kêu lên, Chung Sơn vung đại đao chém lên thân kiếm của Tiền gia lão tổ tông.

Ở dưới chân Tiền gia, tựa như là có chân khí gợn sóng, gạch đá dưới chân đều bị nghiền thành từng bột mịn. Tiền lão thân bị trúng kịch độc, tuy nhiên việc đối mặt với một người đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tư, mặc dù đã được nhân đôi thực lực như Chung Sơn cũng không bị rơi vào tình cảnh khó khăn. Một kiếm của y vung lên ngăn lại, sau đó lui về định chạy thoát.

Chung Sơn há có thể y đạt được ý nguyện, hắn liền vung Ngạc Mộng đao lên mau chóng đuổi theo.

Ở một chỗ khác, Triệu Sở Hướng đang vung trường thương, đâm thẳng về phía Triệu Đan Thần, một phát thương vừa đâm tới, lượng chân nguyên sát khí đã bắn ra từ đó hướng về phía Triệu Đan Thần. Triệu Đan Thần cũng vung trường kiếm lên mà tiếp đón nhưng thấy phát thương vung tới mạnh mẽ trong lòng y thầm cả kinh, một đạo kiếm khí bắn về phía Triệu Sở Hướng, thân hình tránh khỏi thương của Triệu Sở Hướng rồi tiếp tục lao tới.

Hồng Lăng của Thiên Linh nhi mặc dù vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng nàng vẫn có thể công kích một cách bình thường, huồng hồ, lúc trước vật bảo vệ tính mệnh cho nàng là Ngọc phù Hỏa phượng hoàng cũng có uy lực vô cùng, nàng lại còn đạt tới Tiên thiên tầng thứ mười, tức là cực hạn của Tiên Thiên, cho nên Chung Sơn đối với sự an toàn của nàng vô cùng yên tâm.

Tôn lão gia chủ lúc này muốn trốn chạy nhưng trong lòng lại tràn ngập sợ hãi. Tám người, tám cường giả Tiên Thiên, tưởng rằng có thể nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, thậm chí việc lấy đầu hoàng đế cũng tưởng chừng như là dễ dàng, vậy mà hiện tại đã ra sao? Trước kia, Tôn gia chủ cảm thấy Chung Sơn thật khủng bố, nhưng xem ra, chỉ như vậy thôi vẫn là còn đánh giá thấp hắn.

Chung Sơn có mai phục, Chung Sơn sớm đã chuẩn bị. Tôn gia chủ biết vậy cho nên chạy trốn, nhưng lúc vừa định rời khỏi Chung phủ, Tôn gia chủ mới phát hiện, rõ ràng không có một ai đuổi theo. Chẳng lẽ Chung Sơn chỉ phô trương thanh thế thôi sao?>

- Phập.

Tôn gia gia chủ vô cùng nghi hoặc, đột nhiên trong lông ngực của hắn bỗng lồi ra một lưỡi kiếm màu tím.

Tôn gia chủ mở to hai mắt nhìn, trong mắt y hiện lên một vẻ cực độ không thể tưởng tượng nổi, mình bị đánh lén hay sao? Hơn nữa, tại sao mình không phát giác ra, mình lại bị xuyên thủng quả tim vậy?

Chung Sơn không phải không chuẩn bị, mà đã sớm chuẩn bị xong, Chung Sơn thật là đáng sợ.

Trước khi chết, nhìn thanh kiếm này, trong miệng của Tôn gia chủ chỉ còn lưu lại câu nói cuối cùng:

- Ám dạ đường, Ám Hoàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.