Khuynh Thành Ngự Thú Sư

Chương 57: GIAO CHIẾN KHỐC LIỆT




An Dật kéo Thẩm Trác Hi đang nửa quỳ dưới đất đứng lên, để y ngồi trên ghế sopha bên cạnh. Thẩm Trác Hi cẩn thận nhìn sắc mặt An Dật, không biết hắn có ý gì? Không tức giận nữa? Lo sợ bất an ngồi cạnh An Dật, mãi tới khi An Dật nắm lại bàn tay y vẫn nắm tay hắn, quay đầu cười cười với y.

Thẩm Trác Hi nhìn thấy vẻ tươi cười trấn an của An Dật mới yên tâm một chút, vừa rồi vẻ mặt An Dật đột nhiên biến sắc lại không chút ý cười, thật làm y sợ, chỉ là vẻ mặt tuyệt không tức giận đó đã đủ làm y hoảng sợ rồi, như sắp tức giận bão nổi, vậy chí nguy, Thẩm Trác Hi tự nhủ y không dám đi nếm thử màn kinh khủng kia, mình vẫn nên an phận chút thì tốt hơn, bằng không sẽ khiến An Dật tức giận. Loại cảm giác hãi hùng khiếp vía ban nãy, y tự nhủ không bao giờ muốn có lần thứ hai, thêm nữa thật sẽ làm y tổn thọ.

Nghe được câu hỏi của mẹ, Thẩm Trác Hi cũng không trốn tránh, trực tiếp gật đầu thừa nhận, trời biết, nếu hiện tại y lắc đầu, An Dật chắc sẽ trực tiếp bùng nổ, huống hồ y trước nay cũng đâu có ý không muốn thừa nhận mối quan hệ với An Dật, y chỉ mong thông báo cho cả thế giới biết An Dật là của y, tránh phải luôn có cả trai lẫn gái ôm ý xấu nhìn chằm chằm An Dật như hổ đói.

Bà Thẩm thấy Thẩm Trác Hi thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhất thời có cảm giác choáng váng, dời mắt về phía An Dật, hy vọng hắn phủ nhận quan hệ giữa họ, hy vọng chỉ là Thẩm Trác Hi đơn phương lưu luyến si mê mà thôi.

An Dật bị bà Thẩm nhìn chăm chăm, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, dì Bội, Trác Hi và con thật sự là người yêu.” Nếu hắn sớm biết Thẩm Trác Hi chính là con của dì Bội, tuyệt đối sẽ không ở bên Thẩm Trác Hi, hắn không muốn làm tổn thương trái tim dì Bội, cướp đi chỗ dựa duy nhất của bà, nhưng hiện tại họ đã là tình nhân, hắn đã thích Thẩm Trác Hi rồi, bảo hắn dứt bỏ tình cảm này là chuyện không thể làm được.

“Sao có thể… Sao có thể…” Thẩm Trác Hi cũng đã chuẩn bị thay An Dật ăn tát, nhưng ngoài dự đoán, bà Thẩm không phát giận với An Dật, ánh mắt nhìn An Dật là cưng chiều thương tiếc, hoàn toàn không có biểu cảm căm hận. Thoáng vô lực ngồi xuống sopha, nhìn bàn tay nắm chặt của An Dật và Thẩm Trác Hi, không biết nên làm gì bây giờ, nếu đối tượng của Thẩm Trác Hi không phải An Dật, mà là bất cứ một người đàn ông nào khác, bà Thẩm đều sẽ không chút dao động phản đối tới cùng, nhưng cố tình là An Dật.

Từ khi quen biết An Dật, bà sâu sắc nhận ra điểm tốt đẹp của hắn, chăm sóc ôn nhu, hiểu ý người, cũng không ngại nghe bà già như bà lẩm bẩm, khuôn mặt tươi tắn luôn lộ vẻ ôn hòa, nghe bà kể chuyện vụn vặt, cùng bà trải qua những buổi chiều cô quạnh giữa những đóa hoa tường vi. Nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định sẽ yêu người như An Dật, đáng tiếc bây giờ bà đã già, trong mắt bà An Dật chỉ là đứa trẻ, chỉ mong thằng bé tốt như vậy có thể hạnh phúc. Bà chỉ luôn hy vọng, nếu An Dật là con của bà thì tốt biết bao, mặc dù Thẩm Trác Hi cũng là một đứa nhỏ ưu tú, có điều đứa nhỏ này chẳng hề thân với bà, mà bà cũng luôn duy trì hình tượng người mẹ uy nghiêm trước mặt y, từ sau khi chồng bà tự sát, quan hệ giữa hai người càng xa cách, Thẩm Trác Hi cũng dần dần không về căn nhà cổ này nữa, nói không chừng thời gian mẹ con họ ở chung còn không lâu bằng thời gian An Dật ở cạnh bà.

Nhìn An Dật cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hoa tường vi, bà Thẩm thậm chí ngay cả di chúc cũng đã lập xong, sau khi chết sẽ đem ngôi biệt thự và vườn hoa tường vi này toàn bộ để lại cho An Dật. Thế nhưng chuyện đời luôn không như dự liệu, bà làm sao cũng không ngờ tới An Dật và con mình lại là một cặp tình nhân đồng tính, chuyện này thật sự quá trùng hợp, nhưng thấy ban nãy An Dật và Thẩm Trác Hi lộ vẻ kinh ngạc như thế, An Dật cũng không giống như cố ý tiếp cận bà. Đến giờ bà vẫn nghĩ không thông, không nói tới Thẩm Trác Hi so với An Dật lớn hơn nhiều tuổi như vậy, đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện như An Dật, sao không kết hợp với một cô gái xinh đẹp, tạo thành một gia đình mĩ mãn, vì sao cố tình muốn thích một người đàn ông?

Bà Thẩm đấu tranh tâm lý, có lẽ như vậy là không công bằng đối với Thẩm Trác Hi, nhưng bà biết rõ, sở dĩ mình còn chưa biết có nên đồng ý chuyện của hai người họ hay không, cũng không phải vì Thẩm Trác Hi con mình muốn sống cùng một người đàn ông, mà là đang do dự thằng bé An Dật không thân chẳng quen này sống cùng một người đàn ông sẽ hạnh phúc sao, Thẩm Trác Hi thật sự có thể đối xử tốt với hắn cả đời sao? Rõ ràng là một đứa nhỏ tuyệt vời như vậy, sao có thể ở dưới thân một người đàn ông khác hầu hạ chứ? Tận đáy lòng bà cảm thấy không đáng thay cho An Dật.

An Dật nhìn nhìn bà Thẩm không lên tiếng, có lẽ bà còn đang trong hỗn loạn, lại nhìn nhìn đối tượng đính hôn Tô gia, chỉ thấy ông già không nên nết Tô Cảng Sinh đang dùng ánh mắt ám muội, lượn tới lượn lui quan sát hắn và Thẩm Trác Hi, nhìn An Dật lắc đầu không nói gì.

Thẩm Trác Hi mấp máy môi, muốn giải thích với ông cụ Tô rằng hôn sự này y không thể đồng ý, An Dật lại mở miệng nhanh hơn y, “Anh Tô…”

“A, không cần phải nói nữa, anh đã hiểu, ha ha” lão già này cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười, hoàn toàn không giống người vừa mất mặt vì bị cự hôn ngay trước mũi chút nào, “Con bé ấy, sáng sớm đã nói với anh, nhóc Thẩm có đối tượng nó thích rồi, con bé thừa nhận mình căn bản không tranh nổi, anh còn nghĩ cô nào có thể làm con bé tâm cao khí ngạo đó chưa tranh đã nhận thua, a ha, hóa ra là chú em a, hèn chi hèn chi a.” Liên tiếp mấy câu hèn chi ý vị thâm trường, lại liếc mắt đưa tình với An Dật.

An Dật nghe xong thật dở khóc dở cười, cụ Tô lớn tuổi như vậy rồi nhưng vẫn xưng anh gọi em với mình, lại kêu Thẩm Trác Hi, rõ ràng lớn hơn mình nhiều, là nhóc, bối phận này thật lẫn lộn rồi. Cười khổ nói: “Em thật không biết đối tượng đính hôn của Tô tiểu thư là Thẩm Trác Hi…”

“Không sao không sao, sao có thể cướp người của chú em chớ, ha ha, giờ tới phiên anh kiếm chú uống rượu nha.”

Cụ Tô già không đứng đắn, đột nhiên nhắc tới rượu mừng, làm hại khuôn mặt Thẩm Trác Hi vừa bị dọa đến trắng bệch, tức khắc xấu hổ mây đỏ bay lên. Rượu mừng… Y thật chưa từng nghĩ qua, hai người đàn ông phải làm sao đãi rượu mừng a, nhưng lại có chút chờ mong nhìn trộm phản ứng của An Dật. Nhìn thấy An Dật với cụ Tô như một lão ngoan đồng thì liên tục lắc đầu, coi câu nói của ông là giễu cợt hắn. Nhất thời trong lòng lại có chút mất mát không hiểu, An Dật quả nhiên chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với y, quá hoang đường mà, nhưng bị người khác đề cập tới như vậy, y vẫn không nhịn được chờ mong.

An Dật nào dám làm trò trước mặt bà Thẩm mà chính diện đáp lời cụ Tô, bà Thẩm vẫn chưa đồng ý mà, nhìn bà Thẩm ánh mắt xa xăm, gọi một tiếng, “Dì Bội.”

Bà Thẩm nhìn nhìn An Dật, lại nhìn nhìn Thẩm Trác Hi đang chờ mong hy vọng bà gật đầu, “Con thật sự muốn ở bên Trác Hi?”

An Dật gật đầu không chút do dự, cảm giác ở bên Thẩm Trác Hi rất thoải mái, cảm giác có người chăm sóc cũng rất không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn cảm thấy sống cùng Thẩm Trác Hi cả đời cũng không phải chuyện không thể.

Bà Thẩm thở ra thật dài, nội tâm giãy dụa vô chừng, Thẩm Trác Hi thấy mẹ cư nhiên không kịch liệt phản đối như hồi sáng, vui vẻ, thầm than lực sát thương của An Dật với người già thật quá lớn a, ngay cả mẹ luôn luôn uy nghiêm lại vì đối tượng là An Dật mà dễ dàng dao động, sớm biết như vậy, y còn lo lắng cái gì, đưa An Dật cùng về sẽ không phải hoảng hốt lo sợ cả ngày, đúng là tự làm bậy không thể sống mà.

“Mẹ… Con thật sự rất nghiêm túc muốn ở bên An Dật, chỉ cần cậu ấy… Không chia tay với con, con sẽ luôn ở bên cậu ấy.”

Bà Thẩm nghe ngữ khí con mình gần như cầu khẩn, cũng hiểu Thẩm Trác Hi thật sự vô cùng thích An Dật, đúng vậy, đứa nhỏ như An Dật sao có thể khiến người ta không thích, nhưng y có thể cam đoan sau này cũng yêu sao? “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Nói rồi đứng lên, bà cần bình tĩnh lại, hảo hảo suy nghĩ chuyện tương lai của hai thằng bé.

“Dì Bội.” An Dật đột nhiên lên tiếng gọi bà Thẩm đang muốn chạy, “Người không muốn con gọi người một tiếng mẹ sao?”

Bà Thẩm ngây người, sao lại không muốn, bà luôn hy vọng An Dật chính là con của mình. Câu này của An Dật, trực tiếp nói trúng điểm yếu của bà, đúng vậy, nếu ở bên Thẩm Trác Hi thật, chẳng phải hắn cũng là một đứa con trai khác của mình sao.

An Dật thấy Bà Thẩm không cự tuyệt, lại nói: “Để con làm con của người, cùng Trác Hi chăm sóc người, được không?” Đỡ lấy bà Thẩm, nhẹ giọng gọi một tiếng “Mẹ”.

Bà Thẩm run rẩy trong lòng, nhìn An Dật ôn nhuận như ngọc, cuối cùng áp lên bàn tay hắn dìu mình, vuốt vuốt mặt hắn, đáp một tiếng, “Con ngoan…”

An Dật nở nụ cười, “Người mệt rồi, con đưa người về.”

“Không cần đâu, thay ta hảo hảo nói chuyện với khách đi.” Vỗ vỗ tay An Dật, ý bảo hắn tiếp ông cụ Tô đang ngồi xem kịch vui.

Nhìn bóng lưng bà Thẩm dần dần biến mất giữa những khóm hoa ẩn hiện, An Dật ngồi trở lại ghế sopha, rót một tách trà cho Thẩm Trác Hi còn đang đầy mặt kinh ngạc mù mịt, đưa tới tay y. Thẩm Trác Hi ngó ngó An Dật, lại sờ sờ mặt mình, đây không phải đang nằm mơ chứ? Mẹ y đã bị An Dật nói mấy câu thuyết phục? Đồng ý chuyện hai người họ dễ dàng như vậy? Y còn tưởng sẽ ầm ĩ đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà chứ.

An Dật nhìn Thẩm Trác Hi vẻ mặt ngơ ngác còn không dám tin vào sự thật, bất đắc dĩ cười cười.

“Tiểu hồ ly!” Uống một ngụm trà, chép chép miệng, nói một câu cũng không biết là mắng hay là khen An Dật. Tên này quá giảo hoạt, ông còn muốn xem kịch vui mà, cư nhiên chuyển hướng, dễ dàng bị hắn thuyết phục. Đặt tách trà xuống, duỗi duỗi thắt lưng, “Ai, e rằng vợ chồng son mấy người là không hoan nghênh lão già tôi làm bóng đèn, hử, tôi đi dạo chung quanh một hồi, không quấy rầy mấy người thân thiết nữa.”

Cụ Tô cũng phủi phủi đít mà đi. Chỉ để lại An Dật và Thẩm Trác Hi hai người giữa vườn hoa tường vi, Thẩm Trác Hi đột nhiên bỏ tách trà xuống, bất chấp nước trà văng khắp nơi, vui vẻ ôm lấy An Dật bên cạnh, y thật hưng phấn vô cùng, tát cả trở ngại giữa y và An Dật đều không còn nữa, cuối cùng y đã có thể chính thức ở bên An Dật rồi.

Đang muốn cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của An Dật, bị An Dật cười đẩy ra, tiếp đó híp mắt tủm tỉm nói: “Nhưng đừng vui mừng quá sớm, em còn chưa tính sổ với anh mà, hửm?”

Hả? Thì ra An Dật còn chưa hết giận chuyện y đính hôn a, giả bộ đáng thương cọ cọ An Dật, bị An Dật nhéo mặt, trên mặt liền đau đớn.

“Trước hết nói em nghe đây là chuyện gì hả?” Cau mày nhìn vệt đỏ đáng ghét trên mặt Thẩm Trác Hi, còn có vài dấu tay mờ nhạt, không cần hỏi cũng biết là dấu vết một cái tát, về phần là ai đánh, vậy càng là dùng đầu ngón chân cũng biết.

“È…” Bị An Dật đụng tới chỗ sưng, Thẩm Trác Hi mới nhớ chuyện hồi sáng mình bị mẹ phát cho một cái tát, sợ mặt mình bây giờ nhất định xanh tím khó coi. Chột dạ cúi đầu, nhìn thần sắc An Dật khiến y có loại cảm giác không hay lắm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.