Khuynh Thành Ngự Thú Sư

Chương 1: HỎA PHỤNG HOÀNG XUẤT THẾ




Toàn công ty trên dưới hiệu suất mấy ngày nay đều dị thường cao, trong văn phòng an tĩnh đáng sợ, người người điều thận trọng, đặc biệt nhất là thư ký riêng của tổng giám đốc. Bởi vì trên cơ bản chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra mấy ngày nay tâm tình Thẩm tổng không tốt, không, phải nói là cực kỳ tệ, vốn là biểu cảm nghiêm túc bây giờ càng thêm u ám. Không ai ma xui quỷ khiến có dũng khí đi đụng vào vảy rồng lúc này, huống chi còn là một con rồng bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, phải biết rằng gần đây chén cơm cũng không dễ tìm a.

Thư ký nơm nớp lo sợ mà trình bày bản báo cáo hết tháng này, không thấy Thẩm Trác Hi có phản ứng cùng biểu tình gì, chỉ là trưng ra bộ mặt trầm tĩnh, thư ký không biết là bây giờ nên đi ra ngoài, hay là xem xem Thẩm tổng còn có chuyện gì muốn dặn dò, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.

“Vì sao cậu còn ở đây?” Thẩm Trác Hi cũng không biết đang suy nghĩ cái gì ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký còn đứng ngốc, không khỏi hỏi, trời biết ngữ khí của y thật sự là ôn hòa không có bất cứ gì khác biệt, tại sao thư ký lại giống như thấy ác quỷ chân không chạm đất liền thoắt cái biến khỏi tầm mắt y.

Từ sau vài ngày trước gặp phải An Ninh kia, y đưa An Dật về nhà, đã không gặp lại An Dật rồi, không phải y không muốn gặp, là y sợ, rất sợ lần gặp tiếp theo An Dật sẽ nói với y, họ nên chia tay đi. Thẩm Trác Hi bây giờ tựa như một người sắp chết chìm nắm chắc một cọng rơm cuối cùng, cho dù chỉ có thể giúp y sống lâu thêm một giây cũng tốt. Dối mình dối người cho rằng không gặp An Dật sẽ không phải chia tay với hắn.

Thẩm Trác Hi lấy di động ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, y rất muốn gọi cho An Dật, nghe thanh âm của hắn một chút, an ủi nỗi khổ tương tư một chút. Thẩm Trác Hi cười khổ, nếu như y không chủ động liên lạc với An Dật, An Dật có thể cứ như vậy cắt đứt quan hệ với y hay không, trong ấn tượng An Dật chưa từng chủ động hẹn y, lần não cũng là y mặt dày đi hẹn An Dật. Thẩm Trác Hi bất tri bất giác nghĩ, An Dật có thể cho rằng mình chỉ xem hắn như công cụ giải quyết dục vọng hay không, bởi vì mỗi lần hẹn hò đại khái là đều kết thúc trên giường. Vừa nghĩ tới loại suy đoán đáng sợ như vậy, Thẩm Trác Hi không thể kiềm chế co rụt người lại, nếu như An Dật thật cho là như vậy thì sao? Trong mắt hắn phải chăng mình lộ vẻ rất phóng đãng, dục vọng không thỏa mãn muốn đàn ông tới thượng mình?

Đại thúc đáng thương càng nghĩ càng không chịu nổi, lâm vào vô hạn tự ai. Bất thình lình vang lên tiếng chuông điện thoại, Thẩm Trác Hi sợ đến mức thiếu chút nữa làm rớt điện thoại, nhưng khi y nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ An Dật, tim đập thình thịch, kiềm chế hồi lâu, ngón tay mới cứng ngắc mà ấn nút nghe.

“A lô…” Thẩm Trác Hi cảm thấy thanh âm của mình cũng đang phát run.

“Trác Hi sao? Hôm nay anh có rảnh không?” Đầu dây bên kia thanh âm An Dật nhẹ nhàng mà vui vẻ, có vẻ tâm tình không tệ.

Mới đang nghĩ An Dật chưa bao giờ hẹn mình, hắn liền gọi điện tới hẹn mình? Thẩm Trác Hi có phần không thể tin được, chẳng lẽ là An Dật chuẩn bị nói chuyện chia tay với y? Thẩm Trác Hi càng nghĩ càng thấy có khả năng.

“Làm sao vậy? Hôm nay bận lắm sao, vậy ngày mai?” Thấy Thẩm Trác Hi mãi không trả lời, An Dật tưởng là hôm nay Thẩm Trác Hi không có thời gian.

“Không phải… Không phải”. Thẩm Trác Hi đấu tranh hồi lâu, vẫn là không muốn cự tuyệt lời mời đầu tiên của An Dật, dù cho An Dật định hẹn y ra ngoài nói lời chia tay với y. Nếu như An Dật cảm thấy là ở bên người khác hạnh phúc hơn, vậy y tuyệt đối sẽ không ngăn cản hắn, y từng có được An Dật là tốt rồi, chỉ cần y có thể lặng lẽ mà yêu An Dật là tốt rồi. “Hôm nay tôi rảnh, muốn đi ăn tối sao?”

“Ăn tối?” An Dật giống như kinh ngạc một chút, “Ờ, vậy cũng tiện, vậy đợi lát nữa tôi tới dưới lầu đón anh”.

An Dật nói muốn tới đón y? Thẩm Trác Hi càng thêm nhận định đây là An Dật cho y thương hại cuối cùng, thông thường hai người họ ra ngoài hẹn hò, chỉ cần lái xe, An Dật thường là sẽ không muốn ngồi ở ghế lái, cho dù lái xe của hắn cũng vậy, cho nên lần này có phải An Dật muốn để lại cho y hồi ức đẹp đẽ cuối cùng hay không.

Thẩm Trác Hi về nhà thay quần áo, âu phục màu kem, có vẻ thành thục lại không lỗi thời, kiểu dáng đơn giản, cắt may tỉ mỉ, có vẻ thanh thoát lại không tuỳ tiện. Đại khái là lần hẹn hò cuối cùng rồi, với suy nghĩ như vậy Thẩm Trác Hi hầu như thay đi thay lại tất cả quần áo trong nhà, lần hẹn này phải thận trọng hơn so với bất cứ lần nào trước kia, lúc trước mỗi một lần gặp An Dật y cũng đều ăn mặc khéo léo, tuyệt không để lại bất cứ ấn tượng xấu gì với An Dật.

Đến khi Thẩm Trác Hi ngồi bên cạnh ghế lái, An Dật khẽ nhíu mày, quan sát Thẩm Trác Hi một lượt từ trên xuống dưới, “Sau này không được ăn mặc quyến rũ như vậy”. An Dật cúi sát người vào hôn nhẹ lên miệng y một cái, thấp giọng cười nói, “Kêu ong dẫn bướm”.

Thẩm Trác Hi cười, đáng tiếc kêu không được con ong con bướm tên là An Dật, ngược lại là mình vì hắn mất hồn mất vía, ái mộ thành họa. Tới lúc Thẩm Trác Hi ngây ngốc bị An Dật kéo xuống xe, mới phát hiện họ bất tri bất giác đã đi tới khu biệt thự trên núi.

An Dật kéo Thẩm Trác Hi vào biệt thự, sau đó dẫn y tới phòng ngủ chính, kéo rèm cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp phía tây xa xa mặt trời lặn dần xuống biển, phủ lên đường chân trời tuyệt đẹp, rắc vào phòng vài tia sáng còn sót lại đem ra giường màu trắng cũng nhuộm thành sắc vàng.

“Thích nơi này không?” An Dật cười hỏi, hoàng hôn lộng lẫy ngoài cửa sổ cũng thấm đẫm lên khuôn mặt An Dật.

Thẩm Trác Hi không biết hắn dẫn y tới nơi này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu, không thể không thừa nhận nơi này rất đẹp, phong cảnh cũng thật đẹp. Chẳng lẽ An Dật muốn cùng y lên giường ở nơi này xem như cho y thương hại cuối cùng? Dưới hoàng hôn mỹ lệ thế này cũng không tệ.

“Như vậy…” An Dật vừa định nói, đã bị Thẩm Trác Hi che miệng lại.

“Cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói hết, có được hay không”. Thẩm Trác Hi dùng một loại ánh mắt gần như cầu khẩn mà nhìn An Dật, An Dật vô thức gật đầu.

Thẩm Trác Hi buông tay An Dật ra, ôm lấy cả người hắn, sau đó tựa đầu lên vai hắn, như vậy An Dật sẽ không nhìn thấy vẻ mặt y ngay lúc này xấu xí mà hèn mọn như thế.

“Tôi thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã luôn luôn thích cậu, An Dật”. Thẩm Trác Hi lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình như thế, trước kia bất kể y thích An Dật bao nhiêu, cũng chưa từng nói ra khỏi miệng, thế nhưng đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu không nói y sợ rằng phải hối hận cả đời, mặc dù bây giờ nói ra rất vô sỉ, sẽ tạo thành phiền phức cho An Dật, nhưng y căn bản không khống chế được miệng của mình, nói y hèn hạ vô sỉ cũng được, nói y không biết xấu hổ cũng tốt, y thật sự muốn cho An Dật biết tình cảm của y đối với hắn.

“Cho nên bất luận sau này cậu ở bên ai, xin cậu cũng nhất định phải sống thật tốt”.

“Anh đây là… định chia tay với tôi?” Bên tai truyền đến thanh âm nghi hoặc của An Dật.

Thẩm Trác Hi lắc đầu thật mạnh, cho dù ngày tận thế có đến, y cũng không muốn chia tay với An Dật, đôi khi y luôn có một ý niệm điên cuồng trong đầu, nếu có thể cùng An Dật chết chung thì tốt rồi, như vậy y sẽ không cần lo lắng An Dật ngày mai còn ở bên y hay không. “Là cậu muốn chia tay với tôi”. Thẩm Trác Hi vùi đầu vào vai An Dật, dùng một loại ngữ khí tuyệt vọng nói, nếu như y không làm như vậy, y sợ y ngay lập tức sẽ òa khóc.

An Dật trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Thẩm Trác Hi tưởng rằng An Dật cứ như vậy xem như là ngầm thừa nhận, An Dật mới nâng đầu y lên khỏi vai, nhưng Thẩm Trác Hi lại không dám nhìn An Dật, nếu không dòng lệ ngập đầy trong mắt nhất định sẽ rơi xuống.

“Ngẩng đầu”. An Dật ra lệnh, Thẩm Trác Hi bất giác làm theo, sau đó liền nhìn thấy biểu cảm cổ quái trên mặt An Dật, “Là ai nói cho anh, tôi muốn chia tay với anh?”. An Dật đau đầu xoa xoa thái dương, Thẩm Trác Hi chỗ nào cũng rất tốt, nhưng làm sao có thể thay đổi tật xấu hay để tâm vào chuyện vụn vặt này, hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không phát hiện mình đã từng lộ ra ý tứ muốn chia tay với y, chẳng biết người này từ đâu cho ra kết luận.

“Trên người có đồng tiền nào không?” An Dật nghĩ tới tên này bụng bảo dạ mà cho rằng mình muốn chia tay với y, khẩu khí liền không tự giác xấu đi.

Thẩm Trác Hi không biết An Dật muốn làm cái gì, chỉ là lục ví tiền, có điều rất hiển nhiên trong ví Thẩm Trác Hi căn bản sẽ không xuất hiện loại đồ vật thần kỳ như tiền xu, cho nên chỉ có thể rút ra một trăm đồng cho An Dật.

An Dật cầm một trăm đồng, vẻ mặt cứng lại một chút, nhưng vẫn nói tiếp, “Vậy, đây là chìa khóa nơi này, một trăm đồng này trả cho tôi, coi như anh mua nửa căn nhà này”.

“Như vậy anh Thẩm Trác Hi anh có đồng ý dọn đến cùng với tôi sống chung trong ngôi nhà này hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.