Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 15




Từ Dịch Nhiên hiểu rõ lần này Lục Nhất Minh là thật sự tức giận. Hai ngày này Lục Nhất Minh cứ một mực tránh né cậu, trên QQ cũng cũng không thèm để ý.

Thế nên lúc Từ Dịch Nhiên bắt gặp Đỗ Dĩnh Phàm mới bước ra từ siêu thị, liền cưỡng ép anh dẫn cậu đến nhà, nói là muốn mặt đối mặt, xin lỗi Lục Nhất Minh.

“Minh hai ngày nay sinh hờn dỗi, sức ăn cũng giảm nhiều.” Đỗ Dĩnh Phàm vừa đi, vừa nói cho Từ Dĩnh Nhiên biết tình hình gần đây, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

“Tên đó hai ngày nay không để ý tôi khiến cho lòng tôi cũng đặc biệt khó chịu, tôi biết ngày đó tôi đã nói nặng lời, tôi chỉ là không muốn nó đi.”

Từ Dịch Nhiên cũng không muốn hai người nháo thành thế này. Hai người là bạn từ nhỏ, Lục Nhất Minh chỉ so với cậu lớn hơn một chút. Ban đầu mẹ cậu cũng không muốn cậu ra tỉnh học đại học. Chính là nhờ Lục Nhất Minh đang học ở trường này nên mẹ cậu mới buông tay, cho cậu chạy đến tận đây đi học.

Sau khi Lục Nhất Minh và Đỗ Dĩnh Phàm công khai quan hệ liền đến sau trường thuê một phòng trọ. Tới trước cầu thang ở cửa, Đỗ Dĩnh Phàm nhìn nhìn thùng thư, lấy ra hai phong thư.

Lên lầu, mở cửa, Đỗ Dĩnh Phàm vào trước, thấy Lục Nhất Minh đang ngồi trên sopha xem tivi. Lục Nhất Minh ngẩng đầu, phát hiện người đằng sau Đỗ Dĩnh Phàm, nét mặt liền trầm xuống.

Từ Dịch Nhiên cũng nhận ra, chạy qua lấy lòng : “Nhất Minh ca ca, em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này đi. Em cam đoan tuyệt không có lần sau.” Mỗi khi Từ Dịch Nhiên phạm phải lỗi lầm gì với Lục Nhất Minh đều đem cái danh buồn nôn “ Nhất Minh ca ca” ra gọi đến da diết….

“Không biết ai nói, chuyện của hắn không cần tôi xía vào, vậy hôm nay muốn tới làm gì ?” Lục Nhất Minh kiên quyết lườm Từ Dịch Nhiên một cái, lạnh lùng nói.

“Đây không phải do em còn nhỏ không hiểu chuyện sao, em thu hồi là được rồi.” Từ Dịch Nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay Lục Nhất Minh, “Em sai rồi, em sai rồi…… Anh đừng không để ý đến em nha .”

“Thiết, lần sau còn như thế liền đánh chết ông.” Lục Nhất Minh nhìn một bộ nịnh hót của Từ Dịch Nhiên cũng không nhịn được bật cười, vốn nghĩ mấy ngày nay không để ý đến cậu, trong lòng cũng không chịu nổi.

“Hắc hắc, không có, không có.”

Lục Nhất Minh cầm mấy phong thư bị Đỗ Dĩnh Phàm ném lên bàn, mở cái đầu tiên. Ra là một cái thiệp cưới đỏ thắm. Lục Nhất Minh lắc đầu, lại hao tốn tiền của đây.

“Yêu, ai muốn kết hôn đây.” Từ Dịch Nhiên nhích lại gần xem Lục Nhất Minh mở thiệp mời. Cả hai đều ngây ngẩn cả người. Từ Dịch Nhiên có thoáng sửng sốt, nhưng một lát lại bình thường.

“A, khó trách hai ngày trước lại nhắn tin cho tôi nói từ giờ sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Nguyên lai là muốn kết hôn.” Từ Dịch Nhiên giật lấy thiệp cưới trên tay Lục Nhất Minh, “Ài, tôi tiếp thu kiểu gì đây, dẫu sao cũng coi như đã có đến bảy năm quen biết.” Lục Nhất Minh chặn lại tay muốn giật thiếp của cậu, định đem tấm thiếp xé bỏ nhưng lại bị Từ Dịch Nhiên ngăn cản.

“Ài, thiếp cưới của ai thế ?” Đỗ Dĩnh Phàm từ nhà vệ sinh đi ra, chứng kiến màn giằng co tấm thiệp của hai người. Mà cả hai chẳng ai thèm trả lời câu hỏi của anh.

Đỗ Dĩnh Phàm cầm lấy phong thư còn lại trên bàn trà, mở ra, một tờ giấy từ bên trong vừa vặn rơi xuống chân Từ Dịch Nhiên. Đỗ Dĩnh Phàm nhìn thoáng qua phong thư, cũng là một cái thiệp cưới.

“Tháng này làm sao lại lắm người kết hôn như vậy.” Đỗ Dĩnh Phàm rút thiếp cưới trong phong thư ra xem, nhìn thấy hàng chữ bên trên, nhíu nhíu mày. Khiến cho anh cau mày không phải là tên người kết hôn mà là tên người được mời.

Từ Dịch Nhiên nhặt tờ giấy bên chân lên, nhận thấy nét bút vô cùng quen thuộc, viết lên một hàng chữ cũng vô cùng chói mắt : Cái này là cho Tiểu Nhiên, nếu như cậu ấy muốn đến.

Lục Nhất Minh thấy Từ Dịch Nhiên nhìn chăm chú vào tờ giấy trên tay, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi liền đoạt về nhìn, đến khi nhận ra dòng chữ viết bên trên, nghiến răng nói.

“Đỗ Dĩnh Phàm, đem di động của anh đến đây cho tôi.”

Đỗ Dĩnh Phàm đưa qua, chỉ thấy Lục Nhất Minh lục trong danh bạ một hồi, liền gọi đến một dãy số.

“Con mẹ nó họ Nghiêm ông có ý gì !”

“Nhất Minh ?”

“Cút ! Đừng có gọi lão tử buồn nôn như vậy. Lão tử với loại cặn bã như ngươi không quen !’

“Anh hiện tại nói chuyện hơi bất tiên, lát nữa anh gọi lại cho em.” Nghe khẩu khí bên kia hết sức đè thấp, Lục Nhất Minh càng nổi trận lôi đình.

“Họ Nghiêm ông nghe, Tôi, Lục Nhất Minh, về sau gặp ông một lần, đánh một lần, ông con mẹ nó tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Dứt lời liền cúp máy ném về phía Đỗ Dĩnh Phàm.

Phòng khách chìm trong tĩnh lặng, Từ Dịch Nhiên ngồi một bên ngơ ngác, Đỗ Dĩnh Phàm cũng không biết nên nói cái gì.

“Từ Dịch Nhiên, ông nói cho tôi một câu, ông rốt cuộc có thể quên hắn hay không .”

“Ha, hắn cũng sắp kết hôn, thiệp mời cũng đã đưa đến tận cửa, tôi cho dù không quên cũng làm được gì đây.” Nếu như lúc trước không ở trước mặt Nghiêm Uyên tận lực giả vờ bình tĩnh, Từ Dịch Nhiên hiện nay thật sự không chống đỡ nổi. Quen biết đã năm năm, kết giao một năm thì tính là cái gì ! Lưu lại một bức thư chia tay rồi bặt vô âm tín, đột nhiên trở về thì gửi thiệp mời đám cưới, còn tính làm cái gì ??

Lục Nhất Minh ôm chầm lấy Từ Dịch Nhiên, nhè nhẹ vỗ lưng cậu, “Khóc đi, sau đó quên sạch hắn đi. Ông còn có con đường mà ông phải đi.” Lục Nhất Minh cảm giác được trên vai đa trở nên ẩm ướt ấm nóng nhưng Từ Dịch Nhiên lại không phát ra một chút tiếng động. Lục Nhất Minh nhẹ nhàng ôm cậu, vỗ vỗ lên lưng. Từng tiếng vỗ vang lên lấp đầy không gian phòng khách tĩnh lặng.

Qua rất lâu Từ Dịch Nhiên mới ngẩng đầu lên, đôi mắt có hơi sưng sưng.

“Đừng có giống như đàn bà thế, đi rửa mặt cho phấn chấn ! Chúng ta đi uống vài chén !” Lục Nhất Minh liếc về phía Đỗ Dĩnh Phàm, ý tứ rõ ràng bắt anh phụ họa.

“Vậy đi quán rượu dưới lầu đi, hai người tửu lượng không tốt, đừng uống quá nhiều.”

“Được, đi thôi.” Lục Nhất Minh lôi kéo tay Từ Dịch Nhiên, chạy xuống dưới. Đỗ Dĩnh Phàm đi sau cầm tiền, rồi chạy đến khoác vai cùng đi ra.

Có lẽ là kiềm nén quá lâu, hai người kia cứ cậu một chén, tôi một chén, ly này tiếp ly kia, hồi sau còn cầm hẳn chai rượu của quán mà uống. Đỗ Dĩnh Phàm không ngừng lôi bên này, lại kéo bên kia, chẳng bao lâu, hai con ma men tửu lượng kém rốt cuộc cũng gục ngã, say mèm.

Đáng sợ nhất, hai người kia thuộc loại sau khi say rượu thì làm loạn. Đỗ Dĩnh Phàm đỡ trán nhìn về phía hai tên ma men đang cãi nhau kịch liệt. Thật đau đầu. Thế này thì anh làm sao mang được hai người ai về nhà đấy đay.

“Từ Dịch Nhiên ?” Đỗ Dĩnh Phàm thấy người nhìn có phần quen mắt, hình như là từng gặp qua ở trường. “ Cậu ta làm sao vậy ? Uống say rồi ?”

“Ân, anh là ….”

“Tôi là giáo viên tiếng Anh của cậu ta, họ Diệp.” Nghe anh ta giới thiệu như vậy, Đỗ Dĩnh Phàm mới nhớ ra quả thực đã từng gặp qua người này. Lại đảo mắt nhìn hai cái người đang làm trò ầm ĩ kia liền thấy một hồi nhức đầu……..

“Cậu một mình cũng không có biện pháp cùng chăm sóc hai người bọn họ đi, nếu không để tôi đem Từ Dịch Nhiên về cho.”

“Hả, vậy thì phiền toái thầy rồi.”

“Không có gì, tôi cũng muốn quay về trường học mà.” Diệp Lạc bước đến đỡ cái tên Từ Dịch Nhiên đã say đến bất tỉnh nhân sự, “Tôi đi trước.”

“Vâng, được. Làm phiền thầy. Cậu ta ở phòng XXX, lầu XX.”

“Ừ, được, nhớ rồi.”

Hoàn chương 15.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.