Khuynh Dương

Chương 2: 2: Ám Sát Lần Hai




Ôn Kỳ nhíu mày.

Cậu không phải không hoài nghi người này theo dõi chính mình, dù sao cùng hắn ta đi một ngày đường, đã quá rõ ràng rồi, cậu chỉ là có chút ngoài ý muốn.

Trác tiên sinh nhìn thấu ánh mắt nghi hoặc của cậu, nói: "Tôi thấy tẻ nhạt quá liền đi dạo, còn chưa bước vào liền thấy động tĩnh, không ngờ tới gặp lại cậu, nếu đã gặp rồi, cùng uống vài ly chứ?"

Hai người gọi mấy chai rượu.

Trác tiên sinh cùng cậu cụng ly: "Nhìn cậu không giống người làm nghệ thuật cho lắm?"

"Là làm nghệ thuật," Ôn Kỳ đáp, "Chỉ có điều lưu lạc đã lâu, học vài chiêu thức phòng thân thôi."

Trác tiên sinh muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, thức thời không truy cứu đến cùng, nhớ lại tình cảnh mấy lần gặp gỡ trong đầu, đột nhiên có manh mối, nhìn cổ tay thiếu niên trống rỗng, lại liên hệ với quốc gia lão Hoàng tiếp nhận dân chạy nạn, nhất thời hiểu rõ mấy phần.

Thiếu niên này có thể là dân chạy nạn, cũng chỉ có chiến loạn thì mới không rãnh cấp lại thẻ chứng minh.

Mà thành thị nhỏ làm sao so sánh với thành phố lớn, thiếu niên liền làm lấy một khoản tiền dự đến nơi khác phát triển, nghe vô lý mà lại hợp lý vô cùng.

Hắn ta lắc lắc ly rượu: "Tôi nhớ thông tấn khí của cậu bị hỏng, buổi tối muốn ở nơi nào?"

"Tôi còn đang suy nghĩ," Ôn Kỳ dừng một chút, "Còn có Trác tiên sinh hiện đang làm gì?"

Trác tiên sinh đáp: "Mở một cái công ty lính đánh thuê, làm một chút buôn bán."

Công ti lính đánh thuê, cây ATM vàng trong làng chiến tranh aaaaa!!

Ôn Kỳ ước ao lẫn ghen tị.

Nơi này lục địa rộng lớn như vậy, quốc gia đa dạng, khẳng định không thể không có xung đột, chỉ cần có phương pháp chính là kiếm bộn rồi. Một cái khác để kiếm tiền chính là buôn bán vũ khí, tương lai có cơ hội có thể cậu cũng làm mới được.

Ôn Kỳ âm thầm tính toán, khóe miệng nhếch lên, không nhịn được lộ ra nhịp điệu đời trước: "Trác tiên sinh quá khiêm nhường rồi, này không tính là buôn bán nhỏ."

Trác tiên sinh lập tức cảm thấy khí tức của người bề trên, hơi run run, nhưng đáng tiếc hắn ta chưa kịp nhận biết, Ôn kỳ nhanh chóng lật mặt dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng, làm người không thể tìm kiếm manh mối.

Ôn Kỳ nói: "Nếu Trác tiên sinh đã mở công ty lính đánh thuê, có cái sinh ý không biết có làm hay không?" (sinh ý: buôn bán, giao dịch, làm ăn)

Trác tiên sinh nói: "Ồ?"

Ôn Kỳ nói: "Mượn thân phận dùng một chút, thuê phòng nửa tháng ở quán rượu."

Trác tiên sinh nhìn cậu, cười hỏi: "Cậu là đang chế giễu tôi sao?"

"Tôi còn chưa nói hết."

Ôn Kỳ cười cười, dễ như ăn cháo biến chuyện này thành vụ làm ăn, người này hiển nhiên không vui, cậu nói: "Anh giúp tôi chuẩn bị một chiếc thông tấn khí, thẻ chứng minh, nể tình quen biết có thể chiết khấu một chút, cảm tạ."

Trác tiên sinh mỉm cười: "Được, tôi giảm giá cho cậu."

Ôn Kỳ cuối cùng cũng tin tưởng giá cả cuối cùng có thể không lớn, nói tiếng cảm ơn, cùng hắn ta tán gẫu chuyện khác, nghe hắn ta dò hỏi cậu ở đây bao lâu, nói rằng: "Có thể sẽ không quá lâu, còn anh."

(Ôn Kỳ nhỏ tuổi hơn, Trác tiên sinh chưa già nên gọi anh. Dù sao Ôn Kỳ đang mode gia giáo kèm đã giao dịch làm ăn xong không cần nịnh nọt ngài ngài ngài nữa:"))))

"Tôi ở đây thêm vào ngày." Trác tiên sinh đưa cậu một tấm danh thiếp, "Mấy ngày này nếu cậu có chuyện cần giúp đỡ, hoặc muốn rời khỏi đây, nhớ liên hệ tôi, tôi làm tốt thông tấn khí cho cậu."

Ôn Kỳ vô cùng hài lòng: "Được."

Nguyên chủ không có thói quen uống rượu, Ôn Kỳ liền khắc chế uống ba chén rồi không có uống thêm, Trác tiên sinh tuy thi thoảng thích chuốc say người ta, nhưng sẽ không dùng trên người thiếu niên, thấy không sai biệt lắm liền gọi thuộc hạ tới, để cho tên đó đến một quán rượu, dùng thẻ chứng minh của kẻ đó mở một gian phòng, liền nói lời tạm biệt.

Vừa trở lại biệt thự, liền nhận phản hồi của thuộc hạ.

Thiếu niên chọn một quán rượu cao cấp, phỏng chừng túi tiền trong chớp mắt sẽ bị tiêu dài quá nửa - hắn ta còn suy nghĩ thiếu niên dùng tiền đến thành phố lớn phát triển, kết quả lần thứ hai làm cho hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Trợ lý vừa vặn xuống lầu uống nước, thấy lão bản "boss" như có điều suy nghĩ ngồi ở ghế sa lon, không hiểu mà liếc mắt nhìn: "Boss?"

"Ừm," Trác tiên sinh hoàn hồn, ngoắc ngoắc tay, "Lại đây hát cho tôi một bài."

"..." Trợ lý nhất thời lệ rơi đầy mặt, tại sao mình lại tự đi tìm nợ thế này!

Lúc này Ôn Kỳ cũng đã xả nước xong.

Cậu thay quần áo, đầy hưởng thụ một phen tắm rửa mát xa, nghỉ ngơi một đêm, sớm ngày hôm sau liền bắt tay điều tra nguồn thế lực kia.

Thời điểm nguyên chủ bị bắt cóc một đường bị bịt mặt, căn bản không rõ bị mang tới đâu, đầu mối duy nhất chỉ có một. Vì vậy mỗi ngày Ôn Kỳ đều ra vào mấy chỗ ăn chơi trác táng, rất nhanh kết giao đám "hồ bằng cẩu hữu", dễ như ăn cháo moi ra dấu hiệu là một tiểu bang phái.

Cậu gần đây theo dõi không ít tin tức về cái bang phái kia.

Mấy người đã trói nguyên chủ kia đều rất lợi hại, tuyệt đối qua huấn luyện nghiêm chỉnh, không giống từ tiểu bang phái đi ra, tuy nhiên nghe nói tiểu bang phái này có chỗ dựa, cái này tương đối đáng tin.

Đối với Ôn Kỳ, việc điều tra chỗ dựa của tiểu bang phái này không khó.

Vì thế năm ngày sau, cậu không chỉ điều tra được chỗ dựa, thậm chí còn thăm dò sở thích, hành trình của đối phương.

Hôm nay cậu mặc váy công chúa thuần trắng, đội tóc giả xoăn nhẹ mềm mại, dán một lớp máy đổi giọng mỏng manh sát yết hầu, không nhanh không chậm đi tới vách tường đã từng thăm dò của một quán rực rỡ lại tục khí, được phó quản lý nhiệt tình đưa vào.

Cậu vặn vẹo ngón tay, bất an hỏi: "Chị Phương, giám đốc thật sự muốn thuê em sao?"

Phó quản lý nói: "Sẽ, tin chị đi."

Ôn Kỳ nói: "Cái này... có thật không phải, là loại công tác đó sao?"

Phó quản lý nói: "Em cứ yên tâm, quán chúng ta làm ăn kinh doanh chính quy." (xạo chó)

Ôn Kỳ lí nhí đáp lại, vừa đi về phía trước vừa tính toán thời gian, rốt cục khi đi ngang qua người thứ ba đang nhìn cậu chằm chằm, liền không cẩn thận va vào đối phương, không chút ngoài ý muốn liền bị ăn đậu hũ, kinh ngạc kêu một tiếng, khóc lóc chạy đi.

Cậu đương nhiên không thật sự chạy, chỉ duy trì khoảng cách vừa phải, chờ đến khi chạy đại sảnh lầu một mới bị phó quản lý đuổi theo, run rẩy cầm lấy tay chị tìm an ủi, tiếp đó nhìn thoáng qua Quý thiếu gia vừa vặn bước đến, ở trong lòng tự cho mình lời khen, nức nở nói: "Chị Phương à em còn sợ lắm, công việc này em không làm!"

Cậu dứt lời "hức hức hức" mà quay đầu bỏ chạy, vừa vặn tiến vào lồng ngực của Quý thiếu gia, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn gã.

Quý thiếu gia lập tức hít vào một ngụm khí, không chút nghĩ ngợi liền ôm cô gái trông giống tiểu bạch thỏ này, phát hiện cậu muốn tránh ra, liền ôm chặt một phần, từ phó quản lý liền biết đại khái câu chuyện, nhanh chóng gia nhập tổ đội khuyên nhủ: "Nơi này không có bắt nạt em, có thể em gặp phải tên khốn kiếp, để anh giúp em trừng trị hắn, đừng sợ."

Gã vỗ vai thiếu "nữ", động tác vô cùng dịu dàng.

Ôn Kỳ liền dần thả lỏng, thấp giọng khóc thút thít.

Quý thiếu gia liếm môi: "Nơi này đãi ngộ rất tốt, nếu không chúng ta tìm một nơi, uống chút nước ấm, phút chốc lại đến?"

Ôn Kỳ hai mắt đỏ hoe nhìn gã, cắn cắn môi, có vẻ do dự. (mode ảnh hậu)

Quý thiếu gia có chút nhịn không nổi.

Nha đầu này rất hợp khẩu vị của gã, phẳng phất đến sợi tóc của cậu gã cảm thấy vừa mắt không thôi, làm gã muốn ném lên giường hung hăng làm nhục một phen, gã nắm chặt tay "thiếu nữ": "Đi thôi, đừng bỏ lỡ một công việc tốt."

Phó quản lý thấy gã cưỡng bách lôi kéo "thiếu nữ" như vậy vào thang máy, thức thời không đến ngăn cản.

Có một số người, trời sinh mệnh tiện (thấp hèn)

Một cô nhi đến từ nơi khác, không nơi nương tựa, chết đi thì có ai quan tâm để ý tới?

Nàng đứng ở đại sảnh rực rỡ, trang điểm tinh xảo mang theo nụ cười, lại đón tiếp một nhóm khách nhân.

Quý thiếu gia đem thiếu nữ lên đến tầng năm, tùy tiện căn phòng trống, ôm nàng vào.

Bảo tiêu nhắc nhở: "Thiếu gia, ông chủ bọn họ sắp tới."

"Ta biết, giờ không phải là chưa tới? Các ngươi trước tiên qua bên kia chờ, lưu lại hai người là được," Quý thiếu gia lại nói, "Cô bé này quá đáng thương, ta không thể không giúp nàng."

Gặp gỡ ngươi mới là kiếp nạn đi? (ai xui còn biết)

Bọn bảo tiêu oán thầm, vì bọn họ đóng cửa lại.

Trong phòng tối sầm lại, Quý thiếu gia lập tức đem người ôm vào trong lồng ngực.

Nha đầu này vóc dáng rất tuyệt, chiều cao khả quan, so với những đồ chơi trước kia càng có sức hấp dẫn, khẳng định có tư vị đặc biệt. Gã dự định tìm trò vui khởi động, đột nhiên cái cổ mát lạnh, một cây chủy thủ đang để tới.

Thần sắc của gã biến đổi: "Ngươi..."

"Xuỵt..." Ôn Kỳ đưa ngón trỏ lên môi, ôn nhu thì thầm, "Chớ kêu lên, sẽ làm tay tôi run đó, cái mạng nhỏ này của ngươi có thể liền không còn."

Quý thiếu gia nhìn cậu: "Ngươi có biết ta là ai không?"

"Biết, con trai duy nhất của tập đoàn Phái Lãm." Ôn Kỳ đáp: "Tôi đây chính là tìm ngươi."

Quý thiếu gia lập tức đổ mồ hôi lạnh, căng thẳng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Ôn Ky nói: "Tôi muốn giúp thiếu gia nhớ lại vài thứ, chẳng hạn như mấy tháng trước ngươi có bắt trói người nào không?"

Quý thiếu gia liền cứng đờ: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì... A..."

Ôn Kỳ không chờ gã nói xong liền đánh ngất, thở dài nói: "Đáng tiếc, thời gian có hạn."

Cậu đúng là rất bất mãn vì không thể bức cung, dùng vân tay Quý thiếu gia mở ra thông tấn khí, mở tin tức đã tra tìm được - dựa vào phản ứng khi nãy của tiểu tử này, nhất định là biết chuyện.

Ôn Kỳ nhanh chóng lướt qua tin tức, phòng riêng nhất thời trở nên yên tĩnh hiếm thấy.

Ngay lúc này, cậu nhìn thấy cửa phòng không tiếng động mà mở ra, vội vàng đóng thông tấn khí, làm loạn tóc tai, giả bộ thất kinh ôm ngực (có ngực hả?), ngồi bệt dưới đất mà nhìn sang.

Sau một khắc, liền thấy Trác tiên sinh bước vào.

Ôn Kỳ một lần nữa bất ngờ, thầm nghĩ rất có duyên, bất quá cậu dùng hiện tại không phải gương mặt kia, diễn thì vẫn phải tiếp tục diễn thôi, tiếp tục lấy tay che ngực, vẻ mặt sợ hãi.

Trác tiên sinh đóng cửa lại, đơn giản liếc mắt người trên mặt đất, rồi chuyển đến thiếu nữ, khóe miệng câu lên nụ cười: "Mỹ nhân, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Hắn ta lần này không có bộ dáng hòa khí như trước, tuy rằng mỉm cười, mà ánh mắt đầy nguy hiểm không thể lơ là, làm nụ cười trở nên vô cùng tà khí, cả người khí thế rất mạnh.

Ôn Kỳ rùng mình trong lòng, run run nói: "Hắn ta muốn... muốn tôi... Tôi... tôi liền..."

"À, là như vậy." Trác tiên sinh dụ dỗ nói, "Đừng hoảng sợ, ta mang cô rời đi."

Ôn Kỳ thấy hắn ta tiến đến, cấp tốc kéo dài khoảng cách.

Cơ hồ trong lúc đó, Trác tiên sinh liền vọt tới muốn bắt lấy cậu. Ôn Kỳ nghiêng người tránh né, dùng khuỷu tay đưa ngang dùng sức đánh tới, chỉ nghe "ba" một tiếng, Trác tiên sinh không lùi lại mà tiến tới, một tay đỡ đòn thuận thế ấn về phía trước, tay còn lại đồng thời tóm chặt cổ tay cậu, thân thể nghiêng về phía trước đem người chặn lại trên tường.

Cao thủ! Ôn Kỳ trong nháy mắt phán đoán.

Tính dẻo dai của nguyên chủ tuy tốt, mà không được trải qua huấn luyện cường hóa, đối đầu với cao thủ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh tất nhiên sẽ xui xẻo. Cậu không thể không thả nhẹ âm thanh, giả bộ đáng thương: "Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, ngài... ngài bỏ qua cho tôi được không?"

"Đương nhiên được," Trác tiên sinh ôn nhu thả sợi tóc của cậu xuống, "Ta hỏi cô vấn đề, cô trả lời xong có thể rời đi, mới vừa rồi không cẩn thận nghe thấy vài câu, liên quan đến vụ bắt cóc kia, cô biết được điều gì?"

Tâm Ôn Kỳ chợt chìm xuống, ý thức bọn họ căn bản không phải là hữu duyên - người này đến thành La Tạp cùng sự xuất hiện ở hội quán cũng không phải trùng hợp.

Cậu điều tra được ông chủ tập đoàn Phái Lãm tối nay gặp gỡ bằng hữu ở nơi này, mà người này nếu biết chuyện, rất có khả năng chính là người bạn kia, mặt khác người này mở công ty lính đánh thuê, có thể bắt cóc nguyên chủ chính là lính đánh thuê.

Lại nói, gian phòng này hiệu quả cách âm không tệ, người nọ làm sao có thể nghe thấy bọn họ đối thoại?

Trác tiên sinh kề sát vào cậu, tựa như dỗ dành tiểu tình nhân nói: "Nói đi chứ bảo bối, tâm của ta đều đang đau này..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng không hề báo trước mà mở ra, một đám người mặc âu phục giày da tiến vào, thấy thế liền sững sờ. Phục vụ dẫn khách tới cũng thấy bất ngờ, chăm chăm nhìn hai người bọn họ.

Ôn Kỳ tại thời điểm bọn họ xuất hiện liền để cánh tay xuống, hai vai run rẩy, nước mắt liền tràn ra theo gò má lăn xuống, liền nhập vai mà diễn.

Trác tiên sinh trầm mặc nhìn cậu.

Ôn Kỳ khóc nức nở: "Cứu mạng... Mau cứu mạng, người này đánh, đánh ngất xỉu bằng hữu của ta, muốn giở trò khiếm nhã tôi... Cứu tôi với..."

Mặt cậu lần này rất quyến rũ mê người, ngoại trừ Quý thiếu gia số ít biến thái, phần đông nam nhân đều sẽ sản sinh ý muốn bảo hộ. Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trác tiên sinh, ánh mắt có thể khiến hắn ta "vạn tiễn xuyên tâm".

Trợ lý cũng bước vào, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Y vừa mới nghe theo boss dặn dò bảo tiêu bên ngoài rời đi, còn tưởng boss muốn nói chuyện chính sự, ai ngờ lúc quay lại liền thấy boss muốn abcxyz người ta! Đây là làm trò gì a!

Trác tiên sinh quay đầu lại nhìn bọn họ, thần sắc trên mặt bất biến: "Đều nghe thấy rồi đi? Đừng có mà đứng đó, mau cút ra ngoài đổi phòng khác đi."

Trợ lý: "..."

Khách nhân: "..."

Phục vụ: "..."

Tiếng khóc thút thít của Ôn Kỳ liền im bặt. (Á há há)

Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác giội nước bẩn, còn có thể ở trước cái nhìn chằm chằm của bao người mà tuyên bố muốn tiếp tục abcxyz (cưỡng dâm).

- -- Lần trước lúc uống rượu, sao cậu không nhìn ra họ Trác chính là cái chủng loại này!!!!

- Hết chương 7-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.