Khuynh Dương

Chương 4: 4: Lục Chẩn Đến




Ôn Kỳ ngồi ở trước bàn chậm rãi quấy một ly cà phê, khuôn mặt tinh xảo lãnh đạm, khí chất cao quý không thể với tới, tựa như vị nữ vương.

Mấy vị đại ca cao tầng người đứng người ngồi, cùng cô vẫn duy trì khoảng cách vừa phải, nghe thấy câu hỏi của cô, liền cẩn thận nói một chút tình huống nơi này. Ôn Kỳ vì vậy biết cậu bị dẫn đến công ty lính đánh thuê, công ty này tựa hồ cách Mạn Tinh Điển cũng không xa, nơi này ở xa thành phố, xung quanh nơi này không phải rừng cây thì có lẽ là đất hoang.

Cậu thả cái muôi quấy cá phê xuống, giương mắt lên nhìn bọn họ một chút, ưu nhã mà cười lạnh một cái.

Cô nàng tiểu bạch thỏ biến đổi giọng cùng với bộ váy trắng đã ném, giọng nói hiện giờ là loại hình cao lãnh, âm sắc kia phảng phất muốn đâm sâu vào lòng của họ, các vị cấp cao lúc này gần như đồng thời không được tự nhiên ngó nghiêng không dám nhìn thẳng.

Ôn Kỳ ung dung thong thả hỏi: "Nói như vậy việc tùy tiện trói người mới là tính cách chân thật của lão bản các ngươi sao?"

Tổ đội cao tầng rất hóng hớt: "Ông chủ chúng tôi còn có tính cách khác hả?"

"Ừm, thời điểm lần đầu tiên tôi cùng hắn ta uống rượu hắn không phải như vậy." Ôn Kỳ uống một hớp cà phê, đơn giản kể lại tình cảnh khi đó.

Tổ đội cao tầng lập tức hóa đá.

Đệch! Ôn hòa? Săn sóc? Nhiệt tình? Thân sĩ?

Không, khẳng định đó không phải ông chủ của tụi tui!

Đó là QUỶ!!!

"Không tin các ngươi có thể đi hỏi hắn, cũng không biết hắn ta có nói thật hay không." Ôn Kỳ lạnh lùng nói, "Ông chủ các ngươi nói bắt liền bắt, đêm nay tôi đến tra sự việc của bằng hữu liền đụng phải hắn, kết quả hắn ta bịa ra lý do liền đem tôi trói lại."

Nhóm cao tầng im lặng, đây thật sự là việc ông chủ của họ có thể làm ra.

Ôn Kỳ nhìn thần sắc bọn họ: "Cho nên lần trước khi cùng nhau uống rượu, dáng vẻ kia của hắn chẳng qua là diễn kịch?"

Nhóm cao tầng càng thêm im lặng.

Bọn họ chưa từng nói qua chuyện tình cảm, mà nghe đâu giai đoạn đầu khi yêu, cái người trước mặt đối mặt cùng bạn chỉ là dối trá, bọn họ đại khái cho rằng ông chủ... coi trọng cô ấy?

Ôn Kỳ lạnh nhạt hỏi: "Hắn ta như vậy, các ngươi làm sao chịu nổi hắn?"

Nhóm cao tầng lặng lẽ nhìn lên trời cao, không dám nhiều lời.

Trên thực tế ông chủ khá bận rộn, cách một thời gian dài mới có thể đến công ty một chuyến.

- -- cũng may là như thế, bằng không mỗi ngày đều phải đối diện với ông chủ bị động kinh, bọn họ đã sớm bán mình tập thể, làm trai bao còn thoải mái hơn thế này.

Ôn Kỳ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không có tra cứu, nói: "Hắn ta ngày đó cho tôi một tấm danh thiếp màu đen, mặt trên chỉ viết Trác tiên sinh cùng cách thức liên hệ, còn lại cái gì cũng không viết, tên đầy đủ của hắn ta là gì?"

Tổ đội cao tầng vừa nghe liền biết là danh thiếp tư nhân của ông chủ nhà mình, đối với cô tin mấy phần, đàng hoàng nói: "Trác Phát Tài." (:")))))

Ôn Kỳ không hề khách khí cười ra tiếng, thanh âm dựa vào máy biến thanh phát ra, làm cho nhóm cao tầng có chút hoảng sợ, bởi cảm thấy cái tên này quả thật ba chấm. Ôn Kỳ không tiếp tục cười nhạo, nói rằng: "Phát Tài cái quỷ gì không xứng với hắn ta, sao lại không đổi tên khác?"

Tổ đội cao tầng kịch liệt nói: "Chúng tôi đã khuyên nhiều lần, nhưng ngài ấy không chịu thay đổi!"

Ôn Kỳ nói: "Không sao, chờ hắn trở về, tôi giúp hắn đổi."

Tổ đội cao tầng kích động: "Đổi thành cái gì?"

Ôn Kỳ đáp: "Vượng Tài." (:"))))))))

Nhóm cao tầng: "...."

Vượng Tài thì dễ nghe hơn hả hả hả! Còn không bằng Phát Tài đó!

Ôn Kỳ liền uống một ngụm cà phê, nghe thấy tiếng âm thanh lộn xộn bên ngoài, hỏi: "Có chuyện gì bên ngoài vậy?"

"Là người mới," nhóm cao tầng nói, "Newbie vừa tới chưa bắt đầu huấn luyện, đêm nay là lần đầu tập hợp khẩn cấp nên có điểm ầm ĩ, nếu người cảm thấy phiền, chúng tôi liền khiến bọn họ ngậm miệng."

"Không cần, dù sao cũng bị ông chủ các ngươi làm như vậy, đêm nay tôi cũng không thấy mệt nhọc," Ôn Kỳ đem cái ly hơi hướng trên bàn để xuống, "Đều đi ra ngoài, để tôi im lặng một lát."

Tổ đội cao tầng khuyên cậu nghỉ ngơi sớm một chút, để lại hai người trông coi, vì cậu đóng cáng cửa lại.

Ôn Kỳ đứng dậy tra xét trong phòng một phen.

Đây là một kí túc xá dành cho huấn luyện viên, nhưng còn chưa có người đến ở, tủ quần áo trừ bỏ mấy bộ đồ tác chiến ra thì cái gì cũng không có.

Cậu liền đem nhét vào ngực giả.

Váy đen quá ngắn, túi hóa trang không thích hợp để quấn trên đùi, đã bị cậu ném. Trong ngực giả này nhét bao nhỏ này là công cụ cuối cùng của cậu, gồm một sáp da cùng ít mỹ phẩm, một ít tiền mặt, thẻ phòng nhà trọ, cây kéo nhỏ cùng châm linh tinh có khả năng dùng được.

Cậu nhìn một vòng, ánh mắt chuyển tới chiếc bật lửa, nheo mắt lại.

Cả một đêm xui xẻo, rốt cuộc cũng gặp chuyện tốt.

Nhóm cao tầng từ khi nhận được mệnh lệnh của ông chủ, liền thương lượng xong đối sách.

Công ty phòng thủ kiên cố, một đám người bọn họ trông coi một người tất nhiên không có vấn đề.

Bất quá để đảm bảo an toàn, bọn họ đem người an bài ở vị trí lầu bốn, cửa có người trông coi, bên dưới cửa sổ cũng chuẩn bị kĩ càng, cũng phái một số người ở bên cạnh thức đêm canh chừng, chỉ cần vừa gọi liền ra ngoài thăm dò xem -- trừ phi "bà chủ" có cánh bay ra, bằng không tuyệt đối trốn không thoát.

Bọn họ kề vai sát cánh đi trở về, một bên cảm khái ông chủ vậy mà nói chuyện yêu đương, một lần nữa muốn liên hệ ông chủ xác nhận một chút thông tin, cuối cùng chẳng ai dám phá đám ông chủ, vì vậy quyết định sáng mai lại nói, bây giờ thì trở về phòng. ( sai lầm lớn đó:3)

Kết quả vừa đặt mông xuống không được bao lâu, tiếng chuông báo nguy vang lên ầm ầm ở kí túc đâm thủng trời đêm, làm tai bọn họ lãnh trọn cú bạo kích. Bọn họ giật mình ngồi dậy: "Má nó sao lại thế này?"

Lúc này, hai tên trông coi "bà chủ" đã bị đạp ra khỏi cửa.

Mấy tên ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng chạy vào, chỉ thấu đâu đâu cũng có khói, đèn đã tắt, đến bóng dáng bọn họ còn nhìn không rõ. Bọn họ tính sờ soạng bật đèn, lúc này có tiếng người kêu lên: "Trước cửa sổ có một chiếc hài.""

Này như một tiếng rống, cơ hồ phá âm.

Trong lúc cấp bách không thể nào phân biệt ai với ai, liền cho rằng là đồng bọn phát ra, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, nhờ ánh lửa quả nhiên nhìn thấy chiếc hài, cửa sổ mở quá nửa, mỹ nhân có lẽ chuẩn bị không tốt liền nhảy lầu từ cửa sổ.

Bọn họ chạy như điên đến trước cửa sổ nhìn xuống, không phát hiện có người, không biết được bà chủ lẻn vào tầng nào.

Ôn Kỳ ăn mặc bình thường, quần bó sát cùng áo may ô nhiều màu sắc, đứng trong góc nhỏ dùng khăn lông ướt bịt lại miệng mũi, rống xong tiếng kia liền dời tầm nhìn về phía cửa, lần nữa rống lớn: "Cô ta nhảy ra từ cửa sổ, mau đuổi theo."

Dứt lời cậu chạy đi, hơi khom người ho khan, tiếp tục dùng khăn che mặt đứng trong làn khói dày đặc nói: "Đuổi theo!"

Người bên ngoài nghe vậy vội vàng chạy theo hướng cầu thang, Ôn Kỳ đem khăn mặt ném một cái, lần theo sương khói che chắn phương hướng đi vài bước, nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn thấy trong phòng có người khác cũng đi ra, liền nhảy xuống trước bệ cửa sổ nói: "Huấn luyện viên, tôi thấy khói bốc đến, liền bò lên trên...."

Những người kia không rảnh nghe cậu dông dài, chỉ coi như là newbie, ra lệnh: "Đi dập lửa!"

Ôn Kỳ nghiêm túc: "Dạ!"

Cậu tiến vào phòng, xác nhận váy đen cùng tóc giả và dụng cụ linh tinh đã chạy hoàn toàn sạch sẽ, liền ném cục diện rối rắm này rồi xuống lầu, tùy tiện tìm một đôi giày mang vào, đến chỗ nào đều làm bộ một tay mơ đến giúp đỡ mọi người --- bởi vì sau khi cậu tỉnh lại liền thăm dò qua, những tên này căn bản không biết cậu là nam, cậu quả thực không có chút áp lực nào.

Cậu xuống tầng một, thừa dịp này tìm đến phòng quản lí, liếc thấy chỉ có một người đang nghiêm túc theo dõi, liền tiến đến đánh bất tỉnh, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, lấy một chậu nước đổ thẳng lên nguồn điện.

Trong phút chốc chỉ thấy đống thiệt bị điện "bùm bùm" cháy khét, cầu dao của tòa nhà bị cắt đứt, toàn bộ đều rơi vào trong bóng tối.

Ôn Kỳ hài lòng cùng bọn họ chó cắn áo rách, ném chậu rửa mặt đi.

Bọn lính đánh thuê từ lâu đã chạy đến giúp đỡ, mà lũ newbie ngày hôm nay mới tiến vào công ty, chính là vào thời điểm không sợ chết đều đến xem trò vui. Ôn Kỳ hòa lẫn vào đoàn người ồn ào vài tiếng, rất nhanh cùng trở về kí túc xá cùng bọn họ, tiếp theo phát huy kĩ năng nói hươu nói vượn đầy đủ của mình khiến bọn họ tin tưởng mình là newbie, chỉ là dạ dày có chút không khỏe nên vẫn không lộ mặt.

Đến nỗi vì sao lại không lộ diện... có lẽ là ở WC, có lẽ là ở phòng y tế, dù sao Ôn Kỳ sẽ không giải thích, cậu chỉ biết những người nào sẽ tự động não bổ, vì vậy hết sức bình tĩnh mà lên cái giường trống không ngủ một giấc, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, tổ đội cao tầng quả thực muốn phát điên.

Không chỉ có phát điên, mà còn xen lẫn run rẩy. Đây chính là công ty lính đánh thuê, đâu đâu cũng có nam nhân, lỡ bà chủ không cẩn thận bị vài tên kéo đi làm gì đó một chút, bọn họ liền xác định rồi!

"Xác nhận đám newbie kia đều đã trở về rồi sao?"

"Chắc chắn rồi, không có kẻ nào bên ngoài cả."

"Mụ nội nó, đã tìm được nguyên nhân cúp điện, thiết bị quản chế đã bị giội một chậu nước!"

"Má nó ai làm? Không lẽ là kẻ đã bắt bà chủ, sợ bị phát hiện nên mới giội đi?"

"Các ngươi bình tĩnh, nhiều người như vậy ở đây, làm sao có khả năng kéo một người lớn sống sờ sờ thoát ra?"

Nhóm cao tầng nháy mắt liền trầm mặc, nhanh chóng ra ngoài tìm người, đem huấn luyện viên cùng một bộ phận lính đánh thuê gọi tới, lưu lại một nhóm tiếp tục lục soát ở công ty, còn lại đều tìm bên ngoài.

Đã quá nửa đêm, khắp nơi đều yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng ảm đạm mà mông lung chiếu rọi lên mảnh đại địa. Bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, đầu óc đều muốn rã rời.

"Ngọa tào (ĐM) không hổ danh người "Boss" coi trọng, quả nhiên có thể gây sự!"

"Thật là hung tàn!"

"Các ngươi nghĩ xem nếu về sau "Boss" thật sự bắt được người này tới tay, đem cô ta trở thành bà chủ...." (khỏi nếu =))))

Mấy người tức khắc hóa đá, gió đêm vô tình thổi tới, bóng của họ dưới áng trăng càng lộ vẻ tiêu điều lạnh lẽo.

Bốn phía hoàn toàn tịch mịch.

Nửa ngày qua đi mới có người chua xót mà mở miệng: "Làm sao bây giờ? Bỗng nhiên nghĩ muốn từ chức."

Mấy người còn lại đồng thanh: "Ừm..."

Mọi người vẫn luôn tìm kiếm suốt đêm cho tới tận sáng sớm, trên đường vẫn không ngừng gia tăng đội ngũ số lượng truy tìm, kết quả vẫn là bóng người cũng chẳng thấy.

Lúc này các newbie đã rời giường xuống lầu, thanh lãnh nhìn công ty chốc lát, tụ vào với nhau thì thầm to nhỏ, trao đổi thông tin.

"Hình như phu nhân của ông chủ?"

"Nếu là phu nhân, vậy nàng chạy đi đâu?"

"Ta nghe nói phu nhân vô cùng khủng bố, có thể hay không người ta căn bản cũng không tình nguyện à?"

"Có thể..."

Ôn Kỳ bên cạnh nghe, hóng hớt: "Đúng rồi, dưa hái xanh cũng không ngọt mà."

"Đúng! Chính là đạo lý này!"

Ôn Kỳ cảm khái vài tiếng, chậm rãi cùng họ đến tập hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.