Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 52: xem thường. "16 ngày trước"




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Điều Nhạc Du Du nói làm cho Nam Cung Lan Lan kỳ thực rất uể oải, nàng không phải không thừa nhận, Nhạc Du Du nói đúng, chỉ là qua nhiều năm chấp nhất như vậy, để cho nàng chỉ bằng mấy câu của Nhạc Du Du liền buông tha cho, cũng là không thể nào, vì thế, tuy rằng uể oải, nhưng Nam Cung Lan Lan cũng không nổi giận.

Nàng đã có một chủ ý, đó chính là phải bò lên trên giường của Lãnh Hạo Nguyệt, chỉ cần thành người của hắn, nàng không tin hắn còn có thể không thích nàng.

Chủ ý quyết định, Nam Cung Lan Lan đã bắt đầu thực thi kế hoạch hoàn mỹ của nàng.

Chỉ bất quá, Nam Cung Lan Lan này mặc dù là nữ nhân xinh đẹp, thế nhưng từ nhỏ tính cách không khác gì con trai, không thích nữ công thêu thùa, trái lại thích vũ đao lộng kiếm, vì thế, vấn đề trang điểm, cơ bản đều là lấy trang phục là việc chính. Bây giờ muốn mê hoặc nam nhân, trang phục đoán chừng là không được, vì thế, nàng muốn mời một người tham mưu.

Nam Cung Lan Lan vốn là muốn mời Nhạc Du Du giúp mình tham mưu một chút, thế nhưng ý nghĩ này vừa tới đã bị bác bỏ, có nữ nhân nào sẽ giúp tình địch của mình trang điểm đây? Đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Vì thế, tìm ai cũng không thể tìm nàng.

Kết quả, cuối cùng phân tích đến phân tích đi, Nam Cung Lan Lan rốt cuộc cũng nghĩ tới một người, người này rất hay nghiên cứu đối với nữ nhân, hơn nữa, gặp qua nữ nhân muôn hình muôn vẻ, vì thế, khẳng định biết nam nhân thích dạng nữ nhân gì. Người này chính là Hoa Hồ Điệp.

Thời gian Nam Cung Lan Lan thần bí hề hề chạy vào gian phòng Hoa Hồ Điệp, hắn đang chuẩn bị buồn ngủ, kết quả, vừa mới cởi nút áo buộc ra, cửa phòng mở, sau đó lại đóng lại.

Hoa Hồ Điệp lại càng hoảng sợ, xoay người nhìn lại, lại thấy Nam Cung Lan Lan lén lút chạy tiến đến, vội vàng đem áo khoác cởi đến trước ngực mặc vào: “Tiểu quận chúa? Ngươi, ngươi ngươi…”

Nam Cung Lan Lan xem xét liếc mắt bốn phía một cái, lại chạy đến phía trước cửa sổ nhìn một chút, xác định bên ngoài không ai lúc này mới xoay người nhìn lại Hoa Hồ Điệp.

“Ngươi chớ làm loạn a, ta, ta ta không phải nam nhân tùy tiện a…” Hoa Hồ Điệp vừa nhìn Nam Cung Lan Lan hướng về phía mình đi tới, sợ đến mức vội vàng hướng vào trong giường lui, “Bất quá, ngươi là thật muốn cứng rắn tới, ta, ta, ta cũng là bất cứ giá nào…” Nói xong, đơn giản nghiêng người nằm trên giường một chuyến, một tay chống đầu, hai mắt phóng điện.

“Đi cái đầu của ngươi a.” Nam Cung Lan Lan nói xong một roi liền quất tới.

“Má ơi.” Hoa Hồ Điệp vừa nhìn vội vàng xoay người xông lên, hiểm hiểm tránh khỏi một roi kia, “Huynh muội các ngươi sao đều cùng một tính cách? Gặp mặt liền thích động thủ động cước a?”

Nam Cung Lan Lan thu hồi roi: “Bản quận chúa là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ.”

“Muốn ta hỗ trợ?” Hoa Hồ Điệp chân mày cau lại, “Nếu là cầu ta, sao còn kiêu ngạo như vậy?”

“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Nam Cung Lan Lan tròng mắt trừng lớn, “Giúp hay không giúp?” Nói xong, đưa roi trong tay lên nhẹ nhàng vung lên.

“Giúp còn không được?” Hoa Hồ Điệp vừa nhìn vội vàng xua tay, “Chỉ là ngươi còn chưa nói việc gì.” Sau đó ngồi ở đối diện Nam Cung Lan Lan, biếng nhác hướng trên ghế dựa vào, quần áo chưa mặc tốt tản ra, lộ ra vòm ngực rắn chắc…

Nam Cung Lan Lan vô ý vừa nhấc mắt, dù sao cũng là tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, bình thường ngoại trừ ca ca cũng không tiếp xúc qua nam nhân khác, lúc này thấy bộ dáng của Hoa Hồ Điệp, nhất thời 囧 liền đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Nói đi, ta nghe đây.” Hoa Hồ Điệp không có chú ý tới quẫn thái của Nam Cung Lan Lan, đang chờ nghe yêu cầu của nàng, kết quả, đợi nửa ngày cũng không có thanh âm, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nương đối diện, rốt cuộc phát hiện Nam Cung Lan Lan đang xấu hổ không biết nên nói cái gì.

Hoa Hồ Điệp này lại là người nào? Đây chính là duyệt nữ vô số a, Nam Cung Lan Lan tuy rằng bình thường có bất hỏa một chút, thế nhưng, dù sao cũng là một đóa hoa mới lớn, tâm tư kia tại sao có thể tránh được ánh mắt Hoa Hồ Điệp đâu?

Hoa Hồ Điệp cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút, khóe miệng hơi quyến rũ, sau đó thanh âm scàng thêm mị hoặc nói: “Tiểu quận chúa, làm sao vậy?”

“A? Nga.” Nam Cung Lan Lan rốt cuộc cũng hồi hồn, lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây của mình, lập tức ngẩng đầu lên, thế nhưng, thời gian chống lại hai mắt quyến rũ cùng trong ngực khiêu gợi của Hoa Hồ Điệp kia, mặt vẫn là lại một lần không thể ngăn chặn đỏ lên, chỉ phải đem mắt hơi cúi xuống, “Ta là muốn ngươi giúp ta, giúp ta trang điểm đẹp một chút, chính là, chính là sẽ làm cho nam nhân thích…” Thanh âm cũng càng nói càng nhỏ.

A? Hoa Hồ Điệp hứng thú nở nụ cười, ánh mắt lại đang không ngừng đánh giá Nam Cung Lan Lan, tuy rằng thời gian nhận thức tiểu nha đầu này không ngắn, thế nhưng, chưa hề gặp qua bộ dáng của nàng như này, khoan hãy nói, tuy rằng có điểm mềm mại, thế nhưng, điều kiện bản thân tốt, nếu như nhu hòa đi một chút, vẫn là rất mê người.

“Rốt cuộc được chưa a?” Nam Cung Lan Lan bị Hoa Hồ Điệp nhìn có điểm giận, cũng đã quên xấu hổ, nhất thời trừng nổi lên tròng mắt.

“Được, quá được rồi.” Hoa Hồ Điệp vội vàng cười đứng lên, sau đó đánh giá Nam Cung Lan Lan, “Cũng không biết tiểu quận chúa muốn trang điểm thành kiểu gì đâu?”

“Ta là muốn Hạo ca ca thấy ta trước mắt sáng ngời, sau đó đã nghĩ…” Nam Cung Lan Lan nói liền không khỏi cúi đầu, mặc cho nàng nói không quan tâm, thế nhưng dù sao cũng là nữ hài tử a, nói trên giường như vậy cũng không phải ngay trước mặt người ngoài là có thể nói được.

“Muốn thế nào đây?” Hoa Hồ Điệp kỳ thực từ lúc nàng nói ra ý nghĩ của mình thì cũng có thể đoán ra mục đích của nàng, chỉ là vẫn đang biết rõ còn hỏi hắn chợt phát hiện, đùa tiểu quận chúa này kỳ thực cũng rất thú vị nga.

“Chính là muốn, muốn…” Nam Cung Lan Lan quấn quýt không biết nên nói như thế nào, lại bỗng nhiên nâng mắt thấy Hoa Hồ Điệp, “Ngươi thấy những nữ nhân kia muốn làm gì?”

“Nữ nhân? Đó đương nhiên là…” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên ái muội gợi lên khóe miệng, sau đó một đôi bàn tay to thon dài hữu ý vô ý nhẹ nhàng lướt qua đầu vai của Nam Cung Lan Lan.

“Ngươi đừng đụng đến ta.” Nam Cung Lan Lan bỗng nhiên giống như điện giật nhảy tới một bên, sau đó roi huy trong tay qua đây, “Ta cũng không phải những nữ nhân kia của ngươi.”

Hoa Hồ Điệp vội vàng thu tay, sau đó ôm đồm ở phần đuôi roi, nhẹ nhàng kéo, Nam Cung Lan Lan đã bị vào trong ngực của hắn: “Cái dạng này của ngươi, nam nhân thấy, đã sớm dọa chạy.”

Lần đầu tiên bị nam nhân ôm, Nam Cung Lan Lan nhất thời không biết nên phản kháng thế nào, mặc cho Hoa Hồ Điệp ở bên tai của nàng nhẹ nhàng thổi khí, nàng chỉ cảm thấy cảm giác tê tê dại dại cấp tốc truyền khắp toàn thân, toàn thân đều nóng lên lên.

“Thế này là được rồi, nam nhân đều thích ôm nữ nhân ôn nhu.” Thanh âm Hoa Hồ Điệp càng thêm mị hoặc, trong tay nhẹ nhàng lướt qua má phấn của Nam Cung Lan Lan, “Xấu hổ nhiều một chút, sẽ giống nữ nhân nga…”

Ngay lúc Nam Cung Lan Lan mắt thấy toàn thân sẽ xụi lơ thì Hoa Hồ Điệp lại hợp thời buông lỏng ra nàng. Nam Cung Lan Lan cũng từ trong quẫn bách phục hồi tinh thần lại, thế nhưng, đã có chút ý tứ không tốt nhìn Hoa Hồ Điệp, xoay người liền chạy ra ngoài.

Hoa Hồ Điệp nhìn thoáng qua gian phòng trống rỗng, không khỏi tự giễu lắc đầu, gì chứ đều thích lão đại a? Chẳng lẽ ta không tốt sao? Thực sự là không có mắt nhìn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.