Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 26: vượt tháp. "22 ngày trước"




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Biến cố bất thình lình dọa Nhạc Du Du một cú sốc, khiếp sợ nhìn những người áo đen kia giơ đao kiếm về phía mình, nhất thời  không biết nên phản ứng thế nào.

May mắn, thị vệ của vương phủ đều không phải là ngồi không, trước tiên xông tới, chắn ở phía trước bọn họ rồi cùng xông lại hắc y nhân đánh nhau, chỉ là, những người áo đen kia vừa nhìn đã biết là trải qua tổ chức sát thủ huấn luyện nghiêm ngặt, võ công cực cao, thị vệ này căn bản không phải là đối thủ, Đúng lúc này, Trình Dật cùng Long Ngâm cũng rút đao kiếm ra khỏi vỏ, những người áo đen kia liền lần lượt ngã xuống.

“Vương gia vương phi, rời đi trước nơi này đi.” Linh Lung che chở cho hai người bọn họ, sau đó chậm rãi lui về sau.

Lãnh Hạo Nguyệt chau mày, trong tay áo nắm tay đã nắm thành quyền, dám phá hư ngày giỗ của mẫu phi hắn, chết là đáng tội.

Nhạc Du Du khẩn trương nhìn những người đó tranh đấu, tuy rằng nàng đối với võ công của Trình Dật cùng Long Ngâm rất có lòng tin, thế nhưng, nàng vẫn có chút lo lắng không giải thích được.

Đúng lúc này, người trông mộ vẫn đi theo bên cạnh bọn họ bỗng nhiên trong mắt hung quang chợt lóe, trong nháy mắt tay cầm một chủy thủy dài hơn một thước, hướng phía Lãnh Hạo Nguyệt không hề phòng bị đâm tới.

Bởi vì cự ly rất gần, hơn nữa vừa rồi hắn không phòng bị, vì thế, ám sát rất dễ dàng. Chỉ là, người hắn muốn ám sát không phải người thường, cũng không phải thằng ngốc như mặt ngoài kia, mà là Nguyệt các tôn chủ Nguyệt Phách danh chấn võ lâm, vì thế, khi khí trên mặt hắn biến đổi, Lãnh Hạo Nguyệt cũng đã phát hiện.

Chỉ là Nhạc Du Du không biết, khi nàng nhìn thấy có dao nhỏ hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt thì không khỏi kinh hãi, hét lên một tiếng: “Tướng công cẩn thận…” Sau đó không chút suy nghĩ, thoáng cái liền che chắn trước người hắn.

Hành động này của Nhạc Du Du mặc dù đối với Lãnh Hạo Nguyệt mà nói chỉ thêm phiền phức, thế nhưng, lại chấn động thật sâu trong tim hắn, nữ nhân này dù nàng không cần hình tượng thậm chí có thể không muốn sống, nữ nhân như vậy, hắn còn muốn hoài nghi cái gì?

Người thủ lăng kia hiển nhiên là cao thủ võ công thâm tàng bất lậu, dao nhỏ ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, bởi vì cự ly lại gần, vì thế, dù võ công của Lãnh Hạo Nguyệt có cao tới đâu, cũng không có biện pháp trốn tránh.

Liền trơ mắt nhìn chủy thủ đâm vào phía sau lưng của Nhạc Du Du như vậy, máu đỏ làm cho mắt Lãnh Hạo Nguyệt đau nhói, không chút suy nghĩ, giơ tay lên đánh một chưởng, làm cho người thủ lăng kia giống như như diều đứt dây bay ra ngoài, sau đó rơi quăng xuống đất, cũng đã đứt khí bỏ mình.

“Nguyên lai dao nhỏ chui vào thân thể là cảm giác như thế a.....” Nhạc Du Du đã ở vào trạng thái hôn mê. “Thật đau.” Như vậy nàng trước đây hay tiểu phẫu động vật, chúng nó có phải cũng đau như thế hay không? Nguyên lại chính mình trước đây thật là tàn nhẫn đâu…

“Nương tử, kìm chế một chút, sẽ không có chuyện gì…” Lãnh Hạo Nguyệt cấp tốc điểm huyệt Nhạc Du Du, thế nhưng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tái nhợt kia, bất chấp ngụy trang, bất chấp suy nghĩ nhiều, ôm lấy nàng quay trở về, còn không quên để lại một câu nói, “Một người cũng không để lại, giết!”

Trong vương phủ, vì Nhạc Du Du bị thương, Không khí khắp nơi đều là một mảnh xơ xác tiêu điều.

Lạc Băng đang chuẩn bị rút dao cho Nhạc Du Du.

“Hạo nhi, đao này tuy rằng trật khỏi trái tim, thế nhưng, lại gần đến huyết quản, đao này không nhổ, nàng sẽ tạm thời không có việc gì, nhưng đao này nếu như nhổ ra mà không thể lập tức cầm được máu thế, sinh mệnh của Du Du sẽ có thể a…”

“Nàng không có việc gì.” Trên mặt của Lãnh Hạo Nguyệt không có bất kỳ biểu tình  gì, “Nàng nói mệnh của nàng rất mạnh mẽ, như tiểu cường đánh cũng không chết…” Tuy rằng hắn không hiểu rõ, tiểu cường này là thần thánh phương nào, vì sao đánh không chết.

“Uh.” Lạc Băng gật đầu, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt kinh hoàng của Lãnh Hạo Nguyệt như vậy, tuy rằng hắn che giấu rất tốt, thế nhưng, hắn vẫn để ý tới.

Lãnh Hạo Nguyệt ôm chặt lấy Nhạc Du Du, làm cho đầu của nàng gối lên bả vai của mình, một tay của hắn ôm chặt lấy hông của nàng, tay kia thì bảo vệ cổ của nàng, sau đó nhìn về phía Lạc Băng gật gật đầu: “Lạc thúc thúc, bắt đầu đi.”

Lạc Băng hít thở sâu một chút, sau đó một tay nắm lấy chuôi đao kia, hơi dùng lực một lát, phốc, dao nhỏ rút ra, máu văng khắp nơi, Lạc Băng bất chấp lau vết máu trên mặt, mà bắt đầu thực thi biện pháp cầm máu.

Thế nhưng, máu kia thực sự rất nhiều, dược thảo nhất thời không có tác dụng.

“Hạo nhi, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của nàng.” Lạc Băng bắt đầu dùng ngân châm phong huyệt.

Lãnh Hạo Nguyệt không dám chậm trễ, đưa tay để ở hậu tâm của nàng, chậm rãi đem chân khí cho vào.

Sau nửa canh giờ, Linh Lung bưng một chậu máu ra bên ngoài, người ở ngoài chờ đều hết hồn. Một canh giờ sau, vết thương rốt cuộc không chảy máu nữa. Lạc Băng đứng dậy thở ra một hơi: “Mạng của nàng được bảo vệ.”

Những lời này, làm cho tất cả mọi người đều thở nhẹ ra một hơi, trong mắt Lãnh Hạo Nguyệt thậm chí đều nổi lên nước quang, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Nhạc Du Du, nữ nhân ngốc này a, chờ lúc nàng tỉnh lai, hắn nhất định sẽ nói cho nàng biết tất cả về mình, từ nay về sau, đều sẽ do hắn bảo vệ nàng…

Nhạc Du Du bởi vì mất máu quá nhiều, nên vẫn lâm vào mê man. Thanh Thanh vẫn coi chừng nàng, thường xuyên giúp nàng xem mạch, sau đó vì nàng mà pha chế một chút thảo dược, thời gian rút đao thì có cha nuôi nên hiện tại nàng muốn vì Du Du làm chút gì đó.

Nhạc Du Du chỉ cảm giác mình ngủ rất lâu, nàng cho là mình đã chết như vậy, thế nhưng, bên tai tựa hồ lại có người ở gọi nàng.....

Rốt cuộc, chịu không nổi người nọ đánh trống reo hò, Nhạc Du Du mở mắt, đây đã ngày thứ sáu sau ngày nàng bị đâm.

“A, địa phủ nơi này tại sao lại giống với phòng của ta?” Nhạc Du Du nhìn song mạn quen thuộc kia, không khỏi nghi hoặc mặt nhăn mày nhíu, đồ án thúy trúc này vẫn là nàng tự mình chọn lúc mới tới, chẳng lẽ, Diêm vương kia biết mình quen giường, đã đem giường chiếu mọi thứ đến đây?

“Ngươi nữ nhân này…..” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên bu lại, “Chẳng lẽ, trong địa phủ còn có người quốc sắc thiên hương như ta sao?”

“Ý của ngươi là ta không chết?” Nhạc Du Du khóe miệng nhếch lên một chút, trong địa phủ cũng không có khả năng có người kiêu ngạo như thế, nàng nhớ kỹ là có người ám sát Hạo nhi, nàng thay Hạo nhi cản dao nhỏ kia, “Vậy tướng công của ta đâu?”

“Đương nhiên là không chết rồi.” Hoa Hồ Điệp nhìn nàng liếc mắt một cái, “Ngươi nữ nhân đần độn như thế, Diêm vương làm sao có thể sẽ thu a?” Lời tuy nói ra như vậy, thế nhưng khi nghe tin tức nàng bị thương vẫn là rất khiếp sợ, vội vàng chạy trở về, “Tướng công kia của ngươi cũng rất tốt.”

“Đem tay ngươi cho ta.” Nhạc Du Du nhịn không được liếc mắt, nhưng giơ tay lên báo cho biết một chút.

“Gì chứ?” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên liền nhăn nhó đứng lên, “Mọi người sẽ không có ý tứ a.....” Thế nhưng vẫn nghe lời đem tay đưa tới.

Nhạc Du Du nâng tay lên, trên mu bàn tay của Hoa Hồ Điệp liền hung hăng cắn xuống.

A… một tiếng hét thảm vang lên, có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ a, trong nháy mắt liền tràn ngập các góc của thành U Châu, không chỉ có rất nhiều người bị dọa đến đêm đó đại tiểu tiện cũng không khống chế được, thậm chí ngay cả cầm súc đều gặp tại họa, tính tình đại biến, có người nói, bắt đầu từ ngày thứ hai, rất nhiều gà mái trong thành U Châu cũng bắt đầu đánh nhau, mà gà trống lại đều nằm úp sấp vào gà con, bắt đầu phu đản.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.