Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 4: Năm vạn lượng ngân phiếu




Người nọ tuy là một người thô kệch, nhưng cũng biết là trước khi đến đây phải tìm hiểu qua đối phương trước, vừa rồi bất quá chỉ là phô trương thanh thế, vừa nghe Lục Tiểu Thanh nói như thế, nhất thời vẻ kiêu ngạo liền bị tiêu diệt không ít. Những người đi theo hắn, nghe thấy vậy liền cảm thấy người phía sau vị lão bản này nhất định là một nhân vật lớn, khó trách hắn mới vào cửa đã kiêu ngạo như vậy, không ít người nhất thời vừa hô đau, vừa xin tha.

Thạch Đầu thấy vậy liếc Lục Tiểu Thanh một cái, Lục Tiểu Thanh hơi hơi lắc đầu, ý bảo đánh tiếp, không giáo huấn bọn họ một lần thì bọn họ sẽ cho là Lão Tử dễ ức hiếp.

Đang đánh thì ngoài cửa vang lên tiếng ầm ầm, Lục Tiểu Thanh nghiêng tai lắng nghe, thì nghe thấy giọng nói của Lý Quân Hiên cùng Thiên Vũ, kề tai Hồng Ngọc nói nhỏ mấy câu. Hồng Ngọc một bên gật đầu một bên xoay người lại ghé vào cửa lớn, cũng không mở cửa ra, mà chỉ truyền đạt lại mấy câu cho Lý Quân Hiên cùng Thiên Vũ đang lo lắng ở phía bên ngoài, ngoài cửa nhất thời lại tĩnh lặng, một lát sau Hồng Ngọc trở lại nói: "Họ đã đi rồi."

Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh gật đầu, trong lòng trầm ngâm nhất thời đã được sáng tỏ, nơi này tụ tập đánh nhau, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phía trên ít nhất cũng còn có Hà Gian Vương phủ cùng Tấn Vương bảo vệ, nếu để bọn họ xuất hiện vào lúc này, thì vào thời điểm mấu chốt hậu thuẫn này sẽ không có tác dụng, nói tiếp, tình hình hiện tại đã được bọn họ nắm giữ, thân phận hai bên khác nhau rất lớn, có thể không xuất hiện liền không cần xuất hiện, miễn cho phiền toái. Không khỏi thầm khen tỷ tỷ tâm tư xoay chuyển thật nhanh.

Lục Tiểu Thanh ngồi trên ghế dựa ở trước cửa đại sảnh, từ trên cao nhìn xuống một đám lớn mật dám xâm phạm vào địa bàn của mình đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Hôm nay cho các ngươi một bài học, muốn các ngươi biết người của Lục gia ta, công việc làm ăn của Lục gia không phải dễ chọc, về sau nếu còn không biết xấu hổ cứ tiếp tục gây rối nữa, thì đừng trách ta không khách khí, ta sẽ đánh chết rồi ném xuống sông làm thức ăn cho cá."

"Không dám, không dám, chúng tôi thật sự không dám nữa."

"Xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một con đường sống, ai ui~."

Thấy mọi người quỳ trên mặt đất đồng loạt lên tiếng xin tha thứ, Lục Tiểu Thanh nghiêm mặt lạnh lùng quát: "Còn không mau cút đi."

Cả đám vội nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng chạy ra khỏi cửa, quả thật là bọn Thạch Đầu ra tay rất ngoan độc, trên người thật sự là rất đau, không khỏi tốp ba, tốp năm dìu nhau mà bước ra khỏi cửa, hán tử tráng kiện đầu lĩnh kia đi được hai bước lại quay đầu liếc nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, đột nhiên xoay người quỳ xuống nói: "Cầu xin lão bản thu nhận chúng ta, chúng ta vốn cũng là những người làm việc khuân vác ở trên bến tàu để kiếm miếng cơm, gặp các huynh đệ đoạt cơm ăn của mình, cho nên có chút xúc động, nhưng thật ra chúng ta cũng không muốn thế này đâu, tất cả đều vì một miếng cơm mà thôi, lão bản, ta cái gì cũng không có chỉ có khí lực là khỏe như trâu, lão bản xin hãy thu nhận ta, ta về sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, lão bản, lão bản."

Đám người vốn đang dìu nhau đi ra, nghe vậy nhất thời cũng quay lại quỳ xuống vừa khóc vừa nói: "Lão bản, xin hãy thu nhận chúng ta, trong nhà ta còn có vợ con cần ta nuôi sống, lão bản, không có con đường này chúng ta về sau biết sống thế nào đây, lão bản, xin hãy thu nhận chúng tôi."

Lục Tiểu Thanh sửng sốt, thật không ngờ những người này từ kẻ địch đột nhiên lại muốn gia nhập thành người của mình, không khỏi nhíu mày nhìn thoáng qua phòng ở bốn phía, sống ở nơi này sao? Thạch Đầu đứng ở một bên suy nghĩ một lát, sau đó đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Nhận bọn họ đi, về sau chúng ta muốn khuếch trương bến tàu, những người này có thể dùng được." Lục Tiểu Thanh kinh ngạc liếc Thạch Đầu một cái, tên này làm sao mà biết được mình muốn sở hữu tất cả bến tàu của Đường triều.

Nhìn lướt qua đám người đang quỳ ở dưới đất, ngẫm lại cũng thấy họ thật đáng thương, không khỏi nói: "Các ngươi đã muốn đi theo ta, ta cũng không phải là người hẹp hòi, thù trước kia xóa bỏ, bất quá, ta vẫn phải nói trước, theo ta phải toàn tâm toàn ý, nếu ta biết có ai dám dở trò sau lưng ta, vậy đừng trách ta xuống tay không lưu tình."

Cả đám nghe thấy Lục Tiểu Thanh muốn thu nhận bọn họ, không khỏi đều luôn miệng hoan hô không dứt, Ngô Lệ Hoa không khỏi nhỏ giọng nói với Hồng Ngọc: "Thù trước kia xóa bỏ, ha ha, chịu thiệt cũng không phải là chúng ta, tỷ tỷ thật đúng là nói chuyện không xóc hông, giống như ban cho bọn họ ân tình lớn vậy." Hồng Ngọc chỉ mỉm cười không có trả lời.

Lục Tiểu Thanh nhìn bọn họ lại nói: "Theo ta phải tuân theo quy củ của Lục gia, về sau các ngươi cứ đi theo hắn làm việc, chỉ cần làm việc tốt, ta quyết không bạc đãi mọi người." Vừa nói vừa kéo Thạch Đầu về phía trước, sau đó nói với Thạch Đầu: "Ngươi chỉnh đốn những người này, sau đó đưa cho Vân Thiên, hai người cùng Vô đại thúc vào phòng trong, ta có chuyện muốn nói."

Trong phòng ở hậu viện, ôm Tiểu Lục chơi đùa nửa ngày, ba người bọn Thạch Đầu mới sắp xếp xong chuyện ở tiền viện, tụ tập lại đây.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua ba người nói: "Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, về sau ta không muốn nhìn thấy có người dám can đảm đến ức hiếp chúng ta, các ngươi nếu đối mặt với kẻ địch, nên làm như thế nào thì liền làm như thế, không cần phải sợ hãi rụt rè, gặp phải chuyện như hôm nay, trước tiên cứ giải quyết bọn họ cho ta."

Quay đầu nhìn Thạch Đầu nói: "Thạch Đầu, ta lúc trước nhìn trúng ngươi chính là coi trọng tính điên điên khùng khùng của ngươi, đủ lạnh, đủ vô lại, đủ để trở thành một đại ca, từ nay về sau, nếu xảy ra chuyện mà ngôn ngữ không giải quyết được, thì hãy dùng quả đấm để giải quyết, ngoài sáng không được thì ẩn núp trong tối, dù sao chúng ta không phải là cùng đi trên một chiếc thuyền, mà là cùng đi trên một con đường, ai cản đường chúng ta, ngươi hẳn là phải biết quyết định nên làm thế nào, chỉ cần không nháo đến mức không thể vãn hồi, ta đều sẽ chống đỡ cho mọi người."

Thạch Đầu ban đầu nghe Lục Tiểu Thanh nói mình vô lại, nhất thời sắc mặt không mấy hòa nhã muốn trừng nàng một cái, vừa nghe câu tiếp theo, không khỏi nhất thời tỉnh táo lại, đây là lão bản uỷ quyền cho hắn, là lão bản hoàn toàn tín nhiệm hắn, ý tứ của lão bản hắn đã hiểu, về sau chỉ cần mình cảm thấy thích hợp, muốn cướp muốn đoạt trực tiếp đều có thể ra tay, ngoài sáng không được thì ẩn núp trong tối, không cần phải sợ hãi rụt rè, đây là muốn mình không được buông tay chịu sự ức hiếp. Không khỏi vẻ mặt nghiêm túc, gật mạnh đầu nói: "Về sau sẽ không còn có người nào dám ức hiếp chúng ta nữa."

Lục Tiểu Thanh gật đầu quay đầu nói với Vân Thiên: "Vân Thiên có vẻ cẩn thận, về sau phương diện tiền bạc liền giao cho ngươi quản lý, gặp chuyện chi phí hơn thì tìm Lệ Hoa thương lượng, ý tứ của Lệ Hoa chính là ý tứ của ta." Vân Thiên vội đứng dậy nắm chặt tay thành quyền nói: "Dạ, Vân Thiên sẽ không làm cho lão bản thất vọng."

Lục Tiểu Thanh lại nói với Vô đại thúc: "Vô đại thúc, ngươi xử sự có vẻ thận trọng, về sau nếu Thạch Đầu làm việc liều lĩnh, ngươi hãy khuyên bảo hắn, ngươi hãy quản lý mọi việc trong viện này, nếu có người muốn đề bạt ý kiến, nếu thuận mắt, ngươi muốn sắp xếp như thế nào thì cứ sắp xếp như vậy, không cần phải nói mọi chuyện với ta, tất cả giao toàn quyền cho ngươi, ta không có ý kiến." Vô đại thúc vội lên tiếng đáp ứng.

Sau khi phân phó xong, Lục Tiểu Thanh vẫy tay nói: "Ba người có thể đi được rồi."

Thạch Đầu đi được hai bước đột nhiên xoay người nói: "Lão bản, ta muốn biết người sau lưng chúng ta có thế lực như thế nào? Như vậy ta mới biết làm việc như thế nào cho đúng mực." Vân Thiên, Vô đại thúc nghe vậy, cũng đều quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Thanh. 

Lục Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, cũng tốt, nói cho bọn họ biết để tránh cho bọn họ làm việc do dự lưỡng lự, vì thế nói: "Muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy, ta liền nói cho các ngươi biết, bất quá các ngươi chỉ cần ghi ở trong lòng là được rồi. Ta ở nơi này có Hà Gian vương phủ Tề Quận Vương chống lưng, hậu thuẫn lớn nhất của ta chính là con của Hoàng đế, các ngươi cứ việc ra tay, ở Giang Nam này còn có người nào dám không nể mặt mũi của Hà Gian vương phủ sao, thiên hạ này có kẻ nào dám nói con của hoàng đế là không phải sao." Nàng yên lặng bổ sung thêm một câu: Đương nhiên hậu thuẫn cuối cùng là hoàng đế, bất quá phải chờ thêm vài năm nữa.

Dừng một chút lại nói: "Bất quá hậu thuẫn cũng chỉ là hẫu thuẫn mà thôi, may ra có một ngày chúng ta có thể dựa vào một vài lần, cho nên chỉ cần mọi chuyện đều dựa vào chính sức mình, thì cho dù chúng ta không có thế lực lớn hậu thuẫn, thì chúng ta cũng chẳng phải e ngại bất luận kẻ nào, hiểu chưa?"

Ba người bọn Thạch Đầu nghe vậy không khỏi liếc nhau. Trong mắt vừa khiếp sợ lại vừa hưng phấn, về sau còn có ai dám tranh chấp với chúng ta, còn chuyện gì mà mình không thể làm được đây. Nhất thời nắm chặt tay thành quyền thi lễ với Lục Tiểu Thanh, xoay người kiên định bước ra khỏi phòng.

Lục Tiểu Thanh thấy bọn họ đã đi ra ngoài, vặn thắt lưng một cái, nói: "Tốt rồi, về sau có mấy người này trông coi, mình lại được thanh nhàn rồi, sẽ không còn có việc gì cũng hấp tấp chạy tới tìm mình nữa, làm cho mình mệt chết mà."

Hồng Ngọc cười nói: "Tỷ tỷ bây giờ còn không phải là nhàn rỗi hay sao, như thế nào muội lại cảm thấy mấy ngày nay đều là do Lệ Hoa giúp tỷ việc buôn bán nha? Ha ha, quả nhiên là tỷ tỷ nhiệt tình không đến vài ngày." Ngô Lệ Hoa ở một bên cười tủm tỉm nhìn Lục Tiểu Thanh, bất quá Lục Tiểu Thanh da mặt cực dày, cười hắc hắc khéo léo chuyển sang đề tài khác.

Vì muốn được thanh nhàn, mà đêm nay Lục Tiểu Thanh đã tùy ý nói chuyện, lại không nghĩ tới đám Thạch Đầu nghe xong, một đám..........

Ngày hôm sau, Vân Thiên tìm đến Ngô Lệ Hoa thương lượng vấn đề chi phí, Lục Tiểu Thanh liền dẫn theo Hồng Ngọc xuất môn, hai người một thân nam trang bước chậm ở trên đường lớn Dương Châu, từ sau khi dũng mãnh đoạt được danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam, nếu không phải ở trên bến tàu cùng đám thương nhân ít chữ bàn bạc việc làm ăn, thì chính là lấy cớ dưỡng thương không muốn xuất môn, thật sự là hơn mười ngày không có đi dạo phố rồi.

Lục Tiểu Thanh cùng Hồng Ngọc một người ngẩng đầu thì thầm tự nói, một người chậm rãi mà đi, quả thật rất giống như hai người kỳ quái xuất hiện trên đường phố, có hai nam nhân trẻ tuổi ra dáng người có học cũng đã từng gặp qua Lục Tiểu Thanh, trong đó có một người cười nhạo nói: "Đây là loại người gì vậy? Đi trên đường cái mà còn ngẩn người, cũng không sợ bị xe đâm chết hay sao." Người bên cạnh mỉm cười nói: "Có lẽ người khác có ham muốn đó cũng không biết chừng, có nhiều kẻ muốn ra vẻ như tài tử trong mắt không thấy ai ngoài mình, có cái gì kỳ quái đâu Nghiêm huynh."

Họ Nghiêm kia khinh bỉ cười nói: "Phải nói thế này mới đúng, làm gì có người nào có thể so sánh với đệ nhất tài tử Giang Nam của chúng ta, đó mới là người tài trí hơn người, học rộng tài cao, ván cờ ngày đó chỉ cần một nước cờ là toàn bộ bàn cờ đều tử hết, huynh ngẫm lại mà xem phải có kì nghệ cao thâm mới có thể ở trong một thời gian ngắn đánh một nước cờ làm toàn bộ bàn cờ tử hết như vậy, một chiêu này ta sau này suy tư lại mới hiểu được, đây mới là cao thủ chân chính...... ồ, người vừa rồi là ai? Nhìn thật là quen mắt nha."

Bạn cùng đường với hắn nghe xong, nhất thời dừng lại cước bộ, hai người liếc nhau, xoạt một tiếng xoay người lại, phía trước Lục Tiểu Thanh cùng Hồng Ngọc vẫn như trước chậm rãi tản bộ, tấm lưng kia thật sự là có chút tiêu sái, mang theo khí chất thanh nhã. Người họ Nghiêm kia lấy tay xoa xoa mắt, đột nhiên kêu lớn: "Lục công tử."

Không có người để ý, Nghiêm công tử nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi, Bàng huynh, chẳng lẽ huynh cũng hoa mắt sao." Họ Bàng kia nhíu mày lắc đầu nói: "Không có khả năng, để ta. Lục công tử, đệ nhất tài tử Giang Nam, Lục công tử." Người này thế nhưng lại chắp tay bắc thành loa gọi to, làm cho người đi đường bốn phía nhất thời dừng lại cước bộ nhìn lại đây.

Lục Tiểu Thanh vẫn chưa phát hiện, Hồng Ngọc ở bên cạnh nhưng thật ra đã nghe thấy, lôi kéo Lục Tiểu Thanh nói: "Đại ca, có người gọi người." Lục Tiểu Thanh mờ mịt xoay người về phía nàng hỏi: "Ai gọi ta?"

Hai người kia nhất thời kinh hỉ nói: "Thật đúng là Lục công tử, Lục công tử, hai người bọn tại hạ đã ngưỡng mộ Lục đại tài tử từ lâu, Lục công tử viết cho chúng ta một chữ đi, Lục công tử." Hai người vừa nói vừa bước nhanh xông về phía trước. Lục Tiểu Thanh còn chưa kịp có phản ứng, trên ngã tư đường vốn có nhiều người qua lại, lập tức ồn ào hẳn lên, được đệ nhất tài tử Giang Nam viết chữ lưu niệm, chẳng phải là vinh quang của mình hay sao, nhất thời trái phải vang dậy hoan hô, mọi người chen nhau tiến lên.

"Đại tài tử vẽ cho tại hạ một bức tranh đi."

"Lục công tử, đến nhà tại hạ làm khách đi."

"Lục đại tài tử, trong trường học của chúng ta đang có hoạt động văn sĩ trao đổi, Lục đại tài tử nể mặt đến tham quan một chút đi."

"Ai ui, ngươi xem vị công tử trẻ tuổi kia chính là người mấy ngày trước đoạt được danh hiệu đệ nhất tài tử Giang Nam, nhìn hắn thật là tuấn tú nha, chúng ta qua bên đó nhìn một chút đi."

"A, đệ nhất tài tử Giang Nam, cư nhiên lại là đệ nhất tài tử Giang Nam, ta nhất định phải tỷ thí với hắn một phen mới được."

Lục Tiểu Thanh vốn đang suy nghĩ làm như thế nào để có được một vạn năm ngàn lượng kia, lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng mọi người ở ngã tư đường đang chen chúc ùn ùn kéo nhau đi về phía mình, không khỏi cả kinh bừng tỉnh, hoảng sợ thấy người trên đường cái giương nanh múa vuốt đang chạy về phía mình, không khỏi rùng mình một cái, không nói hai lời, xoay người lôi kéo Hồng Ngọc bỏ chạy.

Chạy qua hai con phố, Lục Tiểu Thanh không cần quay đầu lại nhìn cũng biết, không những không thoát khỏi đội ngũ truy kích, ngược lại người kéo đến càng lúc càng nhiều, chỉ cần nghe tiếng gọi kinh thiên động địa ở phía sau là đủ biết thanh thế phía sau lớn đến cỡ nào. Hồng Ngọc vừa chạy vừa quay đầu nhìn thoáng qua, mẹ ơi, những người này điên rồi, cư nhiên vẻ mặt cuồng nhiệt đuổi theo, trong đó còn có không ít nữ tử, tốt, đám người đuổi theo cực kỳ nhẫn nại quyết không bỏ cuộc, một đám tuy rằng hùng hổ chạy đuổi theo, nhưng may là bọn họ chạy không nhanh, nếu không hai người sớm đã bị đuổi kịp rồi.

Cứ nghĩ đến bị một đám người khủng bố đuổi theo ở phía sau như vậy, Hồng Ngọc không khỏi lạnh run người, một bên kịch liệt thở, một bên nói: "Đại ca, một mình người chạy mau, bọn họ là đuổi theo người, người mang theo Hồng Ngọc chạy sẽ không nhanh, người mau đi trước, bọn họ sẽ không gây khó dễ cho muội đâu." Một hơi nói xong, không khỏi thở hổn hển hít sâu lấy hơi.

Lục Tiểu Thanh nhất thời buông tay Hồng Ngọc ra, nói: "Tự mình bảo trọng." Sau đó gia tăng tốc độ chạy xông ra ngoài, thấy phía trước có không ít người vì chưa từng nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ như thế bao giờ, cho nên cũng không biết tránh đường cứ trừng mắt nhìn một màn đối diện, Lục Tiểu Thanh không khỏi hai tay vung vẩy loạn xạ, một bên rống lớn: "Tránh ra, tránh ra."

Chỉ thấy đầu đường Dương Châu, có một người hai tay vung vẩy loạn xạ cướp đường mà chạy, nhìn khí thế kia thật là bưu hãn, rất có khí thế kiên quyết gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Phía sau mười thước, có một hàng dài anh dũng truy kích, càng lúc càng có xu thế gia tăng, có náo nhiệt để xem, chỉ e sợ thiên hạ không loạn, thanh thế chấn động kia làm cho mọi người xung quanh đứng ngây ra như phỗng, một đám chỉ hận mình ngày thường ăn quá nhiều thịt, cho nên mới có chút mập mạp, hiện tại kề sát hai bên ngã tư đường còn bị hàng dài này va chạm làm cho choáng váng.

Phía trước, Lục Tiểu Thanh thi triển khinh công Thảo Thượng Phi (1), âm thầm hỏi trời xanh, trời ạ, ta đã đắc tội ai thế này? Như thế nào xuất môn cũng bị người truy đuổi? Ta đây đã trêu chọc phải ai thế này? Người ở bến tàu kia đâu? Người ở chợ đâu? Như thế nào lại không gặp nấy được một người thế này? Sao không gặp được ai để giúp mình cắt đuôi đám người phía sau thế này, hiện tại như thế nào càng chạy ngã tư đường người càng ít người thế này, mình phải làm sao mới thoát được đám người phía sau bây giờ?

Anh dũng chạy về phía trước, Lục Tiểu Thanh xoạt một tiếng chạy quẹo vào một ngõ, thấy có một cánh cửa đang khép hờ, mà người phía sau vừa vặn chưa có đuổi kịp tới lỗi rẽ, nhất thời lắc mình một cái lẻn vào bên trong, đóng chặt cánh cửa lại, mắt ngọc chuyển động, thấy cách cánh cửa không xa là một tòa núi giả.

Tai nghe thấy ở bên ngoài cửa tiếng hét lớn sóng sau cao hơn sóng trước, không khỏi âm thầm rùng mình một cái, nếu mà bị đuổi theo, ít nhất cũng bị lột một lớp da chứ chẳng đùa. Tai vểnh lên nghe thấy cách đó không xa có vài người đang vội vàng đi tới, nàng vội co rụt người lại, khom người rón ra rón rén như mèo rình chuột chạy nhanh về phía núi giả.

"Bên ngoài ngã tư đường đang làm gì thế, sao lại có nhiều người huyên náo như vậy?" tiếng nói chuyện truyền vào trong tai, Lục Tiểu Thanh không khỏi lại nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, cũng không thể để cho người ta phát hiện ra mình được, họ mà phát hiện ra lại đuổi mình ra bên ngoài, mình chết như thế nào cũng không biết được.

"Không biết, chúng ta vẫn là cứ đóng chặt cửa lại, vừa rồi vội vàng đi răn dạy hạ nhân mới tới, thế nhưng đã quên mất chưa đóng cửa sau lại, nếu bị kẻ trộm lẻn vào, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu."

Lục Tiểu Thanh nghe thấy có mấy người rì rầm nói vài câu, nghe tiếng chốt cửa, rồi tiếng bước chân rời đi, không khỏi lại rón ra rón rén thò đầu từ tòa núi giả ra xem xét. Nhìn khắp nơi vài lượt, đi ra thêm một chút, Lục Tiểu Thanh thấy chung quanh không có người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chết tiệt, mệt chết mình.

Đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hà hổn hển, một bên lưu ý động tĩnh chung quanh, một bên mắng thầm: "Một đám người chết tiệt, không có việc gì đuổi theo ta làm cái gì không biết? Sớm biết như thế, Lão Tử đã không đi thi đệ nhất tài tử Giang Nam chó má gì đó, quả thực là tự mình rước lấy họa mà, một đám người điên, xem ra về sau xuất môn nên mặc nữ trang thì hơn, còn nói cái gì vận nam trang cho tiện, hiện tại quả thực là rất phiền toái, quá bất tiện, tức chết mình mà."

Đang bất mãn phát tiết, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng người, Lục Tiểu Thanh nhất thời nhìn ngó bốn xung quanh, theo đường nhỏ luồn vào, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi đã xác định lại một lần nữa là không có ai, Lục Tiểu Thanh không khỏi thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Đành ở chỗ này chờ một lát vậy, chờ những người đó đi xa, mình sẽ vụng trộm chuồn ra ngoài."

Chờ đợi quả là không tốt, chỉ nửa canh giờ mà Lục Tiểu Thanh đã phải thay đổi chỗ trốn mấy lần liền, hết cách, trong ngôi nhà này giống như là có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng người, cẩn thận vẫn hơn.

Xem chừng bên ngoài không còn có người đi qua, Lục Tiểu Thanh không khỏi hít sâu một hơi, rốt cục đã an toàn, có thể chuồn ra khỏi đây. Dựa theo trí nhớ về đường đi, Lục Tiểu Thanh thỉnh thoảng chú ý tình huống bốn phía, nhún mũi chân, vén vạt áo, nhìn trái nhìn phải, một bộ dáng giống như sắp lâm trận giết giặc, dè dặt bước đi.

Sau nửa canh giờ, dựa theo trí nhớ về tuyến đường, hẳn là đã đi đến cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, phía trước là một tòa đình hình bát giác đang sừng sững hiện ra trước mắt mình, xung quanh đình bát giác là những đóa hoa cúc đã nở rộ, đung đưa theo gió, Lục Tiểu Thanh không khỏi liếc mắt, đi sai đường rồi.

Hơn nửa canh giờ sau, phía trước có một hồ nước, những đám lục bình đang rập rờn bồng bềnh theo sóng nước, thỉnh thoảng trên mặt hồ có mấy con chim nhỏ bay qua, hót ríu rít, bên hồ có những tảng đá quái dị lởm chởm tuy mang theo dấu vết được gọt giũa, nhưng lại giống như được thiên nhiên tạo thành, đẹp không sao tả xiết, nhìn những tảng đá tinh xảo phản chiếu dưới mặt nước, làm cho Lục Tiểu Thanh dở khóc dở cười, một lần nữa xoay người tìm đường ra.

Một lúc lâu sau, một loạt phòng ốc tinh xảo đập vào mắt, trước cửa sắc màu rực rỡ, đủ loại hoa tranh nhau khoe sắc, tinh tế vừa thấy sẽ thấy có hoa hồng, hoa cúc, hoa quế......không dưới mấy chục loại hoa, đủ loại kiểu dáng màu sắc, so với nhà của Ngô Lệ Hoa còn nhiều hơn rất nhiều, Lục Tiểu Thanh ngóng nhìn phòng ốc tinh xảo, khóc không ra nước mắt, nói: "Mẹ nó chứ, rốt cuộc nơi này là chỗ nào? Một mê cung sao." Bi phẫn xoay người đi ngược lại.

Nửa canh giờ sau, Lục Tiểu Thanh đi tới đi lui ba lượt, một lần gặp được hồ nước trong xanh, hai bên bờ non sông tươi đẹp, so với những hồ khác quả là không tồi. Một lần đập vào mắt khắp nơi là núi giả, chung quanh ngoài đủ loại hoa khoe sắc hương ra, còn lại cái gì cũng không thấy. Một lần rốt cục nhịn không được, liền đi vào trong đình bát giác ngồi nghỉ.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần, Lục Tiểu Thanh nghiêng người dựa vào trên một tảng đá lớn, một phen lau lệ nói: "Trời ạ, người như thế nào lại đem ta bỏ ở chỗ này? Thế nhưng lại đem ta ném đến chỗ chim không thèm ỉa, gà không thèm đẻ trứng thế này. Nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào? Đi tới đi lui, đều không tìm được đường ra, đây rốt cuộc là nhà ai, cần gì phải xây lớn thế này? Muốn dùng phương pháp làm người mệt chết hay sao."

"Người đâu? Chết tiệt, người đâu hết cả rồi? Ta muốn đi ra ngoài, các ngươi không thể xuất hiện lấy một người hay sao? Sớm biết như vậy, ta đã không trốn, sớm bị tóm gáy một chút có lẽ ta đã sớm được ra ngoài rồi, hiện tại một lòng mong chờ có một người xuất hiện, nhưng lại cố tình không có lấy bóng dáng của ai, như thế nào khắp nơi đều đối nghịch với ta thế này? Giờ đã là buổi tối rồi, cơm trưa ta còn chưa ăn, đói chết ta rồi."

Lại một phen lau lệ, tuy rằng không biết có rơi nước mắt hay không, nhưng cảm xúc này quả thật là rất thích hợp với hoàn cảnh hiện nay, ngẩng đầu nhìn trời đã thấy mau tối, Lục Tiểu Thanh than vãn, chỉ cần có một người xuất hiện, mình liền buông tha chống cự, tước vũ khí đầu hàng, cho dù có bị mất mặt mình cũng chấp nhận.

[1] khinh công Thảo Thượng Phi: môn kinh công đi trên cành cây ngọn cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.