Khương Hữu Cố Tả

Chương 32: Đánh nhau




Edit: Thanh Hưng

Hạng Việt nghĩ, cuối cùng người ta vẫn thiên vị. Chuyện buổi trưa này ai đúng ai sai không nói được, nhưng lúc này nghe trong lời nói của Hề Duy có ý trách cứ lại làm cho người ta có chút không thoải mái.

"Hề Duy, chuyện này cô ấy chỉ có lỗi ở chỗ quá kích động, bốn chữ “cố tình gây sự” này... Gượng ép rồi."

Đầu kia Hề Duy lặng yên trong nháy mắt: "Là lỗi của tôi, không nên để Thẩm Vi đến công ty."

"Không, điểm này thì cậu không có gì sai, Hề Hi còn cần chút thời gian, yên tâm, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi. Lại nói, từ lúc nghỉ hè cô ấy vẫn không được nghỉ ngơi, ngày mai tôi đi công tác, muốn dẫn cô ấy cùng đi giải sầu."

***

Hề Hi không biết Hạng Việt khuyên như thế nào để anh trai đồng ý cho cô đi theo, đối với việc này cô không có ý định muốn tìm hiểu. Dù sao có thể theo bạn trai đi chơi vài ngày cũng không tệ, mới vừa cùng than.lqđ.hh.ưng anh trai náo loạn không được tự nhiên, bảo cô lập tức quay về đối mặt có chút khó khăn, trong lòng cô gái nhỏ vô cùng khó chịu.

Lần này đi công tác tới thành phố Lâm, hành trình là ba ngày hai đêm. Hề Hi cũng thông minh, hằng ngày chỉ đợi tại khách sạn không chạy loạn, lên mạng một chút, chơi điện thoại di động một chút, xem TV một chút giết thời gian, chỉ buổi tối lúc Hạng Việt rảnh rỗi hai người sẽ tay trong tay đi dạo một vòng ở phụ cận khách sạn, cũng thật nhàn nhã.

Đợi đến khi hành trình kết thúc, Hạng Việt không có ý định về thẳng Vũ Lăng, xin trong viện nửa tháng nghỉ phép, dẫn theo Hề Hi vui chơi ở thành phố Lâm hai ngày, sau đó tới thành phố H ở phía bắc, đi mấy thắng cảnh du lịch rất nổi danh, lại vòng sang tỉnh Y chơi mấy ngày, rồi đi thành phố S, thành phố S cạnh biển, người tới nơi này chơi không thể nào không chạy ra bờ biển. Cố tình Hề Hi là một ngoại lệ, cô ngại trời nóng, sợ rám đen, tình nguyện đợi tại trong khách sạn tận hưởng máy điều hòa không khí ăn hải sản cũng không muốn đi ra ngoài, bị Hạng Việt giễu cợt còn nói năng hùng hồn: "Phơi nắng có nhiều tia tử ngoại sẽ gây ung thư, đây là em trân quý sinh mệnh."

"Vậy anh cần gì dẫn em tới đây? Trực tiếp ở lại trong nhà có phải vừa bớt nhiều chuyện lại an toàn không?"

"Trong nhà cũng không có sơn trân hải vị chính gốc, lại nói em là ra ngoài giải sầu."

May mà cô còn nhớ rõ cái này. Hạng Việt cười cười, chỉ chỉ mũi: "Đã giải sầu lâu như thế, bây giờ còn tức giận không?"

Hề Hi nói đã sớm hết giận. Trong khoảng thời gian này chuyện gì Hạng Việt cũng theo cô, muốn đi chỗ nào cũng đi cùng, muốn chơi cái gì cũng cho phép, gần như cưng chiều cô đến tận trời, đả kích lúc trước ở chỗ anh trai đã sớm được chữa khỏi.

"Chuyện anh em và Thẩm Vi về sau em không định quản nữa," nằm ở trên xích đu, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất thật to của khách sạn ra nhìn mặt biển xanh thẳm bên ngoài, giọng nói Hề Hi mang theo mấy phần buồn bã, "Hề thị là của anh em, Thẩm Vi tương lai là nữ chủ nhân nhà họ Hề, em chỉ có thể là con gái đã lấy chồng, thôi, không có ý gì. Lại nói, rốt cuộc thì với ánh mắt nhìn người của anh trai em vẫn có chút lòng tin, lại quấy rối như vậy chỉ làm cho người ta phiền muộn thôi, anh em cũng không phải là thánh nhân, em lại náo loạn nữa thì e là sự kiên nhẫn của anh ấy đều sẽ hao hết sạch mất."

Hạng Việt càng yêu thương cô, có một số việc không cần phải nói nhiều, trong nội tâm mỗi người đều đã hiểu rõ rõ ràng. Hề Hi biết vấn đề của mình ở chỗ nào, không thể trốn tránh, lại không muốn sửa lại thì chỉ có thể lựa chọn không để ý. Đây không phải là một loại thỏa hiệp với thực tế khác sao?

"Ngoan, tương lai em gả tới, anh để cho em làm chủ có được không?" Anh dịu dàng dụ dỗ cô.

Hề Hi cười nhạo, nghiêng đầu lườm anh một cái: "Cho dù chỉ số thông minh của em không cao bằng anh nhưng cũng không có nghĩa là em khờ, làm chủ? Hừ." Một tiếng hừ, lộ ra ý tứ khác, Hạng Việt nhíu mày: "Không tin? Nếu không anh viết giấy cam đoan cho em nhé?"

"Thôi đi, anh là loại người gì em còn không biết sao? Giảo hoạt như gì, chỉ có giở trò đùa giỡn em thôi, làm chủ thì miễn, hai ta tôn trọng lẫn nhau, có thương có lượng cùng chung tiến bộ là được."

Lúc này Hạng Việt thật sự cảm thấy Hề Hi thành thục không giống cô, bộ dáng ngây thơ đáng yêu bình thường hình như càng giống màu sắc tự vệ của cô, ở sâu trong nội tâm, tâm tình cô gái nhỏ không đầy hai mươi tuổi này là kiểu thành thục nội liễm. Mặc dù lúc gấu cũng để cho người ta nhức đầu nhưng nếu để Hạng Việt chọn, anh tình nguyện cô vẫn tiếp tục gấu như thế.

Đến hạ tuần tháng bảy, hai người mới dẹp đường hồi phủ, ngắn ngủi hơn mười ngày mà đặt chân tới bảy thành phố cũng là rất liều mạng.

Xuống máy bay, bầu trời đang có mưa nhỏ, đến đại sảnh sân bay vừa nhìn một cái đã thấy anh trai Hề Duy. Thứ nhất anh trai dáng cao chân dài, thứ hai giá trị nhan sắc cao, thứ ba khí thế mạnh, ấy là loại tiêu điểm ở trong đám người.

Nửa tháng không thấy em gái, Hề Duy cực kỳ nhớ nhung. Mặc dù Hề Hi không tức giận nhưng đột nhiên nhìn thấy anh trai thì vẫn có chút không được tự nhiên, không muốn chủ động mở miệng, Hề Duy cũng đã giương tay kéo em gái vào trong ngực, ôm thật chặt, vỗ hai cái trên lưng cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Gầy."

Sau một hồi trầm mặc, Hề Hi nói: "...... Anh, xin lỗi."

Hề Duy nghe được lời xin lỗi đến chậm của em gái, trong lòng tuyệt không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy đau lòng. Anh ta le!quy~don/die?nda.n nhớ lại xế chiều hôm đó ở trong điện thoại oán trách với Hạng Việt là em gái cố tình gây sự, tâm co rút một cái, như bị một cái bạt tai trực diện, trong nháy mắt cảm thấy khó chịu.

"Là anh không đúng, phải là anh nói xin lỗi em."

Hề Hi đẩy anh trai ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp: "Hai ta như vậy không có ý nghĩa, được rồi, chuyện này không nhắc tới nữa, anh, em mang cho anh rất nhiều quà, đợi lát nữa về nhà đưa cho anh."

Thấy nụ cười em gái vẫn như cũ, Hề Duy yên tâm một chút, vỗ vỗ cái ót của cô, dịu dàng nói được.

Trở lại Vũ Lăng, lúc này dĩ nhiên Hề Duy sẽ không để em gái chạy theo Hạng Việt nữa. Hạng Việt cũng thức thời, không trêu chọc anh vợ tương lai mất hứng.

Sáng sớm hôm sau, trước tiên Hề Hi lái xe tới cửa hàng thú cưng. Trong khoảng thời gian cô đi ra ngoài này vẫn là chị họ của Đào Bân giúp một tay trông nom cửa hàng, Hề Hi tới đây dạo một vòng, lại kiểm tra chi tiêu, cảm thấy không có vấn đề gì thì yên tâm rời đi.

Hiện tại cửa hàng thú cưng đã đi vào quỹ đạo, buôn bán ổn định, cô không cần phải để tâm quan sát nữa. Trải qua hơn nửa năm quan sát, người chị họ này của Đào Bân nhân phẩm rất tốt, Hề Hi tính toán một thời gian nữa sẽ cất nhắc cô ấy lên làm cửa hàng trưởng, phụ trách tất cả các sự việc trong cửa hàng. Như vậy tới lúc cô bước vào năm tư đại học bận rộn cũng không cần quan tâm quá nhiều tới trong cửa hàng nữa, chỉ cần mỗi tháng tra sổ sách một lần là được.

Rời cửa hàng thú cưng, cô lại lái xe tới Thượng Nhã Hiên, đã nói buổi trưa mời mấy người bạn nhỏ cùng ăn cơm rồi. Trong khoảng thời gian này cô đi chơi rất vui vẻ, chuyện từ thiện thì giao cho mấy người bạn nhỏ làm, mời ăn một bữa cơm thật sự không quá đáng.

Chỉ là không ngờ, vừa mới hội hợp với mấy người bạn nhỏ đã thong qua Tần Lạc Lạc nghe được một tin tức quan trọng, Hạ Y lại muốn cùng thiên kim tập đoàn Hanh thị đính hôn!

"Không thể nào? Sao tôi không nghe nói?" Thẩm Gia nói lên chất vấn đầu tiên.

Tần Lạc Lạc nói: "Tôi cũng là vừa mới biết, Lý Miêu Miêu của Hanh thị và anh họ tôi có quan hệ họ hàng, anh hỏi Đào Bân, mới vừa nãy tôi đang ở trong xe đấu địa chủ  trên điện thoại di động thì nhận được điện thoại của anh họ tôi, anh ấy nói hai ngày nữa thì chuyện này sẽ chính thức công bố ra bên ngoài."

"Trời ơi, Hạ Y lại muốn kết thân với người ta, sao anh ta lại đồng ý?" Hề Hi cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cũng không cảm thấy anh họ Tần Lạc Lạc ăn nói bừa bãi, dù sao tạo ra loại tin đồn này cũng không có ích lợi gì, ngược lại làm không tốt sẽ đắc tội với người cả hai nhà.

Đào Bân ở một bên nói: "Tại sao không đồng ý, Lý Miêu Miêu là con gái duy nhất của chủ tịch Hanh thị, cưới cô ấy thì đồng nghĩa với việc nắm Hanh thị trong tay rồi, Hạ Y cũng không phải con cả, không được kế thừa gia nghiệp, lúc này có thể tiết kiệm công sức gây dựng sự nghiệp, khả năng tương lai còn nhiều tài sản hơn anh trai cô."

"Anh nghĩ Hạ Y là anh à! Anh ta mới sẽ không để ý những thứ này!" Tần Lạc Lạc đẩy bạn trai ra, lại nói với Hề Hi: "Tôi nghe ý tứ của anh họ tôi, hình như là nhà họ Hạ gặp phải khó khăn gì đấy cần rất nhiều tiền bạc rót vào, vừa vặn Lý Miêu Miêu thích Hạ Y, Hanh thị lại muốn lấn sang lĩnh vực địa sản, nhà họ Hạ không thể nghi ngờ là bàn đạp tốt nhất, định một mũi tên bắn hai con chim trực tiếp kết thân."

Lượng tin tức có chút lớn, Hề Hi nhìn Thẩm Gia, Thẩm Gia nhìn lại cô, buông tay: "Gần đây Hạ Y cực ít tham gia hoạt động tập thể, lúc tôi hẹn cậu ta ra ngoàiăn cơm cũng không nghe cậu ta đề cập tới chuyện này, nhà họ Hạ giấu chuyện này quá kĩ." Ngay cả bọn họ cũng không nghe được tin tức gì từ trong nhà.

Tâm tình Hề Hi có chút nặng nề, gần đây cô và Hạ Y bởi vì chuyện Hạng Việt mà từ từ xa cách, đã lâu không liên lạc với nhau. Chưa bao giờ nghĩ tới, một người con trai kiêu ngạo xinh đẹp như thế có một ngày sẽ đi trên con đường liên hôn, nghĩ nghĩ, cậu ta tuyệt đối sẽ không dễ chịu.

"Chuyện này..... Có nên nói cho người trong nhà biết không?" Tên đại ngốc Đào Bân này không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. Tần Lạc Lạc trực tiếp ngắt một vòng trên cánh tay cậu ta, 360°, đau đến mức cậu ta tê tê hút khí.

Hề Hi thương lượng với Thẩm Gia: "Gọi điện thoại cho anh ta, hẹn anh ta tới đây, đừng nhắc tới chúng tôi, chỉ nói anh mời anh ta ăn cơm."

Thẩm Gia nói đừng phí công phu nữa: "Nếu cậu ta muốn cho chúng ta biết đã sớm nói rồi, nếu vẫn gạt chính là không muốn chúng ta biết chuyện này. Tên kia coi trọng mặt mũi, nhất là cô, khỏi phải làm cậu ta ngột ngạt."

Hề Hi: "......"

Đã ăn cơm trưa, cáo biệt với mấy người bạn nhỏ, rời đi Thượng Nhã Hiên, Hề Hi lái xe tới bệnh viện. Cô bởi vì chuyện Hạ Y mà tâm tư khó bình lặng, muốn tìm bạn trai cầu xin an ủi.

Hạng Việt đang ăn cơm ở trong phòng làm việc, nhìn thấy bạn gái đột nhiên giá lâm còn rất kinh ngạc: "Tới sao không nói gọi điện thoại trước, ngộ nhỡ anh không ở đây thì sao?"

Hề Hi thấy thức ăn trên bàn uống trà nhỏ, bốc một miếng thịt bò lên nhét vào miệng: "Quý Phi Lâu đưa tới?"

Hạng Việt cười: "Miệng em rất tinh." Đưa đôi đũa mới tới: "Đến đây đi, ăn chung."

"Em đã ăn rồi," Hề Hi nói, còn bổ sung, "Thượng Nhã Hiên, em mời khách, cà thẻ của anh."

Hạng Việt vẫn thả đũa vào trước mặt cô, miệng nói: "Từ Thượng Nhã Hiên tới sao không mang cho anh một ít đồ ăn? Cứ như lqđ.than.hh.ưng vậy tay không tới đây, em cũng không biết xấu hổ."

"Em có cái gì phải xấu hổ, hiện tại đã sắp ba giờ chiều rồi biết không." Ngừng một lát, lại nói: "Cái đó, anh biết gần đây nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì không?"

Hạng Việt không rõ chân tướng: "Nhà họ Hạ? Chuyện Hạ Y muốn đính hôn với Lý Miêu Miêu của Hanh thị?"

"Sao anh biết?!" Hề Hi rất khiếp sợ, Hạng Việt bình tĩnh rút điện thoại di động ra gõ mấy cái, sau đó đưa qua: "Không chỉ anh biết, hiện giờ nhân dân cả nước đều biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.