Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

Chương 8




cuộc chiến trong nhà Đăng càng lúc càng gay gắt. Đăng hok muốn làm theo lời ông càng hok muốn mất My. Nhưng lại càng hok thể làm anh họ mình tổn thương. tất cả như một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra trong con người Đăng.

đồ anh Trường nhờ Đăng đưa cho My hiện đang ở chỗ Đăng. Đăng hok bik phải đưa cho My và nói chuyện đi chơi cho My bik hay là ém mọi chuyện.t/y là ít kỉ nhưng Đăng hok thể ít kỉ vì anh họ và vì sự tôn trọng mà Đăng dành cho My.

My xuất hiện ở ngayu cửa phòng Đăng " cậu ơi, xuóng nhà ông tìm kà "

Đăng : mèo 2 chân tối nay đi chơi với anh Trường đi. tôi sẽ giúp cô ra khỏi nhà (giọng nói có chút vấn đề , hok phải cái giọng nói như ra lệnh)

My : kêu tôi đi chơi làm gì mà yểu xìu vậy? tôi hok muón đi chơi để rồi bị đuổi việc đâu

Đăng : hok phải lo. cứ đi đi. mà nè, ở đằng bàn có túi đồ đó.Đó là đồ anh Trường cho cô. lấy về phòng mình đi và tối nay nhớ mặc.

My : ông tìm cậu ở dưới nhà kìa. Mà tối qua làm gì mà đi nhậu gần sáng mới về vậy ?

Đăng : chuyện con trai hỏi làm gì ? xuống nhà trước đi, tôi xuống liền.mà sao sáng nay cô hok đi học ?

My : àk, do tôi chưa làm xong công việc nên …..

Đăng : thì đi học xong rồi về làm tiếp. lúc trước cũng vậy mà có ai la gì đâu. Hay là tại ông ???

My hok nói chỉ nhẹ cuối mặt rồi bước ra. Nhìn mặt My là Đăng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đăng : sau này cứ đi học đi. việc nhà nhiều lắm sao làm cho hết trong một buổi được. còn về ông tôi sẽ nói lại cho.

_ _ _

Ông : my , cậu chủ đâu rồi ?

My : dạ. cậu nói là sẽ xuống ngay. chắc là cậu đăng xuống.

Ông : được rồi. cô đi làm việc của mình đi.

Đăng : ông tìm con có việc gì hok ông ?

Ông: tôi qua đi đâu mà gần sáng mới về nhà ?

Đăng : đi nhậu với mấy đứa bạn của con.mà ông nè, sau này ông để My đi học đi. việc nhà thì từ từ làm cũng được mà.

Ông : con dạy ông đó àk ?

Đăng : con hok dám. Nhưng dù sao My cũng là bạn gái của con vì thế con hok thik ông cứ đối xử với cô ấy như thế.

Ông : tối nay con còn đi về khuya nữa thì ông sẽ dùng đến roi mây phạt con.

Đăng nhìn ra củă thì thấy My đang lau kính nhà.

Đăng : sau ông lại kêu My làm việc đó. Lau kính thì mỗi tuần đều có người đến lau mà.vả lại My là con gái mà ông kêu làm việc leo trèo trên cao như thế sao?

Ông : ta hok cần bik. bạn gái hay gì của con cũng được. nhưng con nên nhớ ông đã chọn cho con cô vợ tương lai rồi. đó là Ly .Ly xứng với con hơn cô pé hok cha, hok mẹ cũng hok nhà đó.gia đình Ly và gia đình cháu" ngang tầm" nhau cháu hiểu hok.

Đăng : nhưng con hok thik t/c đo trên tiền bạc,

Ông : đi đâu đó

Đăng đứng dậy và đi ra chỗ My mặc cho ông la mắng vì cái tội hok nghe lời. My trong khi lau bị trợt chân may mà lúc đó Đăng ra kịp và đỡ lấy My. Thê là My nằm trọn trong vòng tay Đăng.một cảm giác rất khó tả, có cái gì đó chạy ngang qua người My làm cho đôi má My ửng đỏ.Đăng thì mong thời gian đến đây là ngừng trôi, giây phút này sẽ là mãi mãi.My vội đứng lên, như có một sức mạnh vô hình nào đó làm Đăng kéo tay My lại.4 mắt nhìn nhau và như có dòng điện được truyền qua lại. mặt sát mặt, mắt kề mắt, đôi môi gần chạm nhau nhưng Đăng cảm nhận khoảng cách giữa 2 người sao lại quá xa ? cưk li giứa 2 trái tim thật hok gần nhau chút nào.

Đôi má My đỏ lên, tim đập nhanh hơn, một cảm giác lạ làm My hok còn chút sức lực nào để rụt tay lại.

Tay vẫn còn trong tay, mặt vẫn kề sát mặt thì bác quản gia lại xuất hiện. sớm hok đến , muộn hok đến lại đến ngay lúc này. "thưa cậu chủ "

My và Đăng đều giật mình, My rụt tay và vào nhà.bác quản gia cũng bik sự xuất hiện của mình là hok đúng lúc.

Qgia : xin lỗi cậu chủ

Đăng : có gì mà lại xin lỗi. bác tìm cháu có việc gì hok ?

Qgia : ông nói cậu đi đón tiẻu thư Ly về.vì đến giờ tan học rồi

Đăng : cháu đâu phải là ôsin của cô ấy. bác vào đi, cháu sẽ vào nói lại với ông. Ak. Bác gọi cho chú Tài lái xe qua rướt cô ấy. nếu chú Tài bận thì khỏi rướt cũng được cho cô ta tự đón taxi hay đi xe buýt về. cô ấy đâu phải hok có tay hok có chân mà hok bik đón xe về nhà.quên nữa bác , bác gọi người lau kính đến lau đi.

_ _ _ _

Ông : tối nay cháu muốn đi chơi hok Ly ? nếu đi thì ông nói Đăng đưa cháu đi.

Ly : dạ. từ ngaỳ lên đây cháu cũng chưa được đi chơi nhiều.

Ông : vậy để ta nói với Đăng kêu nó tối nay đưa cháu đi chơi cho bik sài gòn về đêm.

Ly : dạ

vẻ mặt của Ly lộ rõ sự vui sướng, vui như chưa từng được vui.nhưng chiến tranh lại bùng nổ giữa ông và Đăng. Mà hình như lúc nào ông và Đăng nói chuyện đều xảy ra chiến tranh.hok nhỏ thì lớn. từ ngày ông lên đây sống cùng 1 mái nhà thì chiến tranh xảy ra như cơm bữa.

buổi tối tràn ngập ngõ đường, gốc phố. Ly chuẩn bị rất kĩ mọi thứ để đi chơi cùng Đăng. Đăng thì hối thúc My thay đồ để đưa My đến chỗ anh Trường chờ.

My : tôi hok đi đâu

Đăng : làm gì mà hok đi ?

My : tôi đi sẽ bị đuổi việc đó. Hok đi được mà

Đăng : nhưng tôi đã hứa…nói chung là cô cứ đi, mọi chuyện còn lại tôi sẽ lo. Thay dồ nhanh đi. zô phòng thay đồ lẹ đi.

Đăng nói như ra lệnh nên My phải làm theo. Ly ngồi ở phòng khách cùng với ông và mẹ Đăng . 6h15p ông hối thúc Đăng.mẹ Đăng cũng chẳng bik chuyện jì đang diễn ra.

Đăng : mẹ ơi, tối nay con đưa My đi chơi với tụi bạn chút nha mẹ ?!

mẹ : thì con cứ đi đi

ông : hok được, tối nay nhok nó phải đưa Ly đi chơi cho bik hok khí sài gòn về đêm. Ta nghe nói từ ngày Ly lên đây chưa được đi chơi nhiều

đăng : chưa đi thì cứ đi, nàh này có ai dám ngăn cản gì cô ấy đâu. phải chi mẹ hay con hok cho cô ấy đi thì ông la. Cô ấy có chân thì tự đi.

mẹ Đ : thôi nhok

đăng : con đi chơi đây.

Ông : đứng lại đó. Có bik trên dưới lớn nhỏ là gì nữa hok hãh ? tối nay con phải đưa Ly đi chơi. bằng hok thì hok có đi đâu hết.

Đăng : ông lại….tối nay con đã hẹn rồi nên nhất định con pahỉ đi. mèo ơi, chuẩn bị nhanh đi em.gần đến giờ rồi đó.

My vừa lú đầu ra thì Đăng đã kéo My đi. vội đi nên Đăng hok kịp nhìn kĩ My lúc này. My như một nàng thiên thần trong "đôi cánh" màu hồng phấn.

Đến nơi thì Trường chưa đến nên Đăng được dịp nhìn ngắm My. Đăng hơi bất ngờ chi nhìn thấy My lúc này. Cô nàng dễ thương , xinh đẹp mà hok cần son phấn

Đăng : lọ lem sắp trở thành công ****

My : lọ lem gì ? mà công **** gì chứ?? Sao lại đến đây ?

Đăng : chút nữa anh Trường sẽ dến rướt cô đi chơi

My : hok đi có được hok ?

Đăng : khùng àk ? làm gì mà hok đi

My : đến đó làm gì chứ ? vả lại nếu tôi đi thì cậu lại bị la. chẳng phải ông đã nói tối nay cậu đi chơi nữa sẽ bị ăn đòn sao ? cậu đưa tôi đến đây giao cho người ta hok sợ người ta bắt mất tôi sao ?

" bắt mất " sao lại hok sợ chứ, nhưng bik làm sao ??

Đăng : trời, anh Trường chứ có ai xa lạ đâu mà sợ cô bị bắt mất.cứ vui vẻ đi chơi đi.hok có việc gì pahỉ lo. khi về nhà tôi sẽ tính sao. Hok để cô bị đuổi việc đâu.

Đã một thời gian khá dài My cùng Đăng sống cùng 1 mái nhà. My cảm nhận được sự quan tâm của Đăng. Tuy lúc nào Đăng cũng tỏ ra khó chịu với My, nhưng lúc My gặp chuyện thì Đăng luôn là người bảo vệ và quan tâm. Hình như My đã thik Đăng. Nhưng" khoảng cách" giữa My và Đăng qúa lớn. tối nay đi chơi với Trường , My hok bik là tại sao phải đi.My hơi sợ những nơi đông người.rồi anh Trường đến Đăng " giao" My cho anh rồi quay xe đi.

My đi cùng anh Trường , những lúc nói chuyện My hay kêu nhằm tên Đăng.

trường : anh là Trường , chứ hõng phải Đăng (cười ) em bị Đăng bắt nạt nhiều lắm hay sao mà ám ảnh luôn tên Đăng

My lặng thinh , My hok bik tại sao lúc này lại nghĩ về Đăng.

Đăng lái xe đi lòng vòng phố đêm sài gòn , cái tiết trời se se lạnh vào đông làm Đăng thấy tủi tủi. buồn muốn chik khi phải nhìn người mình thik đi chơi với người khác.lúc này thấy người ta ra phố có đôi, tay trong tay bên người yêu đi dưới trời lất phất mưa Đăng lại thấy như thế tuyệt bik mấy. nhìn lại thấy bản thân mình " một thân một ngựa "đi dưới mưa mới thấy mình hâm. mà hok hiểu sao trời dạo này cứ mưa như thế? chạy xe hoài rõ chán, Đăng cho xe vào một bãi giứ xe rồi đi loanh hoanh nhìn người ta hạnh phúc.

Đăng tự nói 1mình : sao lại nhớ con mèo 2 chân ngốc đó vậy chứ? chắc là giờ này đang vui vẻ bên anh Trường rồi. mưa mưa mưa, mưa hoài rõ chán mà. Sao lại cứ mưa khi người ta một mình như vầy chứ ? bực thật. mà cái sài gòn tối nay là ngày dành cho những người yêu nhau hay sao mà đi đến đâu cũng thấy cặp cặp đôi hok chỉ có mình ta là lẻ loi 1 mình. trời cũng khéo trêu người thật. đã thế lại mưa nữa chứ. (nhìn bên đường có vài người trú mưa) đúng là hâm. Mưa như thế này mà lại vào đó trú . soa lại hok nắm tay người mình yêu đi trong mưa để nói cho người ấy bik rằng bàn tay ấm của anh chỉ dành cho riêng em.rõ là hâm mà.Đúng làậní lũ yêu dỏm, chẳng bik lãng mạng.

My : ê

Đăng như hok tin vào mắt mình lúc này nữa.người đứng trước mặt Đăng lúc này là My.chẳng bik có ai xui khiến gì hok mà Đăng như mũi tên lao đến ôm lấy My.nó như một quán tính của con người vậy. rồi My đẩy nhẹ người Đăng ra.

My : nè, làm gì vậy chứ ?(cười)

Đăng : sao lại ở đây ? sao hok đi chơi với anh Trường ?

My : vì tôi sợ ở đây có 1 người hâm đi dưới mưa một mình hi..hi..ih….đi chung hok ?

Đăng : mèo 2 chân ngốc àk , ANH THIK EM

My : nè, đi dưới mưa nãy giờ "ấm đầu " rồi hay sao mà nói nhảm vậy ?

Đăng : ANH THIK EM, có lẽ em cho anh là hok lãng mạng, hok tỏ tình bằng hoa hồng hay cầm đàn hát cho em nghe một ca khúc lãng mạng.anh từng nói với em những người yêu nhau mà cùng đi dưới mưa rõ hâm.nhưng bây giờ anh bik rằng yêu nhau mà hok cùng nhau đi dưới mưa mới là hâm.Anh đã cố dối lòng mìh rằng hok thik em, nhưng anh hok làm được.anh hok thể làm được vì anh đã thik em, thik một con mèo 2 chân ngốc nghếnh, lúc nào cũng nở nụ cười dù đứng trước nhiều khó khăn. người ta nói thik mà hok nói là một thằng ngốc. hôm nay thằng ngốc này sẽ nói ra cho em bik tình cảm dành cho em. lúc này đây, anh hok đùa với em, anh hok dối em. Anh chỉ muốn nói cho em bik rằng anh THIK em, thằng ngốc này thik em , thik em từ ngày 2 đứa còn ngồi chung lớp 10. em có bik khi đưa em đến để đi chơi với anh Trường anh đã sợ em bị " bắt mất " thế nào hok ? anh đã sai chi làm việc đó. Anh hok muốn mất em , hok muốn chút nào cả. từ nay anh sẽ hok làm cái chuyện ngu ngốc đó nữa.anh phải giữ lấy người mà anh thik, hok dâng cho người ta rồi tự mắng mình ngốc nữa.

My hơi bất ngờ trước lời có thể xem là tỏ tình của Đăng. My nhìn chăm chăm vào Đăng. Ánh mắt đó càng làm Đăng lúng túng.

điều này chứng tỏ gã con trai cũng rất khó nói ra lời yêu(.vì thế bạn đừng hỏi vì sao " quen em đã lâu vậy mà anh chưa từng nói yêu em?" bạn nhé. người ta hok nói ra = lời bởi vì người ta yêu bạn hơn tất cả, và tình yêu đó hok thể truyền đạt hết qua lời nói. khi được yêu thì hãy trân trọng tình yêu đang có.(( cẩn thận với những kẻ lúc nào cũng nói lời yêu. bởi phần đông những kẻ ấy chỉ yêu = cái mõ )) Hok cần phải hỏi bởi 1 lúc nào đoá người ta sẽ nói cho bạn bik thôi. Nhưng mà khuyên đấng nam nhi cũng đừng im lặng quá. bởi con gái ai mà hok thik được nghe 3 chứ " ANH YÊU EM ") ^_^ hi..hi..hi..tôi ghét ai nói " I Luv U "_dốt tiếng anh nên ghét t/a. nhưng hok dốt đến mứt hok hiểu 3 chữ này nhoé.

My nhìn rồi lại nở nụ cười với Đăng. Có lẽ My đã quyết định sẽ cố gắng vượt qua " khoảng cách " vứi sức mạnh là t/c của Đăng dành cho mình. Hok ai bik nụ cười đó hàm ý gì chỉ bik Đăng cũng đã mỉm cười. và rồi 2 người cùng tay trong tay đi dưói mưa.

My có mặt ở đây là vì My vừa trốn chạy khỏi một lễ hội .. khi bik Trường đưa My đến lễ hội với tư cách người yêu của mình My đã rất khó xử. và My xin phép ra về với lí do " hok được khoẻ". My đã khéo léo ra về.và trên đường về thì thấy có 1 kẻ hâm đi dưói mưa một mình. Bây giò thì " phim gải tình thật rồi ". Bây giờ họ hok còn hok chút cảm giác với nhau để diễn kịch nữa. bây giờ họ pahỉ cùng nhau bước qua những thử thách phía trước.

"đoạn đường phía trước còn dài lắm. hãy luôn nắm lấy bàn tay anh để em bik rằng đôi tay này anh chỉ dành cho em, hãy cùng anh vượt qua tất cả.hãy luôn gần anh để mỗi lúc vấp ngã anh bik còn có một ngưòi luôn cạnh anh. Hãy luôn bên anh để 1 nagỳ dẫu mọi người "quay lưng " với anh thì anh bik còn có một người luôn " nhìn" về phí anh.người đó là em " _lời Đăng nói với con mèo 2 chân ngốc đó.

Sau khi đi chơi về nhà thì là la lá la một trận chiến diễn ra khiến cả nhà hok ai ngủ được tối hôm đó.mẹ Đăng cũng hok được lên tiếng. tất cả mọi người trong nhà hok ai dám nói 1 lời khi thấy vẻ mặt quá ư là " khủng khiếp " của ông

Ông : thật là quá , hok thể như thế này mãi. quản gia Lâm đem roi mây ra đây

Đăng nói nhỏ với My : em đừng lo, hok sao đâu. Có anh đây thì em hok phải lo (cười)

( phần tiếp theo)

Đăng bik lần này chắc chắn ôgn sẽ hok bỏ qua. Cây roi mây cũng được mang ra.vẻ mặt ông lúc này thật rất đáng sợ. nhưng người ông phạt hok là Đăng mà là My.Đăng cố dùng thân mình che chở cho My nhưng như thế chỉ làm cho ông thêm bực. my hok muốn vì mình mà Đăng và ông thêm đối đầu nhau nên My đẩy Đăng ra .

My : tôi có lỗi tôi sẽ chịu phạt, cậu hok cần phải lo ( xưng hô hơi bị "dỏm")

Đăng : hok . anh sẽ bảo vệ em.anh hok thể làm gì cho em , nhưng anh hok thể nhìn em chịu phạt.

Đăng lao đến ôm lấy My và thế là 1…2…3…4…..5…6….7 roi Đăng đều chịu đủ.nước mắt My rơi. những giọt nước mắt lăn tràn trên gương mặt " anh đừng như thế. Anh đừng chịu phạt cho em nữa mà.Ông ơi, con xin ông con xin ông đừng đánh anh ấy nữa.con xin ông, con xin ông mà. Anh ơi, buông em ra, đừng chịu phạt co em nữa mà." My nói trong những tiếng nấc nghẹ ngào.nhưng đôi tay Đăng vẫn chặt lấy My. Ông thì vẫn đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.