Khúc Hát Ru

Chương 45: - Thế giới 4 (6): 7 giờ 12 phút.✨




Mộ Thanh Yên bôi thuốc cho Quân Bắc Hàn xong còn thổi một cái.

Nàng dùng băng vải băng bó kỹ cho Quân Bắc Hàn, sau đó đưa tay trả lại hắn.

“Mấy ngày nay không được đụng vào nước, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng. Lúc thay thuốc gọi thái y tới thay cho con, đừng tự thay biết không?”

Mộ Thanh Yên nói xong, không đợi Quân Bắc Hàn trả lời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn.

Chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên, đôi đôi tối tăm như hắc ngọc lóe sáng.

“Nghe không hiểu à?”

“Mộ Thanh Yên, ngươi không được giông điệu người lớn dạy trẻ con để giáo huấn ta.”

Mộ Thanh Yên nhíu mày, nghĩ thầm, thằng nhóc này bị nàng đánh một trận, lòng tự trọng nhất định bị tổn thương.

Thế là Mộ Thanh Yên tung ra kinh nghiệm dỗ dành trẻ con khi còn làm bác sĩ ra an ủi Quân Bắc Hàn.

“Được được được, Bắc Hàn lớn lên là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, có thể nhịn đau, hiểu đạo lý.”

Ai ngờ Quân Bắc Hàn giật giật khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên.

“Ngươi đang lừa đứa trẻ ba tuổi? Ngươi cho rằng ta ngốc sao?”

Mộ Thanh Yên hại não, cái thằng nhóc này chẳng nghe lời chút nào, làm loạn còn giày vò nữa!

“Không cần biết con mấy tuổi, không nghe lời ta liền đánh con, ta nói trước, lần này đánh tay, lần sau đánh mông!”

Ai ngờ Quân Bắc Hàn hoàn toàn không trúng chiêu này, hắn nói: “Mộ Thanh Yên, ta cho ngươi đánh thì ngươi dám đánh sao?”

“Con nói ta có dám hay không?”

Đột nhiên Quân Bắc Hàn đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống Mộ Thanh Yên.

“Ngươi chỉ lớn hơn ta ba tuổi, vừa mới cập kê, áo còn chưa cởi, ngươi lại muốn sờ mông ta, ngươi không xấu hổ sao?”

Mộ Thanh Yên sững sờ, hù nàng hả?

Nếu như người trước mắt là Hề Minh Húc, hay là Thương Lăng, nàng sẽ sợ.

Nhưng trước mắt là Quân Bắc Hàn, là con trai nàng, con trai uy hiếp mẫu thân, sao sợ được!

Mộ Thanh Yên cũng đứng lên, cường thế đè ép lại, chỉ thiếu chút là mặt dán mặt.

“Coi như ta nhỏ hơn con ba tuổi thì cũng là mẫu hậu con, có tư cách giáo huấn con. Đừng nói đánh mông con, đem con lột hết ra bên ngoài ta cũng dám!”

Trong lòng Mộ Thanh Yên sảng khoái vô cùng, con hàng này thích ăn đòn, nàng nhịn lâu rồi, lần này rốt cuộc đến phiên nàng bá chủ!

“Toàn thân cao thấp của con chẳng phải có chút đồ vật kia sao? Nhỏ như vậy chẳng có gì để xem, không chừng còn không thể dùng, ta có cái gì mà phải e lệ!”

“...”

Quân Bắc Hàn sững sờ trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được lời này xuất phát từ miệng một nữ tử như Mộ Thanh Yên.

Bỗng nhiên khuôn mặt hắn liền nóng lên, thứ đồ kia nàng cũng dám nói thẳng?

Quân Bắc Hàn lui về phía sau, trong lúc nhất thời không lời nào để nói.

Thấy dáng vẻ Quân Bắc Hàn, trong lòng Mộ Thanh Yên càng thêm thoải mái!

Đời này kết thúc, nếu như Thương Lăng nhớ lại chính mình đã từng sợ hãi như vậy, hắn có bùng nổ hay không?

“Được rồi, dọn dẹp một chút, ngủ sớm một chút, thức khuya không tốt với sự phát triển của trẻ con, phải trưởng thành thành hùng ưng, đừng để cuối cùng héo thành gà con.”

Mộ Thanh Yên vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý đứng dậy, xoay người ra khỏi tẩm điện Quân Bắc Hàn.

Để lại Quân Bắc Hàn một mình vẫn đang ngu người chưa lấy lại tinh thần.

Sau một lát, hắn phục hồi tinh thần lại, tay áo đảo qua, quét sạch chén trà trên bàn xuống đất.

“Mộ Thanh Yên, yêu phụ nhà ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ngươi không biết thẹn, ngươi mới héo thành gà con, ngươi chờ ta đó!”

Quân Bắc Hàn hét lớn, nhưng Mộ Thanh Yên đã đi xa, hoàn toàn không nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.