Khúc Hát Ru

Chương 19: - Thế giới 2 (7): Ma Trơi Đốt Đèn?




Lần này, tất cả mọi người cũng không có ý kiến, luận thân phận, Hạ Triều Ca đủ tôn quý, luận mưu lược, Giản quân sư tuyệt đối được tín nhiệm.

“Như vậy từ hôm nay trở đi, tất cả quân báo đều giao đến nơi này của ta, từ chỗ ta thống nhất báo lên hoàng thượng.”

“Vâng, chúng thần tuân mệnh!”

Hạ Triều Ca nhìn nhóm tướng lĩnh quen thuộc này, nhiệt huyết ngày xưa lại cuộn trào trong cơ thể, cuốn đi mọi lo lắng ưu tư.

Ly quốc giang sơn này để nàng tới bảo vệ đi!

Khói lửa tái khởi, đại quân bước lên lộ trình chinh chiến, Hạ Triều Ca một thân khải giáp bạc dẫn đầu phía trước.

Nắng sớm vừa lóe, tấu khởi một khúc tráng ca khoáng đạt.

Hai tháng sau đó, kinh thành, hoàng cung.

Hề Minh Húc chậm rãi tập đi trong cung, tổng quản thái giám cẩn thận từng li từng tí theo dõi hắn.

Bây giờ hắn đã không cần mượn bất luận vật gì, cũng không cần nâng mà có thể tự đi một mình.

Chỉ là tốc độ chân còn quá chậm, như là đứa trẻ tập tễnh học đi.

Nhưng tốc độ khôi phục này đã là nghịch thiên rồi.

“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, nên trở về nghỉ rồi.”

Hề Minh Húc khoát khoát tay: “Không sao cả, luyện thêm một lúc, còn nửa tháng nữa là ta có thể xuất chinh.”

Tổng quản thái giám lo lắng, nhưng ông ấy lại không dám lên tiếng.

Hề Minh Húc bây giờ là quốc quân tôn quý, tân triều vừa mới thành lập, làm sao cũng không thể ngự giá thân chinh được!

Nhưng hơn hai tháng qua, ông nhìn Hề Minh Húc dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn bình định những lão thần ngoan cố trong triều đình, những gian thần không nghe, ổn định toàn bộ triều cương.

Ai nấy đều thấy được, chiến tranh nổi lên tứ phía, vị tân hoàng này rất gấp.

Nhưng triều cương chưa định, hai chân chưa khôi phục, hắn chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể nhẫn.

Bây giờ thời cơ đã dần dần chín muồi.

“Kẻ đi tìm hoàng hậu có tin tức báo lại chưa?”

“Hồi hoàng thượng, vẫn không có.”

“Thanh quốc lớn vậy sao, vì sao tìm lâu như vậy cũng không tìm ra?”

“Hoàng hậu nương nương cơ trí, việc người muốn làm, người bên ngoài cũng không thể nhúng tay.”

Hề Minh Húc cười, hắn nói: “Ngươi thật biết nói chuyện, không sao cả, nếu như ba tháng sau nàng còn chưa trở lại, trẫm liền không khách khí nữa.”

“Hoàng thượng, chiến báo truyền đến, thừa tướng Bùi Vân Thành cầu kiến.”

“Được, về Ngự Thư phòng.”

Bên trong Ngự Thư phòng, Hề Minh Húc nhìn về chiến báo vừa truyền đến.

Hề gia quân không có chủ soái, tùy tiện cùng xuất chinh không ổn, hai tháng trước, hắn để cho Hề gia tứ quân thủ vững trận địa, án binh bất động.

Hai tháng này, quân địch lớn nhỏ tiến công vô số, nhưng làm hắn vui mừng là, Hề gia quân có thể giữ vững bất động.

Như vậy, chỉ cần chờ thêm nửa tháng, hắn nắm giữ ấn soái thân chinh, đại sát tứ phương!

Buông chiến báo xuống, Hề Minh Húc nhìn về phía thừa tướng Bùi Vân Thành vừa nhậm chức.

“Thừa tướng có chuyện gì bẩm báo?”

“Hồi hoàng thượng, bây giờ phản quân Phàn thành đã bị tiêu diệt, bách tính trở về xây dựng lại nhà cửa cần rất nhiều ngân lượng, xin hoàng thượng phê chỉ thị.”

Bùi Vân Thành dâng tấu chương.

Hề Minh Húc nhướng mày, hắn nói: “Phản quân Phàn thành đã tiêu diệt? Điều này sao có thể? Đại quân triều ta một mực thủ vững trận địa, án binh bất động.”

“Hoàng thượng, thần cũng nghi hoặc, quả thực quân đội truyền đến quân báo như vậy. Cho nên mấy ngày trước đây thần nhận được tấu báo của Thái Thú Phàn thành mà không thể tin được, nhưng thần lập tức phái người đi vào xác định, thần phát hiện chuyện kinh thiên động địa.”

Lòng Hề Minh Húc cuồng loạn lên, sắc mặt hắn rất nặng nề: “Chuyện gì?”

“Chẳng những là Phiền thành, toàn bộ Ly quốc, tất cả thành trì thất thủ đều thu hồi, bảy phiên vương bị tiêu diệt bốn, còn lại ba kẻ đã đầu hàng. Bây giờ, đại quân đã đánh hạ ba tòa thành trì Càng quốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.