Khúc Ca Biệt Ly Nơi Trần Thế

Chương 17




Tạ Liễu Liễu nói, “Cùng nhau thi đại học tốt.”

Mà không phải là cùng nhau thi vào một trường đại học.

Hạc Lâm hiển nhiên hiểu lầm ý của cô, lòng bàn tay ấn trên màn hình hơi dùng sức, con ngươi lóe lên. Anh nhìn cô gái trước mặt, phản ứng trì độn, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Cậu nói gì thế?”

Tạ Liễu Liễu lặp lại lời mình vừa nói một lần, nhìn vào đôi mắt phức tạp của Hạc Lâm, khẽ khựng lại, mới phản ứng kịp.

Bên má cô bị sự xấu hổ làm cho ửng đỏ nóng lên, vội vàng cuống quýt lui về phía sau một bước, nói: “Không phải… tớ…”

Căn bản không phải ý này.

Cô không có nghĩ tới chuyện thi cùng một trường đại học với anh!
     
Nhưng mà đã muộn, Hạc Lâm đã nghe thấy được, sao có thể dễ dàng để cô lùi bước. Anh đưa tay bắt lấy cổ tay xinh xắn của cô, ngửa đầu, đôi mắt màu nâu yên lặng nhìn cô: “Tạ Liễu Liễu…”

Anh muốn nói, anh muốn thi vào cùng trường đại học với cô.

Anh muốn mỗi ngày đều cho cô một viên kẹo dâu.

Nếu như tiếng anh cô không tốt, anh bằng lòng mỗi ngày đều dạy cho cô.

Ở chung với cô, anh có thể không sợ mèo nữa.

Bời vì cô thích mèo.

Chỉ là anh còn chưa nói những lời này ra miệng thì đã bị Tạ Liễu Liễu liều mạng tránh thoát. Dường như cô cực kỳ căng thẳng, hai lỗ tai mềm mại đều ửng đỏ lên, cúi đầu, màu đỏ từ tai lan ra đến cổ, cả người rụt thành một khối nho nhỏ.

“… Tớ, tớ đi về trước đây.”

Nói xong câu này, liền vội vã chạy về nhà bên cạnh.

Để lại Hạc Lâm ngồi một mình trong phòng khách, nghe thấy tiếng cô gõ cửa nhà.

Mẹ Tạ mở cửa, cảm thấy kỳ quái hỏi cô: “Sao đi lâu thế?”          

Giọng cô mềm mại, dè dặt đáp: “Con nói chuyện với Hạc Lâm một lát ạ…”
     
Mẹ Tạ không có hỏi nhiều, để cô vào cửa nhà.

Còn Hạc Lâm đang ngồi nghiêng người trên ghế sofa, giơ bàn tay lên che đi hai mắt mình.

Anh đã không thèm để ý đến âm thanh kết thúc trò chơi bên tai, trong đầu đều là dáng vẻ cô và anh cùng chống chóp mũi vào nhau.

Làm sao bây giờ,

Dáng vẻ "lên lớp" của cô cũng thật đáng yêu.

*

Tạ Liễu Liễu chạy một mạch về nhà.

Cô cũng không biết tại sao mình căng thẳng như thế, chỉ nói sai một câu thôi mà, giải thích với Hạc Lâm là được. Nhưng khi anh nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, trong tiềm thức cô cảm thấy anh muốn nói những lời không đơn giản như thế. Người cảm thấy mờ mịt, liền chạy biến mất.

Bây giờ còn có chút hoảng hốt và chột dạ.

Tại sao phải sợ?

Cô đang mong đợi anh nói gì?

Tạ Liễu Liễu không rõ lắm, đầu chôn trong gối ôm trên sofa thật sâu, không nhúc nhích.

Mẹ Tạ đi qua giục cô ăn cơm trưa, cô cũng không đói bụng.

Cả trái tim đều đập mạnh, không kiểm soát được. Giống như muốn lao ra khỏi ngực.

Cô hơi buồn bực, đầu óc không rõ manh mối tại sao.

Cũng may mặc dù nghỉ học, nhưng Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm cũng không thường xuyên gặp mặt.

Dì Hạc bề bộn nhiều việc ở tiệm hoa, mỗi ngày đều có người đặt hàng mua hoa. Người trong tiệm không đủ, nên dì Hạc bảo Hạc Lâm qua giúp.

Mỗi sáng anh đều thức dậy sớm giống như lúc đi học, buổi trưa trở về ăn cơm trưa, buổi tối bận rộn đến tám chín giờ. Một tuần này số lần Tạ Liễu Liễu gặp anh không vượt quá ba lần.
     
Hơn nữa mỗi lần đều có dì Hạc ở đấy.

Tạ Liễu Liễu không thể trốn tránh không gặp, đành phải kiên trì đi lên chào hỏi.

May là ở trước mặt dì Hạc, Hạc Lâm không nói những loại câu đó nữa. Mẹ Hạc Lâm rất ôn nhu nhiệt tình với cô.

Dần dần Tạ Liễu Liễu không sợ hãi khi thấy anh nữa.

Có một lần cha Lam Thiếu Khâm ngã bệnh nằm viện, nhà Tạ Liễu Liễu đến bệnh viện thăm hỏi. Trên đường cần phải mua một bó hoa, cha Tạ tiện đường lái đến tiệm hoa tươi của mẹ Hạc Lâm.

Người trong tiệm không nhiều, mẹ Hạc cùng với một nhân viên khác đang tiếp đãi khách, còn Hạc Lâm đang đặt hàng phía sau bàn thu tiền.

Lúc bọn họ vào, vị khách kia cũng vừa mới rời khỏi.

Nhìn thấy bọn họ, mẹ Hạc Lâm lập tức ngừng lại công việc tiếp đãi.

Trước kia, khi họ vừa chuyển vào, nhà họ Tạ đã giúp đỡ họ rất nhiều, bây giờ mẹ Hạc cũng sẵn lòng nhiệt tình nán công việc lại.

Hai người mẹ chọn hoa, Tạ Liễu Liễu ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Hoa trong tiệm có rất nhiều loại, cô xem từng cái từng cái. Vừa ngẩng đầu liền thấy Hạc Lâm chẳng biết lúc nào đã sớm đặt hàng xong, chống cằm nhếch môi cười nhìn cô.

Cô khựng lại, lập tức quay đầu, không nhìn lung tung nữa.

Cuối cùng mẹ Tạ chọn một bó hoa lay-ơn phối với vài cành bách hợp.

Tạ Liễu Liễu cầm đến quầy hàng gói hoa.

Hạc Lâm rút ra một tờ giấy gói hoa từ dưới bàn, ngón tay thon dài lật chuyển mấy cái, liền gói thành một bó hoa thật xinh đẹp.

Cuối cùng anh rút ra một sợi nơ, thắt lại. Sau đó hỏi Tạ Liễu Liễu: “Đưa cho ai thế, cần thiệp chúc mừng không?”

Tạ Liễu Liễu nói tặng một vị trưởng bối, lắc đầu nói: “Không cần.”

Mẹ Tạ đã đưa tiền xong, cô nhận lấy hoa định rời đi, nhưng trong tay lại không nhận được bó hoa lay-ơn, mà là một bó hoa nhài thanh nhã nho nhỏ đã sớm được gói lại.

Hạc Lâm khẽ cong mắt, dáng vẻ tươi cười cởi mở trong veo.

Anh nói với cô: “Tặng phẩm.”

...

Đi ra từ tiệm bán hoa, Tạ Liễu Liễu vẫn luôn trầm ngâm không lên tiếng.

Mẹ Tạ ngồi vào trong xe còn đang cảm khái: “Sao thằng bé Hạc Lâm này cái gì cũng biết thế? Đặt hàng cho tiệm hoa của mẹ thằng bé cũng do thằng bé phụ trách, đơn đặt hàng trên mạng cũng do thằng bé quản lý. Nghỉ học mà thằng bé lại không đi chơi, mỗi ngày đều ra tiệm hoa phụ giúp mẹ mình… Con xem người ta đi, sao con không học tập theo gì hết vậy, cả ngày chỉ biết giỡn với con mèo dưới lầu…”

Đối với sự quở trách của mẹ Tạ, lần này hiếm thấy Tạ Liễu Liễu không có phản kháng, mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm: “Cậu ấy vốn rất ưu tú.”

Mẹ Tạ không nghe rõ, hỏi: “Con vừa mới nói gì thế?”

Tạ Liễu Liễu lắc đầu nói không có gì.

Mẹ Tạ không hỏi tiếp nữa.

Một lát sau, mẹ Tạ hiếu kỳ:

“Liễu Liễu, sao lỗ tai con đỏ thế?”

“...”

*

Kỳ nghĩ hè liền trôi qua rất nhanh, Tạ Liễu Liễu đã sớm làm xong bài tập nghỉ hè trước một tháng, tháng còn lại đều đi tìm chủ nuôi cho mèo nhỏ.

Con mèo dưới lầu đã sinh năm con mèo nhỏ, Tạ Liễu Liễu cho tụi nó một cái tổ phía sau vườn hoa. Mỗi đêm đều xuống lầu cầm theo đồ đến thăm tụi nó.

Ngày kết thúc kỳ nghỉ hè, năm con mèo đều tự tìm đến nhà mới của tụi nó. Con mèo cái cũng lưu lạc đến nơi khác.

Ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, Tạ Liễu Liễu ngồi xe cha Tạ đến trường.

Bảng tuyên truyền ngoài trường dán danh sách lớp chuyên sau khi được sửa, Tạ Liễu Liễu tìm thấy tên của mình ở trên.

Lớp 11, hạng 21.

Lớp chuyên tự nhiên (0).

Tạ Liễu Liễu dựa theo chỉ thị đi đến lớp mới của mình, trong lớp đã tới không ít người.

Ngoài cô ra, còn có mấy học sinh giỏi của lớp thường chuyển qua. Thành tích đều rất xuất sắc.

Còn chưa đi đến phía trước thì cô đã nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng ai oán đau thương: “Hạc Lâm, cậu cao như thế mà còn ngồi ở phía trước! Bảo tụi tớ sao nhìn thấy bảng đây hả?”

Hạc Lâm ngồi ở chính giữa hàng thứ hai trước mặt cậu ấy, chân dài duỗi ra ngoài bàn, ngón tay đặt trên quyển sách ngữ văn, thong thả lật nói: “Sợ cái gì? Dù sao các cậu lên lớp cũng đâu có nhìn bảng, tớ cận thị 800 độ, phiền các cậu chiếu cố cho tớ một chút.”

Nói năng bậy bạ.

Ai chẳng biết thị lực lúc anh chơi bóng rất chuẩn, khi kiểm tra sức khỏe mắt trái phải đều đo được mỗi bên 5.1.

Sao một kỳ nghỉ hè vừa mới trôi qua mà đã hạ xuống thành hơn 800 độ?

Đương nhiên nam sinh kia không tin, cố gắng đuổi anh về vị trí hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
     
Hạc Lâm không nhúc nhích, quay đầu trông thấy Tạ Liễu Liễu đứng ở cửa lớp học. Anh để sách xuống, môi mỏng tạo thành một nụ cười nhạt, vẫy tay nói với cô: “Tạ Liễu Liễu, ngồi chỗ này nè.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.