Khúc Ca Biệt Ly Nơi Trần Thế

Chương 14




Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Nếu như vậy chẳng phải sẽ cần nghỉ học sao?

- Bảo lưu thôi anh, mà học hành với anh bây giờ quan trọng hay Vân Tú quan trọng hơn? Tất cả anh phải lựa chọn, không có cái gì đều vẹn toàn cả đôi đường được.

- Ừm, cho anh chút thời gian suy nghĩ.

Triệu Cơ nhanh chóng rơi vào im lặng, hắn vừa động viên, vừa băn khoăn suy tính, nhưng càng nhìn người mình yêu đau khổ thì hắn lại càng quyết chí ra đi, rốt cuộc, hắn cũng làm ra quyết định của mình. Hắn hỏi:

- Triệu Cơ này, anh nghĩ kĩ rồi, anh sẽ tham gia Quân Đoàn Tối Mật này. Em biết cách nào để tham gia không? À, bỗng dưng anh lại nhớ đến một người.

- Em cũng định nói với anh như vậy.

- Được rồi, anh biết sẽ phải làm gì tiếp theo, nếu cần anh sẽ nhờ em sau.

- Vâng. 

Dương Tuấn Vũ sau khi làm ra quyết định, tâm lý của hắn thay đổi hẳn, nếu đã lựa chọn gia nhập đội quân đó, thì phải chấp nhận những hạn chế để được nhận lại những đặc quyền. 

Dương Tuấn Vũ cúi xuống hôn lên trán Vân Tú, hắn nói với cô:

- Anh nghĩ anh đã có cách rồi.

Vân Tú mới đầu nghe thấy hắn nói như vậy thì rất bất ngờ, nhưng sau đó là lo lắng cho sự an nguy của gia đình hắn, vì như vậy một mình Dương Tuấn Vũ phải chống lại sự chèn ép của cả ba đại gia tộc Lý – Trần – Ngyễn rồi. 

Trước đây Lý gia còn chưa biết ai đứng sau bị kịch của Lý Gia Huy và Lý Gia Đông nhưng một khi họ đã nghi ngờ, kèm theo việc biết Dương Tuấn Vũ là ông trùm đứng sau con quái vật Thịnh Thế thì chắc chắn họ sẽ không để cả gia đình hắn và tập đoàn được yên bình phát triển nữa.

Nhận ra trong mắt cô gái mà mình yêu thương đang tràn đầy lo lắng, sợ hã, hắn vỗ vỗ vào lưng cô, rồi dõng dạc, mạnh mẽ nói:

- Em yên tâm, anh sẽ không làm bừa đâu. Ngoan nào, ngồi xuống đây, anh sẽ giải thích cụ thể cho em hiểu. Ừm, đợi lát, anh tắt bếp, cà ri cũng được rồi.

Nghe hắn vẫn có tâm trạng nhắc đến nồi cà ri đang ninh trên bếp thì Vân Tú thoáng mỉm cười, người đàn ông này của cô lúc nào cũng rất bình tĩnh xử lý mọi việc, ở bên anh cô cảm thấy rất bình yên, hạnh phúc.

Dương Tuấn Vũ múc ra một bát cà ri, hương thơm ngào ngạt lan ra khắp phòng, trong thời điểm ngoài trời đang mưa, nhiệt độ đang hơi thấp một chút, ăn cà ri đúng là hết ý.

Thổi từng ngụm không khí, bát cà ri đã bớt nóng, hắn múc một thìa lên bón cho Vân Tú. 

- Em ăn cùng anh đi, cái bụng nhỏ này đang đánh trống rồi kia kìa.

Cái bụng của cô đúng là ngửi thấy mùi thức ăn ngon đã kêu lên, hai má thoáng đỏ, đôi môi xinh xắn mở nhẹ, chiếc thìa mang theo canh cà ri thơm ngon.

Dương Tuấn Vũ xoa đầu cô như bảo bối, hắn nói:

- Ngoan lắm, chịu khó ăn uống vào, nhìn em dạo này gầy đi nhiều đấy. Mọi chuyện đã có anh lo.

Vân Tú nắm lấy tay hắn: 

- Anh đừng có sử dụng vũ lực nhé, nếu như thế anh sẽ bị truy đuổi mất.

- Yên tâm, anh không có ngốc như vậy. Anh có các của mình, chỉ là tối nay vẫn phải thiệt thòi cho em một chút. Em cứ đi dự buổi gặp mặt này đi, coi như là để tìm hiểu xem tên công tử họ Nguyễn này là người như thế nào. Sau này tất cả đều có thể là đối thủ của nhau. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Với lại cũng để cho mẹ em thoáng yên lòng một chút.

- Vâng, vậy anh nói cách làm của anh đi, nếu không em chẳng yên tâm được.

- Ừm.

Dương Tuấn Vũ nhìn cô đầy cưng chiều, hắn tiếp tục bón cho cô một miếng cà ri nữa sau đấy nói:

- Tất cả mọi chuyện suy đi tính lại thì đều là do anh không có quyền lực và địa vị gì ở đất nước mình cả, đúng như những gì mẹ em nói, có tiền chưa chắc đã là có tất cả. Xã hội này địa vị với là thứ người ta tranh đấu. 

Anh cũng chẳng muốn dây dưa gì với chốn quan trường, nhưng nếu bọn chúng cứ được đà lấn tới, rồi thấy anh không làm gì lại nghĩ anh là quả hồng mềm dễ nắn, chúng đã động đến em, động đến người mà anh yêu thương thì chắc chắn sẽ chẳng có một cái kết tử tế cho chúng.

Địa vị? Anh chính là muốn đi giành lấy một địa vị đủ để có thể che chắn cho em và gia đình mình. 

- Nhưng bằng cách nào ạ? Không lẽ, anh định…

- Nếu em nghĩ rằng anh sẽ gia nhập quân đội thì em nghĩ đúng rồi đấy.

Vân Tú lắc lắc đầu:

- Em phản đối, mục tiêu của anh đâu thể bị luật lệ của quân đội kìm hãm, em rất hiểu anh là người thích tự do, thích làm gì sẽ làm cái đó, anh gia nhập quân đội thường thì chẳng nói, nhưng nếu muốn địa vị, quyền lực chắc chắn anh sẽ phải làm những việc rất nguy hiểm, em sợ…

- Đừng sợ, em biết chuyện gì anh cũng có cách giải quyết mà, có ai bắt nạt được anh chứ?

- Nhưng đó là …

- Không nhưng gì cả, em nghĩ mà xem, chẳng phải Raymond còn làm tới chức đại tá của Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương NATO sao? Anh ta vẫn trốn ra ngoài chơi được mà, với lại đội quân mà anh gia nhập cũng sẽ có những ngày tự do chứ. Em yên tâm. 

- Anh … Vì em mà làm như vậy có đáng không?

Vân Tú vừa lắc đầu vừa khóc, cô biết anh nói thì đơn giản nhưng mọi thứ đâu chỉ như vẻ bề ngoài. Bọn họ tuy cũng là những người hoạt động trong thế giới ngầm, cũng đã tiếp xúc với đủ những thứ kinh khủng, kì quái. 

Nhưng từ khi gia nhập The Night, biết đến cái hội Huyết Sát Bảng nơi mà nhóm The Night – một tập thể mạnh mẽ ưu tú như vậy cũng chỉ sếp thứ 209 thì cũng đủ biết thế giới này rất khắc nghiệt, vẻ bề ngoài yên bình của nó chỉ là lớp ngụy trang mà thôi. 

Hàng ngày tưởng yên bình là thế nhưng làm sao biết được thực tế đang có hàng trăm ngàn trận chiến lớn nhỏ, hàng trăm người chiến sĩ, quân đội anh dũng hi sinh vì các nhiệm vụ bí mật?

Cô tự trách bản thân quá yếu đuối, tự trách chuyện riêng của gia đình mình lại làm ảnh hưởng đến người cô yêu nhiều như vậy. Hắn đã chấp nhận trả một cái giá rất đắt để cô được yên vui, như thế nếu hắn có mệnh hệ gì thì cô còn yên vui được không?

Dương Tuấn Vũ mỉm cười khẽ xoa nhẹ gò má mịn màng của cô:

- Đáng. Rất đáng. Anh đã nói với em rồi, đối với anh tất cả mọi thứ: tiền bạc, quyền chức, … chỉ là những thứ phù du, chỉ có gia đình, chỉ có những người thân yêu của anh mới là điều anh luôn trân trọng và muốn bảo vệ. Chỉ cần được nhìn thấy mọi người mỉm cười vui vẻ mỗi ngày là anh đã mãn nguyện rồi. 

Bây giờ người anh yêu gặp bị người khác ức hiếp thì làm sao anh khoanh tay đứng nhìn, kể cả đó là những kẻ anh rất khó động đến nhưng không phải là không thể động vào.

Em yên tâm, những kẻ nào đã gây ra tổn thương cho người của anh thì anh sẽ trả lại chúng gấp trăm, gấp nghìn lần. Phải để cho bọn chúng biết Dương Tuấn Vũ anh không phải là một kẻ nên động vào.

Sau một hồi lâu khuyên nhủ, cuối cùng Vân Tú cũng đồng ý cho hắn gia nhập, nhưng kèm theo đó là một lời thề độc: 

- Anh phải luôn giữ gìn sức khỏe, nếu một ngày anh chết em nhất định sẽ không để anh cô đơn một mình. Đời này em chỉ yêu mình anh, anh chỉ được phép chết sau em. Nhớ đấy.

- Mạng anh dài lắm, em yên tâm.

Vân Tú mang bát cà ri đã nguội vì mải nói chuyện đi, cô múc một bát khác sau đấy bón cho hắn, vừa bón cô vừa hỏi:

- Anh đã tìm hiểu được như vậy thì chắc cũng biết cách gia nhập rồi, mà hay là em cũng gia nhập với anh nhỉ? 

Nhìn mắt cô gái ngốc này sáng lên đầy hi vọng, Dương Tuấn Vũ véo mũi cô:

- Em đừng có làm bậy. 

- Sao lại không được? Anh cũng làm được thì sao em không làm được?

- Em không sợ em trốn đi như thế mẹ em sẽ sống chết không chịu à? Chưa kể Trần Thế Kiệt một khi không lợi dụng được em thì em nghĩ liệu ông ta sẽ tiếp tục ở bên mẹ em sao? Khi đó bà ấy mà suy sụp thì em nghĩ mọi chuyện sẽ ra sao?

- Em … 

Vân Tú thở dài, cô biết, nếu bà ấy còn chịu sự đả kích một lần nữa thì có lẽ bà sẽ không sống được. Ngày trước nhìn cô còn nhỏ, bà còn cái lưu luyến, bây giờ cô mà bỏ đi, sau đấy bà lại bị bỏ rơi thì chắc chắn lúc cô quay lại mẹ đã không còn rồi. 

Dương Tuấn Vũ nắm lấy tay cô động viên:

- Được rồi, nếu em muốn gia nhập thì cũng phải đợi qua quãng thời gian này đã, mọi chuyển ổn định rồi thì tính sau. Được không?

- Vâng. Em nghe lời anh.

- Tốt lắm, thời gian sắp tới em sẽ phải chịu thiệt thòi một chút, anh sẽ tìm cách nhờ người có tiếng nói ngăn cản cuộc hôn nhân này lại. Em yên tâm, đời này em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.

- Em cũng đâu muốn thoát khỏi, anh đi rồi, Thịnh Thế và gia đình anh phải làm sao đây?

- Anh sẽ có sắp xếp, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, về bên trường học, trước mắt anh sẽ làm đơn xin bảo lưu 1 năm, còn về Thịnh Thế thì sẽ phải nhờ cậy vào em và các anh chị giám đốc rồi. Kế hoạch phát triển cụ thể trong thời gian tới anh sẽ gửi cho em và mọi người, chắc Tiểu Di, Lâm Băng và Đông Nghi phải đi làm sớm rồi. 

- Hì. Chắc họ sẽ kêu trời lên cho mà coi. Mấy đứa nhóc mới được gần 5 tháng.

- Đành chịu thôi, nhưng tiền lương anh tăng thêm gấp đôi lúc trước thì chắc họ sẽ không kêu đâu, ngược lại, anh chỉ sợ có phải đem con đến công ty vừa làm vừa chăm họ cũng muốn ý. 

- Hì hì. Anh quá xấu rồi.

- Họ lại muốn anh xấu hơn ấy chứ. Ài, nhiều lúc nghĩ cứ như Trần Bằng và Tiểu Di lại tốt, hai người, hai gia đình cứ sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc. Thật đáng ngưỡng mộ.

Nhìn Dương Tuấn Vũ tâm trạng hơi trùng xuống, Vân Tú hôn nhẹ lên má hắn, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc:

- Rồi sau này mình cũng sẽ như vậy mà anh. Em nghĩ anh là một người rất vĩ đại, nhờ có anh mà hàng ngàn người nhân viên của Thịnh Thế được sống một cuộc sống hạnh phúc. Em cũng rất hạnh phúc khi yêu được anh. 

Hai đôi môi nhẹ nhàng tìm đến nhau, rồi từ phảng phất đến cuồng nhiệt, tình yêu hai người lại tiếp tục thăng hoa.

Sự việc lần này diễn ra đã làm đảo lộn hết các kế hoạch hiện có của Dương Tuấn Vũ, từ việc gia đình, công ty đến học tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.