Khuất Phục

Quyển 2 - Chương 18: Một đống tóc




Bạch Hạt Tử dẫn đường, Sở Hoan một đường đi về hướng tây, sau một lát, quả thật thấy một cái hồ nước nhỏ. Hồ không lớn, giống như một cái gương đặt ở vùng đất này, soi bóng mặt trời sáng lên lấp lánh, sóng gợn lăn tăn, trong veo như thấy đáy.

Ven hồ, có một đám cỏ xanh mượt, rong rêu bám đầy, tại nơi trống trải này, thật sự khiến cho người ta thấy lòng khoan khoái.

Chỉ có điều Sở Hoan lúc này không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp, hắn đi qua hồ nước, tiếp tục đi về phía trước. Bạch Hạt Tử thấy Sở Hoan vẻ mặt ngưng trọng, lại nhìn thấy Mị Nương đang run lên từng đợt trong lòng hắn, biết tình huống khẩn cấp, ra roi thúc ngựa chạy mau.

Mặt trời chậm rãi lên cao, Sở Hoan lo lắng hỏi:

- Bạch huynh, còn xa lắm không?

Trong giọng nói, vẻ sốt ruột không thể che giấu.

Bạch Hạt Tử chỉ vào phía trước nói:

- Đại nhân, ngài xem, đó chính là vách núi.

Sở Hoan nhìn về phía đó, chỉ thấy chân trời xuất hiện một cái bóng đen thẫm, khoảng cách hơi xa, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng. Hắn liên tục giục ngựa, quả nhiên chỉ trong giây lát đã phát hiện trước mắt xuất hiện một ngọn núi cao.

Trên núi không có bất kỳ cây cối nào, tuy rằng nhìn qua có đá nhọn lởm chởm, có chút hiểm trở, nhưng đỉnh núi lại tựa như bị thần linh thuở hồng hoang cổ đại dùng dao lớn mà vót qua, đỉnh núi san bằng một cách khác thường. Không giống như các ngọn núi khác nhọn hoắt đâm thẳng lên nền trời.

Ngọn núi này, cao vài chục trượng, sừng sừng trên mặt đất, có chút huyền bí.

Ngựa không dừng vó, nhanh chóng tới gần. Sở Hoan liền thấy ở chân núi có một cái miếu thờ. Miếu không lớn, hơn nữa, bề ngoài nhìn không hề hoa lệ. Ở trên một vùng đất rộng lớn, thoạt nhìn còn nhuốm màu cô tịch thê lương. Có vách núi phía sau làm điểm tựa, miếu thờ càng có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Sở Hoan nhìn thấy miếu thờ, nỗi lo lắng đang thắt chặt trái tim dường như vơi đi một ít. Sở Hoan kêu Bạch Hạt Tử và mấy người lại, phân phó:

- Đây là nơi cửa Phật thanh tĩnh, không nên quấy rầy, các ngươi không cần đi theo ta, cứ ở ngoài này chờ, ta đi một mình.

Tôn Tử Không nói:

- Sư phụ, lúc trước ta và Bạch lão đại đến đây, hòa thượng trong miếu cổ cổ quái quái, không biết có phải người tốt hay không? Một mình người vào, liệu…

Gã còn chưa nói hết, Sở Hoan đã lắc đầu ngắt lời:

- Không cần lo lắng, ta là có sở cầu, các ngươi cứ chờ ở đây là tốt rồi.

Hắn không trì hoãn nữa, thúc ngựa đi đến gần miếu.

Phía trên mặt đất, tuấn mã chạy như bay, hơn mười võ sĩ Tháp lý khắc phóng ngựa rong ruổi một vùng, xa xa thấy phía trước xuất hiện một cái hồ nước. Bên cạnh hồ có bóng người lay động, đúng là có không ít người đang nghỉ tạm ở đó.

Võ sĩ Tháp lý khắc dẫn đầu buông lỏng cương đi chậm lại, mấy người phía sau cũng dần dần dừng bước, nhìn về đám người kia, rồi quay lại nhìn nhau, cả đám vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

Bên hồ có vài chục con tuấn mã nghỉ tạm, uống nước hồ, có người nằm có người ngồi, thậm chí có người còn cởi bỏ áo ngoài.

Một gã võ sĩ Tháp lý khắc nắm chặt chuôi đao. Gã bên cạnh thấp giọng nhắc nhở:

- Bách Phu trưởng, bọn họ không ít, lại không biết lai lịch, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này đã có ba bốn người từ bên kia đứng dậy cao giọng hỏi:

- Các ngươi là người phương nào?

Một gã võ sĩ Tháp lý khắc cũng cao giọng đáp:

- Vậy các ngươi là người phương nào?

- Chúng ta là lạc đà khách.

Bên kia trả lời:

- Mới từ trong sa mạc đi ra. Các ngươi là dũng sĩ Đại Tây Lương?

Võ sĩ Tháp lý khắc quan sát một hồi, thấy những người kia mặc trang phục đúng là của lạc đà khách, đi tới gần hỏi:

- Các ngươi có nhìn thấy có ai đi ngang qua đây không?

- Các ngươi nói mấy người giống như kỵ binh Tây Lương các ngươi?

Lạc đà khách kia hỏi ngược lại.

Bên này đáp:

- Không sai.

- Có.

Đối phương khẳng định:

- Có bốn năm kỵ sĩ Tây Lương vừa đi qua nơi này không lâu, giống như đang đuổi theo ai đó, chúng ta không dám nhúng tay, chỉ biết hướng bọn họ chạy tới thôi.

Chúng võ sĩ Tháp lý khắc lập tức hưng phấn hẳn lên:

- Đi bao lâu rồi?

- Vừa mới rời khỏi.

Đối phương trả lời:

- Tuy nhiên, hình như người bị đuổi theo bị trọng thương rồi, hẳn là không chạy được xa nữa. Chư vị đều là dũng sĩ Tây Lương, hôm nay có thể diện kiến thật là tam sinh hữu hạnh. Chúng ta có mang theo một ít đồ vật, còn có cả rượu Tần quốc, sau này ở Tây Lương còn mong được chư vị chiếu cố, đặc biệt dâng lên mấy bình rượu ngon, kính xin chư vị dũng sĩ Tây Lương vui lòng nhận cho.

Đối phương cúi đầu, khom lưng, có vẻ vô cùng khiêm cung. Đám võ sĩ Tháp lý khắc lập tức đắc ý, nghe nói đối phương dâng lên rượu ngon, không ít võ sĩ đều cười khoái chá.

Sự thật mà nói, hàng hóa Trung Nguyên ở Tây Lương rất được chào đón. Tơ lụa Trung Nguyên, đồ sứ, trà, ở vương thành Tây Lương đều là xa xỉ phẩm, người thường rất khó có được. Mà rượu ngon Trung Nguyên càng được yêu thích, so với rượu Mã Nai Tây Lương, rượu Trung Nguyên không mạnh bằng, nhưng hương vị thì vượt xa. Rượu ngon Trung Nguyên giá bán cũng rất cao, người Tây Lương bình thường chưa nói tới việc thưởng thức, mà ngay cả ngửi mùi cũng chưa chắc đã có cơ hội.

Quý tộc Tây Lương tuy rằng đều trân quý rượu ngon Tây Lương, nhưng trừ khi có khách cực kỳ quan trọng, nếu không sẽ không dễ dàng rót khỏi bình. Dù sao để vượt qua đại sa mạc mang rượu vào đất Tây Lương cũng là việc cực kỳ khó khăn, ngay cả thời kỳ mậu dịch phồn thịnh nhất, số lượng cũng có hạn, huống chi chiến sự xảy ra một năm nay, các con đường buôn bán qua lại bị gián đoạn, rượu Trung Nguyên càng khan hiếm.

Kỵ binh Tây Lương mặc dù là tinh binh nhưng đại đa số vẫn chưa được thưởng thức rượu ngon Trung Nguyên, chỉ nghe danh mà chưa được nhấm nháp. Lúc này nghe lạc đà khách nói dâng lên rượu ngon, không ít người vui mừng ra mặt.

Lạc đà khách kia đã quay đầu lại gọi:

- Này các huynh đệ, đây đều là dũng sĩ bậc nhất Đại Tây Lương, mau chuẩn bị ít rượu ngon, mời chư vị dũng sĩ uống.

Lập tức có năm sau kỵ binh Tây Lương xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh hồ nước. Những kỵ binh khác cũng đã buông lỏng cảnh giác.

Mọi người bên hồ lúc này đã đứng dậy, đã có ba bốn người mang theo ba bốn bình rượu to tới, cười tủm tỉm:

- Đây là rượu ngon nước Tần, kính mời chư vị dũng sĩ thưởng thức.

Một người lớn tiếng nói:

- Rượu ngon mang theo không nhiều, mỗi chư vị dũng sĩ chỉ được một túi, cần có thể đến nhận.

Lập tức có người đi chia rượu thành các túi nhỏ, đưa cho mỗi võ sĩ Tháp lý khắc mỗi người một túi, đám võ sĩ này không kìm nổi mà mở túi ra, hít hà hương vị.

Lại có binh sĩ Tây Lương xuống ngựa, đi đến, tên Bách Phu trưởng kia đã cảnh giác nói:

- Các ngươi đem rượu lại đây.

Lập tức có bảy tám người mang theo túi rượu to đến, đều cười nói:

- Ở trên đất Tây Lương, mong chư vị chiếu cố.

Bách Phu trưởng cầm lấy một túi rượu, rượu trong túi dường như rất nặng. Bách Phu trưởng tỏ ra vừa lòng, ghé sát vào ngửi một chút, lập tức nhíu mày, lớn tiếng nói:

- Không tốt, đây không phải là rượu, là…

Lời nói chưa dứt, vù một tiếng, một mũi tên phá không khí mà đến, nhanh như sao băng. Phụp, trúng ngay giữa hai hàng lông mày của Bách Phu trưởng. Tên này trợn ngược mắt, thân hình lảo đảo, lập tức chúi đầu xuống đất.

Chuyện xảy ra bất ngờ, không ít võ sĩ Tháp lý khắc trong tay hãy còn cầm túi rươu, đứng ngây như phỗng.

Bọn họ ngây người, nhưng đám lạc đà khách thì không ngây người, gần như đồng thời, gương mặt vẫn đang tươi cười nhưng tay thì đã rút dao găm dấu ở trong cánh tay áo bên hông trước ngực ra, dùng tốc độ nhanh nhất hàn quang chớp động, không đợi kỵ binh Tháp lý khắc kịp định thần, đâm vào chỗ yếu hại của bọn chúng.

Kỵ binh Tháp lý khắc không hổ là tinh binh có huấn luyện nghiêm khắc, trong nháy mắt có mấy người bị đâm trúng, nhưng cũng có mất người kịp rút đao phản công, lại có người ném cả túi rượu to về phía đối phương.

Lúc này hai bên đã cùng xuất thủ, những người còn trên lưng ngựa ở phía sau thì rút cung cài tên, không nói hai lời, bắn về phía đối phương. Hai bên lúc này tiếng giết tiếng thét nổi lên bốn phía.

Võ sĩ Tháp lý khắc nhân số đã ít hơn, tuy rằng là tinh binh Tây Lương nhưng trong hoàn cảnh bị đánh trở tay không kịp nên rất nhanh bị tổn thất gần một nửa. Phía Lang Oa Tử cũng là một đám Cận Vệ quân sắc bén, hơn nữa, Lang Oa Tử và lạc đà khách đều là hạng người thiện chiến. Vốn lạc đà khách không tham gia vào cuộc tranh giết giữa hai nước, nhưng Mã gia Đương gia lạc đà khách Mã Chính Nghĩa bị chết đi, Lang Oa Tử trở thành người đứng đầu Mã gia lạc đà khách. Gã một lòng đi theo Sở Hoan tìm thủ phạm thật sự đứng đằng sau, Sở Hoan phân phó nhiệm vụ, gã đương nhiên gắng sức hoàn thành. Mã gia lạc đà khách còn lại tuy rằng cảm thấy cuốn vào cuộc tranh đấu này rất không ổn, nhưng tình thế bắt buộc, cũng không còn cách nào khác.

Sở Hoan trước đó đã có lời, đám kỵ binh Tháp lý khắc này vô cùng nguy hiểm, nên mọi người phải thương lượng đối sách, tĩnh tâm bố trí, lấy rượu ngon làm mồi khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác, trên thực tế, là thừa dịp khi đối phương mất cảnh giác mà đánh cho trở tay không kịp.

Mọi người mang theo một phần rượu, nhưng chỉ có túi đưa cho mấy tên đi đầu là rượu, có thể ngửi thấy hương vị, nhưng phía sau thì là nước hồ.

Lang Oa Tử dùng tên làm hiệu, bắn chết Bách Phu trưởng, đám người kia cũng lập tức hành động, có chút thuận lợi nên trong nháy mắt, đã giết chết một nửa đối thủ. Tuy nhiên, võ sĩ Tháp lý khắc cũng kịp phản ứng, lớn tiếng hô quát, biến thành trận chém giết hỗn loạn.

Võ sĩ Tháp lý khắc dáng người cao lớn, đao pháp không kém, tuy rằng thương vong thê thảm nhưng vẫn làm hai Cận Vệ quân bị trọng thương. Chỉ có điều Lang Oa Tử người đông thế mạnh, lại xuất kỳ bất ý, nên ngay từ khi mới bắt đầu, võ sĩ Tháp lý khắc đã bị yếm thế.

Phía sau bầy ngựa còn có cung thủ, tên bắn ra lia lịa, chỉ trong giây lát, lại có thêm mấy người ngã xuống. Hai gã võ sĩ Tháp lý khắc chưa ngã ngựa thấy tình thế không ổn, còn chưa rõ ràng lai lịch đối phương toàn quân đã bị diệt, ngay cả người về báo tin cũng không có nên lập tức quay đầu ngựa bỏ chạy. Lang Oa Tử nguời như yến bay lên mình ngựa, đuổi theo.

Hai gã võ sĩ Tháp lý khắc cùng chạy song song, nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa đuổi theo, liền quay đầu lại nhìn, chưa thấy rõ bóng người thì phụp một tiếng, một mũi tên bắn trúng ấn đường của gã, hừ một tiếng cũng còn không kịp, lập tức ngã xuống. Đồng bạn bên cạnh hoảng sợ cũng không dám quay đầu lại, cúi sát người vào lưng ngựa, chỉ sợ mũi tên kia từ sau bắn đến.

Gã biết đối phương tiễn pháp vô song, trong lòng kinh hãi, kẹp chặt bụng ngựa, chỉ mong có thể tránh thoát một kiếp. Tuấn mã phía sau đang tiến đến gần, người này cảm thấy có chút không đúng, nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt đại biến. Lang Oa Tử không ngờ đã đuổi theo kịp, chạy song song bên cạnh gã. Trên gương mặt thô ráp kia không có chút cảm xúc, gương cung cài tên, ngắm đúng mặt gã.

Võ sĩ Tháp lý khắc giận dữ với tay lấy cung tên, Lang Oa Tử đã không do dự, buông tay, một mũi tên xẹt ra, người này ối một tiếng, lập tức ngã ngựa. Mũi tên này xuyên qua cổ, gã rơi trên mặt đất, nhất thời chưa chết. Lang Oa Tử ghìm cương ngựa, chạy chậm lại, đi đến bên cạnh người nọ, nhìn gã nằm trên mặt đất, thân hình co giật, hai mặt nổi lên, đầy vẻ hoảng sợ. Lang Oa Tử thản nhiên vô cùng, lại tháo một mũi tên từ trên lưng xuống, giương cung cài tên, bắn, đúng ấn đường của người này, gã lập tức chết đi.

Lang Oa Tử quay đầu lại xem, cảnh chém giết bên kia cũng đã kết thúc. Quân nhân và giang hồ vốn bất đồng, có thể không chú ý cái gì mà đơn đả độc đấu, khẩn yếu nhất là khi lâm vào tình cảnh ngươi sống ta chết, thì cho dù đám võ sĩ Tháp lý khắc này dũng mãnh đến đâu, cũng không thể địch lại đối thủ đông hơn hẳn. Thi thể một đám nằm ngổn ngang trên mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập không khí.

Một trận chiến gọn gàng, võ sĩ Tháp lý khắc bị diệt hoàn toàn. Bên phía Lang Oa Tử chỉ có mấy người bị thương mà thôi. Cận Vệ quân lại phất tay ra hiệu, xử lý thi thể, thu dọn chiến trường.

Lúc này, Sở Hoan đã cưỡi ngựa đi đến trước miếu thờ. Miếu này nhìn qua cũng không quá cổ, không có nhiều dấu vết của thời gian. Cửa miếu đóng chặt. Sở Hoan xoay người ngựa, bất chấp mọi thứ, ôm Mị Nương tới trước cửa miếu, đưa tay gõ cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.