Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 15




Một sợi tơ màu đen trong suốt liền quấn chặt lấy bốn người Đông Phương Thế Gia. Thậm chí nhìn khuôn mặt đờ đẫn của bốn người kia, hắn có thể cảm giác được linh hồn của bọn họ đang bị con nhện tà ác kia rút đi từng chút một.

Trong 4 người Đông Phương Thế Gia kia thì chỉ có mỗi Đông Phương Tuấn là còn có sức phản kháng yếu ớt mà thôi. Lúc này, hắn trông cực kỳ thống khổ. Hắn vô cùng tức giận nói:

” Người dám giết chúng ta. Đông Phương Thế Gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho người đâu!!”

” Quả nhiên là danh môn thế gia xuất não tàn. Thẩm Phán ta còn không sợ, chẳng lẽ ta lại sợ Đông Phương Thế Gia của các ngươi sao???”

Triều Hách âm lãnh cười nói.

Hắn cũng không thèm để ý bốn kẻ bị con nhện tà ác rút cạn linh hồn sắp chết này. Mà lúc này, hai con mắt của hắn chăm chú nhìn về phía đáy của đập chứa nước nứt nẻ khô cằn kia.

Thật ra Triều Hách cũng cảm thấy rất là kinh ngạc. Rõ ràng nơi này chính là nguồn nước. Thế nhưng ở nơi này lại có thể xuất hiện Linh phẩm Hỏa Chủng. Hỏa sao có thể ở trong Thủy được??

Tất nhiên Địa Hỏa là do nhiệt lượng ở sâu dưới lòng đất trải qua mấy ngàn năm nuôi dưỡng, thôi luyện tạo ra. Lúc này, ngọn lửa của Hỏa Chủng sau khi được tạo ra kia khá là ngoan ngoãn và cũng khá là dễ dàng hàng phục luyện hóa.

Cho nên ngọn lửa vừa mới được sinh ra này luôn là sự lựa chọn tốt nhất đối với Hỏa hệ Ma pháp sư. Bởi một lý do rất là đơn giản, nó ngoan ngoãn nhưng uy lực lại rất là mạnh. Do đó, khi nó được bày bán trên thị trường và cạnh tranh với các loại Linh Chủng khác thì nó luôn được bán với giá cao nhất.

Cũng vì nguyên nhân giá tiền của Linh Chủng này cao tới vài ngàn vạn. Cho nên nếu như Ma pháp sư luyện hóa thất bại thì họ không khác gì tự phế võ công của mình!

” Rất tốt. Sau khi ta luyện hóa Địa Hỏa này, nó sẽ khiến cho thực lực của ta tăng lên rất nhiều. Hỏi sao ta lại rất muốn có nó chứ!!”

Trên khuôn mặt Triều Hách hiện ra sự mừng rỡ.

Có lẽ đối với hắn mà nói thì khoảng cách tới cảnh giới cao cấp Ma Pháp Sư quả thật quá là xa vời và có rất nhiều cửa ải khó khăn cần phải vượt qua. Mà cảnh giới trung cấp Ma Pháp sư hắn đang còn nắm giữ thì việc tăng thực lực lên có lẽ trong một thời gian dài cũng không lên không được nhiều.

Mà Địa Hỏa ở nơi này lại có thể tăng Hỏa hệ của hắn lên gấp mấy lần. Đến lúc đó rồi, để xem cái đám thợ săn Thẩm Phán không có mắt kia có dám tìm tới hắn gây phiền toái nữa hay không!!

……………………….

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~”

Một âm thanh chợt phát ra từ dưới đáy đập chứa nước khô nứt kia. Ngay sau đó, một động khẩu to lớn liền xuất hiện do thiêu đốt tạo ra.

Địa Hỏa kia ẩn núp cũng không có sâu. Thường thường khi Linh Chủng Nguyên Tố xuất hiện thì hoàn cảnh xung quanh nơi đó sẽ có biến hóa rất lớn xảy ra. Điều đó có nghĩa rằng nó đang ẩn núp ở gần đó.

Sau khi đại động nổ tung. Một cỗ sóng nhiệt từ trong lòng đất lan tràn ra như phá tan gông xiềng vậy. Nó biến thành cột lửa to đùng phóng thẳng lên trời cao.

Nhìn cây cột lửa tráng lệ này, khuôn mặt Triều Hách liền trở nên vặn vẹo.

Không ngờ ở nơi này thật sự có Linh Chủng Hỏa hệ!

Từ bên trong cột lửa có xen kẽ mấy tia lửa đỏ bừng. Triều Hách nhìn thấy liền đoán ra ngay được Địa Hỏa này khá là tinh khiết – Hồng viêm!

Ngọn lửa bình thường sẽ có màu đỏ thẫm. Mà những ngọn lửa đỏ thẫm này, nó có đẳng cấp là Phàm Chủng. Bất kỳ một vị Ma pháp sư nào khi thức tỉnh ra Hỏa hệ đều chỉ có thể khống chế được ngọn lửa này mà thôi.

Mà viêm chính là đẳng cấp Linh Chủng. Đó là ngọn lửa do thiên địa giàu có nuôi dưỡng tạo thành. Mà viêm ở nơi này lại có màu đỏ tươi nên được gọi là Hồng viêm. Nhiệt độ của ngọn lửa này còn cao hơn những Linh Chủng Hỏa hệ khác. Hay nói đơn giản hơn đó chính là nó quá là mạnh mẽ!!

Của quý như thế này. Cho dù có nguy hiểm hơn nữa, có giết nhiều người hơn nữa thì nó vẫn rất là xứng đáng!

Cả người Triều Hách run rẩy lên vì kích động. Cái điệu bộ mừng rỡ như điên này của hắn và bốn cái thi thể Đông Phương Thế Gia do bị ép khô linh hồn tạo thành một cảnh tượng rất là đặc sắc.

......

” Ngươi ở lại đây, yên lặng theo dõi. Để ta xuất thủ trước.”

Đường Nguyệt nói khẽ với Mạc Phàm.

” Không cần ta xuất thủ sao?”

Mạc Phàm gãi gãi lỗ mũi hỏi.

” Đối thủ chính là một ma giết người. Ta xuất thủ trước chẳng qua là muốn đảm bảo thêm một tầng hậu chiêu. Chứ không phải là ta muốn đối phó với cái loại biến thái này.”

Đường Nguyệt thành thực nói.

Trong mắt Đường Nguyệt thì Mạc Phàm vẫn đang còn là một học sinh mà thôi. Nếu là người khác thì khi nhìn thấy 4 gã Đông Phương Thế Gia chết thảm như thế kia, có lẽ hắn đã sợ hãi đến nỗi đứng không vững rồi. Nàng biết Mạc Phàm không sợ trời, không sợ đất. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Đường Nguyệt sẽ cho hắn mạo hiểm cùng với mình.

Nếu như không phải Thẩm Phán dốc toàn lực lượng tấn công và truy kích vụ tai họa ở Bắc Thành thì nhân thủ vẫn còn nhiều. Và Đường Nguyệt cũng không cần phải nhờ Mạc Phàm tham gia vào cái nhiệm vụ nguy hiểm này với mình.

Lão sư Đường Nguyệt đã nói như vậy. Mạc Phàm đành phải nghe theo sự sắp xếp của nàng, ở lại nơi này theo dõi mọi chuyện……

Ở bên kia, Triều Hách đã dùng hai tay của mình chạm trực tiếp vào cột lửa từ dưới lòng đất phun lên kia. Từ đầu phía bên này, Mạc Phàm có thể nhìn thấy được năng lượng màu đỏ tươi đặc thù đang chảy vào trong người Triều Hách. Và tên Triều Hách kia thì đang còn ngửa mặt lên trời hưởng thụ rất là sung sướng.

Đường Nguyệt chờ đợi một lúc, rốt cuộc cũng động thủ.

Thân thể của nàng đi xuyên qua một cái bóng cây nhìn rất là thần kỳ. Giống như là chỉ trong vòng nháy mắt nàng đã xuất hiện phía sau Triều Hách rồi vậy.

Khi Mạc Phàm nhìn thấy Đường Nguyệt thi triển ra Ám Ảnh hệ ma pháp. Hắn không tự chủ được liền ngừng hô hấp của mình lại giống như kiểu sợ mình thở mạnh ra sẽ khiến cho tên biến thái kia biết được vậy.

Đầu tiên là từng đạo Tinh Quỹ màu ám dần xuất hiện bên cạnh lão sư Đường Nguyệt. Sau đó, nó nhanh chóng linh động đan xen rồi xuất hiện ở dưới chân lão sư Đường Nguyệt. Rồi tạo thành một cái Tinh Chi Đồ sung mãn tràn đầy lực lượng hắc ám thần bí.

Sau khi Tinh Chi Đồ hoàn thành xuất hiện. Mạc Phàm liền thấy hai cánh tay của lão sư Đường Nguyệt chậm rãi mở ra. Một Cự Đinh như ẩn như hiện liền xuất hiện trước mặt của nàng!

Cự Ảnh Đinh này ẩn chứa lực lượng bóng tối nồng đậm. Thậm chí nó còn khiến cho bóng cây xung quanh xuất hiện xiên vẹo nghiêm trọng. Nhưng sự xiên vẹo này lại âm thầm lặng lẽ không hề có bất kỳ tiếng động nào……….

Thậm chí, nơi không gian Cự Ảnh Đinh phá vỡ ra cũng chỉ khiến cho cái bóng rung động, mà không tạo ra một tiếng động nào, khiến cho hắn nhìn thấy rất là kinh hãi!

Mạc Phàm nhìn Cự Ảnh Đinh kia mà có chút hoảng sợ trong lòng. Đột nhiên Cự Ảnh Đinh chợt biến mất trong không trung không có một dấu vết gì. Hắn phải trừng mắt lên nhìn kỹ thì mới phát hiện ra ở trên mặt đất có một đường viền vượt qua cực nhanh. Đó là minh chứng cho sự tồn tại của Cự Ảnh Đinh kia!!

Đây là kỹ năng trung cấp hệ Ám Ảnh ma pháp???

Mạc Phàm âm thầm ngạc nhiên. Kỹ năng này không có hình dạng, không có tiếng động vang lên. Thế muốn đề phòng rốt cuộc phải làm sao?

Cự Ảnh Đinh xuyên qua rừng cây. Chỉ trong vòng tích tắc liền xuất hiện ở cái bóng Triều Hách.

Mà phương hướng Cự Ảnh Đinh tấn công cũng không phải là bản thể Triều Hách mà là cái bóng của hắn.

Hỏa trụ mặc dù đẹp đẽ chói mắt, chiếu sáng rực rỡ xung quanh. Nhưng cái bóng của Triều Hách kia vẫn xuất hiện ra bên ngoài vô cùng rõ ràng.

Từ trong rừng lão sư Đường Nguyệt liền bắn ra Cự Ảnh Đinh vô cùng chính xác trúng ngay cái bóng Triều Hách. Giống như người ta đóng đinh một đồ vật vậy!

Thân thể Triều Hách liền run lên kịch liệt. Cái bóng của hắn bị đinh đóng vào khiến cho hắn không thể nào hoạt động được. Giống như cả thân thể và linh hồn của hắn bị đóng đinh vậy, khiến cho hắn không thể nhúc nhích được.

Đường Nguyệt thấy mình đã đóng đinh Triều Hách thành công. Lúc này trên gương mặt của nang mới thả lỏng ra một chút.

Trong các kỹ năng Trung cấp thì có lẽ Cự Ảnh Đinh chính là kỹ năng ma pháp có năng lực giam cầm mạnh nhất. Nó không tạo ra thương tổn cho bất kỳ sinh vật nào. Nhưng nó lại có thể phong tỏa hành động, ý niệm của đối phương. Khiến cho đối phương trong một khoảng thời gian ngắn không thể thi triển ra bất kỳ kỹ năng ma pháp nào.

Mà mục tiêu của Cự Ảnh Đinh là bóng. Nên cho dù đối thủ có sử dụng lá chắn ma cụ hoặc là áo giáp ma cụ thì nó cũng không thể nào ngăn chặn được!

” Hoàng Tước phía sau. Hay! Hay lắm! Quả nhiên là càng ngày càng thú vị.”

Triều Hách khó khăn chuyển động thân thể. Cái loại cảm giác khó khăn này không khác gì lồng ngực của hắn bị thứ gì đó đèn nén lên vậy.

“Người đã giết chết thêm 4 người nữa. Mà tất cả bọn họ đều là Trung cấp Ma pháp sư. Người mới chỉ bị tuyên án tử hình thôi sao? Đáng lẽ người phải bị tuyên án tử hình thêm linh hồn nữa.”

Từ trong rừng rậm, Đường Nguyệt lạnh lùng bước ra. Hai cặp mắt nàng mang theo sự uy nghiêm của một vị chấp pháp giả và sự tức giận của bản thân mình. Nàng nhìn chằm chằm vào Triều Hách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.