[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 31




Tôi sợ hãi cảm giác như miếng thịt bị con sói canh giữ. "Có rất nhiều người xung quanh nếu chú làm gì tôi, tôi sẽ báo cảnh sát” tôi cố cứng họng đe doạ

"Cảnh sát cũng không thể kiểm soát quá nhiều."

người đàn ông đến gần tôi, tôi thấy lưỡi anh ta thè ra và liếm láp khóe môi. Lưỡi dài và mỏng, giống như lõi của một con rắn

Tôi cảm thấy vô vọng. Tôi chưa bao giờ thấy vô vọng đến thế. Hắn Càng đến gần tôi, cổ tôi càng đau. Thịt trên cổ tôi dường như bị cắt bằng dao.

"Woo... Anh định làm gì tôi..." Tôi ngồi dưới đất mà không thể khóc, nỗi đau của cơ thể và áp lực tâm lý, tôi cảm thấy mình sắp sụp đổ.

"Cô được định sẵn là thức ăn của chúng tôi, nếu muốn trách cứ bố mẹ tại sao lại sinh ra mình thì không nên nếu không họ cũng k thể dấu cô đến tận 18 năm, ực, miếng thịt thơm ngon” hắn nhìn tôi với con mắt thèm thuồng.

Lưỡi anh dần dần vươn ra về phía tôi, giống như một con thằn lằn, vung vẩy khắp nơi, và cuối cùng, đầu lưỡi anh ta tới gần cổ tôi.

Khó chịu vì cái lưỡi dính chặt của anh ta, tôi nôn mửa một cách kinh tởm, nhưng bây giờ tôi không còn sức để trốn thoát. Người này thật kinh khủng. Có ai không, mau cứu tôi!

"Her, ngươi định ăn nó một mình à?" Ngay khi tôi nghĩ mình đã chết, một giọng nói khác đã cứu tôi.

"Lão già chết tiệt! Làm hỏng việc tốt của ta!" Người đàn ông khịt mũi và buông lưỡi ra khỏi tôi

Tôi quay đầu lại để xem ai vừa cứu mình

Đù tôi không tin vào mắt mình

Trước mắt tôi là một người nổi trên mặt đất, vâng, ông ta như đang bay bởi vì ông ta không có chân, các đặc điểm trên khuôn mặt của ông ta cũng không hoàn chỉnh chỉ có hai lỗ đen trong hốc mắt. Tôi quá sợ hãi thu nhỏ vào trong góc.

Tôi biết rằng ông già bị mù và không thể nhìn thấy tôi, nhưng khi ông nhìn vào nơi tôi ngồi liền cảm thấy như bị giam cầm, nhưng điều tốt là nỗi đau trên cổ khiến tôi trở nên tồi tệ hơn cuối cùng đã biến mất

"Cô ấy đã bị tôi đánh dấu rồi, ông già ơi, không thể phá vỡ luật lệ “Chiếc lưỡi dài thì thầm rất tệ, nhưng không hành động một cách thô lỗ.

Tôi kinh hoàng trong lòng. Tôi nhìn chằm chằm vào cuộc đối đầu giữa hai người. Miễn là tôi có cơ hội trốn thoát, tôi phải nắm lấy nó. Tôi không muốn bị nấu thành bữa trưa của họ

"Chừng nào nó chưa vào trong miệng của ngươi thì ta vẫn có quyền “ Ông già cười khẩy, chế nhạo những quy tắc ngớ ngẩn

Tôi nhìn hai người đối đầu và lặng lẽ đi về phía con hẻm. Trước khi hai người đó đạt được sự đồng thuận, tôi phải trốn thoát, nếu không sẽ chỉ còn một con đường để đi đó là....chắc ai cũng biết

Khi cả hai không chú ý, tôi chạy một cách tuyệt vọng về phía con hẻm, và tôi không biết mình đã rẽ bao nhiêu góc. Tôi không dám thư giãn, không biết khi nào hai người họ sẽ đuổi đến nơi. Thật may trước mắt tôi hiện lên mấy ngôi nhà cách đây không xa.

Đó là một vài ngôi nhà thấp và đổ nát. Ngôi nhà không nhìn thấy ánh sáng mặt trời quanh năm, trời mờ và ẩm ướt, da tường đã rụng, những bức tường không bằng phẳng và hai cái cây lớn ở cửa che kín ngôi nhà, che khuất bầu không khí tối tăm Mọi vật thật não lòng nhưng tôi không thể quan tâm nhiều, hai linh hồn xấu xa phía sau không biết khi nào họ sẽ đuổi bắt được tôi.

Tôi chạy lại ngôi nhà gần nhất, vừa gõ cửa, một âm thanh đột nhiên phát ra từ phía sau, làm tôi sợ hãi,

"Cô là ai?" Giọng nói khàn khàn, và nghe có vẻ hơi buồn.

"Cháu chào bà, bà có thể cho cháu vào nhà được không, có hai kẻ xấu đang đuổi theo cháu." Tôi quay lại và thấy một bà già, với làn da già như vỏ cây khô, lưng ọp ẹp, giấu cả người trong một nơi tối tăm.

"Đi đi, đừng đến gần nhà tôi!" Bà già nói một cách gay gắt, giọng bà to hơn, như thể bà nói bằng cổ họng, điều đó cực kỳ khắc nghiệt.

"Cầu xin bà hãy giúp cháu” Tôi nhìn lại phía sau một cách hoảng loạn, vì sợ hai con quỷ kia sẽ đuổi theo.

"Đi đi!" Bà già không có chút động lòng trước lời cầu xin của tôi.

Tôi kìm nén sự khó chịu trong lòng và mỉm cười ngượng nghịu, " vâng cháu xin lỗi, cháu đi ngay đây”

Vào ban đêm, những con hẻm mờ ảo, đèn đường bật sáng và tắt như quá tải, nơi này không thể đón ánh nắng mặt trời quanh năm, cái lạnh lọt vào xương, cơ thể tôi không thể chịu đựng nổi và run rẩy.

Không thấy bóng dáng hai người họ chắc là nguy hiểm đã qua đi. Nhưng đây là đâu? Làm sao để về nhà.

Tôi do dự một lúc rồi gõ cánh cửa tiếp theo. Cánh cửa gỗ đã mục nát từ lâu,có một số con số được viết trên cánh cửa một cách quanh co, một dãy số màu đỏ tươi.

Đó là một ông già ra mở cửa. Mặt ông ta xám và rất già. "Có chuyện gì vậy?"

Cơ thể gầy gò của ông chặn cửa, khiến tôi khó có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra trong phòng. "Ông ơi, đây là đâu, cháu bị lạc đường rồi. Cháu có thể mượn điện thoại di động của ông để gọi cho gia đình không?” Tôi thành thật cầu xin sự giúp đỡ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.