[KHR] Này, Nghe Gì Chưa?

Chương 11-12




Tuy nói Tần Cung nhận Khương Đồng Cơ làm chủ, nhưng trái tim của hắn vẫn hướng về chủ cũ H3ứa Phỉ.

Hiện giờ chủ cũ gặp nạn, Tần Cung làm sao có thể ngồi yên, hành quân chậm2 chạp chứ? Hẳn hận không thể gắn thêm một đôi cánh lên người, bay tới bên cạnh Hứa Phỉ.<0br>

Dương Tư cau mày, hỏi hắn: “Tần Hiệu úy thế này là quyết tâm vứt bỏ hơn mười nghìn0 quân, bản thân đơn phương độc mã chiến đấu sao?” Tần Cung trầm mặc hồi lâu, không biết n3ên trả lời thế nào

Chỉ sợ dù hắn có kịp đến thành Sơn Ủng thì thân thể cũng gần đến giới hạn rồi, ngoài dâng đầu cho quân địch ra thì còn có tác dụng gì nữa? Nếu như không làm vậy, chẳng lẽ bảo hắn trơ mắt nhìn thành Sơn Ủng bị phá, chủ cũ chết trong tay người khác sao? Hắn không làm được! Dương Tư híp mắt lại, ánh mắt bình tĩnh giống như đang âm thầm tính toán gì đó, tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức không ai bắt kịp được

Chờ độ lửa đã đủ, khóe môi Dương Tư khẽ nở nụ cười nhạt, thong dong nhàn nhã lên tiếng

“Tư có một kế, có lẽ có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp này.” Tần Cung vội vàng nói: “Quân sự mau nói, nếu có thể giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt, người chính là ân nhân kiếp này của Cung” Dương Tư cũng không nhẫn tâm đùa giỡn Tần Cung, tên nhóc này gấp đến độ khóe mắt cũng đỏ lên rồi

“Kể này vô cùng đơn giản.” Dương Tự cười nói

“Binh vốn vô thường, hư là thật mà thật là hư”

Quần tiên phong của chúng ta có chục nghìn người nhưng lính trinh thám dưới trướng Hứa Bùi không có khả năng trải rộng toàn bộ phía Bắc Đông Khánh

Chi bằng tạo tin tức giả khiển bọn họ nghi ngờ quân tiên phong chỉ là mồi câu dẫn dụ tai mắt của bọn họ, đại quân chủ lực thật sự đang lượn qua một con đường khác, binh phân thành ba đường, lấy thể gọng kìm tập kích quận Chiết.”

* Binh vốn vô thường, hư là thật mà thật là hư: Ý câu này là việc binh vốn không có nguyên tắc cụ thể, thật giả khó phân biệt, binh bất yếm trá.

Tần Cung lắng nghe một cách nghiêm túc, càng nghe hai mắt càng sáng lên.

“Ý của quân sư là để bọn họ điều động binh lực tiền tuyến quay về phòng ngự, từ đó hạ thấp áp lực cho thành Sơn Ủng? Tài nguyên bên trong thành Sơn Ủng cũng xem như đầy đủ, dựa vào địa thế hiểm trở và những nơi hiểm yêu quả thực không dễ phá thành

Quân ta lại tăng nhanh tiến độ hành quân, cố gắng có thể đuổi kịp trước khi thành Sơn Ủng bị phá?” Hai tay Dương Tư lồng trong tay áo, cười nhạt nói: “Chính là ý này.”

Cách tốt như vậy, nhưng nghĩ tới chuyện khác, nụ cười trên mặt Tần Cung lại dần dần biến mất

Hắn ủ rũ nói: “Kể của quân sự đúng là tốt, nhưng mưu sĩ Hàn Úc dưới trướng Hứa Bùi lại không dễ đối phó như vậy

Ngoài hắn ra còn có Ngũ Vị xuất thân từ quận Cương Định Kham Châu

Trước mặt hai người này, kế sách của tiên sinh vô cùng có khả năng sẽ bị nhìn thấu...” Biểu cảm của Dương Tư có vài phần cứng ngắc

“Tần Hiệu úy, theo như Tư được biết, Hàn Văn Bân lúc này không hề ở quận Hỗ.” Dương Tư nói: “Còn vị Ngũ Vị kia là sao?” Tần Cung cũng không giải thích được: “Quân sư nói tới vị Ngũ Vị kia sao? Nghe nói người này và Hàn Úc kết giao tâm đầu ý hợp, nếu hai người cùng nhau liên thủ thì rất khó đối phó.” Cha và huynh trưởng của Tần Cung còn phải chịu thiệt trong tay đối phương đó

Nhưng mấy tháng gần đây, tiền tuyến lại không nghe thấy tin tức của “Ngũ Vị”, giống như thần tiên ẩn dật vậy

Dương Tư ngại ngùng nói: “Nếu như ngươi nói Ngũ Vị là chua, đắng, ngọt, cay, mặn, vậy thì đó chính là biệt hiệu Tư đặt cho mình.”

Tần Cung: “...”

Hai năm trước, vì để củng cố liên minh giữa Hứa Bùi và chủ công nhà mình, Dương Tự mượn danh nghĩa quan hệ đồng minh, nghĩ cho Hứa Bùi không ít chủ ý hay nhằm thể hiện thành ý muốn kết đồng minh

Gã còn mượn cơ hội này để quang minh chính đại thăm dò tình hình bên trong hai quận Chiết - Hỗ

Dương Tư không muốn chủ công nhà mình hiểu lầm, lúc ở địa bàn của Hứa Bùi luôn bảo người ta gọi gã bằng biệt hiệu khác

Ừm, gã tự chọn biệt hiệu cho bản thân là “Ngũ vị”..

Chua, đắng, ngọt, cay, mặn! Một biệt hiệu tràn đầy hơi thở ăn uống

Gã không thích những tên gọi tao nhã tràn ngập hơi thở văn nghệ, nhưng lại vô cùng yêu thích tục danh “Ngũ Vị” này

Mí mắt Tần Cung giật giật: “Quân sự chính là “Ngũ Vị??” Không biết làm sao, biệt hiệu thường ngày Dương Tư yêu thích, bây giờ gã lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhận được câu trả lời khẳng định, lòng tin của Tần Cung tăng lên gấp bội

“Vậy thì việc này cứ theo lời quân sự đi.” Dương Tự chính là “Ngũ Vị”, sự thật này lại khiến sự lo lắng trong lòng hắn dịu xuống, an lòng không ít.

Rút ngắn lộ trình sau ngày đúng là không hợp với tình hình khách quan, nhưng nếu như nhanh chóng hành quân, rút ngắn hai ba ngày thì vẫn có thể

Vừa bảo đảm tốc độ vừa bảo đảm sức lực chiến đấu của binh lính

Thành Sơn Ủng trong tinh thể ngàn cân treo sợi tóc, quân địch ngoài thành ngày đêm không ngừng tiến công, quân sĩ dưới trướng Hứa Phỉ chỉ có thể ứng phó một cách mệt mỏi

Từng ngày trôi qua, thành quách vốn dĩ vững chắc lại trở nên loang lổ, trên tường xuất hiện nhiều dấu vết phá hoại rõ rệt.

Mỗi lần tiến công, cho dù là bên tấn công hay là bên phòng thủ đều phải trả cái giá vô cùng thê thảm

Vào lúc tạm thời gác chiến, hai bên đều phải bỏ lại không ít thi hài của quân sĩ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh liên tiếp mấy ngày, chưa từng gián đoạn

Hứa Phỉ bấm ngón tay đếm từng ngày, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà tóc mai đã nhuốm màu xám trắng

“Quân cứu viện vẫn chưa tới sao?” Mỗi ngày hắn ta đều hỏi câu này, có lúc còn hỏi mấy chục lần, mỗi lần đều nhận được đáp án khiến hắn ta cảm thấy thất vọng

Chưa tới..

Thần kinh của Hứa Phỉ căng cứng, cảm xúc cũng càng ngày càng có xu hướng không khống chế được

Bởi vì phòng thủ mệt mỏi, hắn ta không hề phát hiện thể tiến công của đại quân Hứa Bùi mấy ngày gần đây đã dịu đi rất nhiều

Sự hòa hoãn này cũng chỉ là tương đối mà thôi, thành Sơn Ủng bị phá đã là kết cục định trước, điểm khác biệt là sớm vài ngày hay trễ vài ngày mà thôi

Không ngờ rằng, Hứa Bùi bị lời đồn mà Dương Tư tung ra khiến tâm tình hoang mang, nhất thời không nghĩ ra cách gì

“Tin tức mật sứ báo về, đại quân của Liễu Hi dùng mười nghìn quân tiên phong làm mồi dụ, âm thầm chia binh thành ba đường tập kích quận Chiết..

Nếu tin tức này là thật, chi bằng chủ công tạm hoãn thể tiến công, trước tiên quay về chi viện ổn định quận Chiết? Hứa Phỉ đã sa cơ lỡ vận, không đáng phải mạo hiểm vì hắn.” Kiểu nói này tương đối nhiều, nhưng lại có một âm thanh khác biệt

Trình Tuần nói: “Tin tức của mật sự không hẳn có thể tin tưởng hoàn toàn, đã nhiều ngày không hề có dấu vết Liễu Hi chia binh đánh lén...”

Đồng liều lại bác bỏ: “Đã là đánh lén, sao có thể dễ dàng bị tinh thám phát hiện ra? Cái gì gọi là kỳ bình Quan trọng ở chỗ hành động khi người ta không đề phòng, tập kích bất ngờ.”

Trình Tuần cau mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, hắn bác bỏ: “Nếu như là kỳ binh, vậy tại sao mật sứ lại nhận được tin tức này?” Mật sứ nhận được tin tức thì không lý nào trinh thám lại không phát hiện ra dấu vết hành quân được

Đồng liêu nghẹn họng

So sánh với sự cấp tiền của Trình Tuần, những người khác trong trường đều có xu hướng bảo thủ

Không mong có công, nhưng mong vô sự, làm việc thận trọng dù sao không có gì sai

Hành động của trinh thám rất rõ ràng, mục tiêu lớn, quân địch dễ dàng tránh thoát được bọn họ

Mật sự lại ngụy trang thành dân chúng bình thường, trà trộn vào đủ các nơi, quân địch không dễ dàng phát hiện

Tin tức của hai người không đồng nhất, nhưng không thể vì điều này mà phủ định quân địch không chia binh

Tranh luận một hồi, Trình Tuần và bọn họ chỉ có thể mỗi bên lùi một bước, lựa chọn phương án tương đối bảo thủ

Điều động một phần binh lực về chi viện, vẫn tiếp tục tấn công thành Sơn Ủng

Những điều này vừa vặn nằm trong kế hoạch của Dương Tư

Mãi đến khi...

Hàn Úc làm xong công việc ở quận Chiết, vội vàng chạy tới tiền tuyến quận Hỗ, nửa đường phát hiện quân ta đã rút lui, nhất thời cảm thấy sợ hãi

Binh lực của Hứa Bùi đủ sức nghiền nát Hứa Phỉ, còn có thể bị người ta đuổi về nhà sao? Kéo lại hỏi một hồi, Hàn Úc tức giận đến lông tơ cũng muốn nổ tung.

Ai bảo Hứa Bùi đi giết Hứa Phỉ?

Nếu giết Hứa Phỉ thật, cực khổ cốc mò cò xơi không nói, còn giúp Liễu Hi xử lý một mối tai họa ngầm

Giết thì giết thôi, ai lại để Hứa Bùi rút một phần binh lực về quận Chiết? Ba đường binh mã nghe cũng hơi sợ đấy, nhưng nếu muốn thần không biết quỷ không hay đánh lén, một đường binh mã nhiều nhất cũng chỉ hai ba nghìn

Ba đường cộng lại còn chưa tới một mười nghìn quân, quận Chiết lớn như vậy còn có thể bị bọn họ chọc thủng được sao? Vừa nghe liền biết là phép che mắt của Dương Tư kia

Lưỡi câu thẳng tắp như vậy, không biết là con cá ngu ngốc cỡ nào lại bơi đến cắn câu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.