Editor: Waveliterature Vietnam
Tiểu Bình trên đầu cắm những mảnh thủy tinh, chẳng khác nào một cái nón đính đầy kim cương, máu tươi nhỏ giọt, bắt đầu rơi tỏng tỏng xuống đất
Anh ta đứng loạng choạng được vài giây, rồi ngã uỵch xuống, sau đó, xung quanh tiếng hét chói tai, có người vì quá sợ hãi mà ngã ra đất.
Chu Trạch từng đọc qua hồi ký của một số quân nhân chiến tranh Nhật, một người đã từng viết, thi thể nếu ko có đầu, khi đầu rơi xuống sẽ tự di chuyển thêm vài bước, mắt rơi cả ra ngoài.
Có lẽ cái chết đã đến quá đột ngột và dứt khoát, thực tế không chỉ có đầu không kịp phản ứng mà có những hành động lạ, cả thân thể cũng vậy.
Tầng dưới của ký túc xá đã trở thành một mớ hỗn độn.
Chu Trạch đưa hai tay đặt lên lan can, thở dài, rồi nhìn Lão đạo.
Lão đạo lúc này hồn bay phách lạc, sắc mặt tái mép.
"Ông chủ…"
"Này, nhìn xem,một người tốt, cứ vậy mà ra đi"
"....." Lão đạo
Lão đạo rất tiếc nuối, anh ta không hề muốn, anh thực sự hy vọng Tiểu Bình có thể sống một trăm năm, có 18 lần thân thể.
Nhưng anh ta cứ thế mà đi,
Chết một cách đột ngột như vậy,
Sau đó,
Sáu bức tranh chỉ còn lại một bức.
Có một bộ phim rất nổi tiếng là:"Cái chết đang đến", Lão đạo hiện tại cảm thấy mình chính là nhân vật chính của bộ phim này, nó nói rõ, bạn sẽ là người phải chết, và sẽ chết như thế nào.
Thật sự mà nói, nó vẫn tốt hơn, vì nó cho bạn biết bạn sẽ phải ra đi lúc nào và chuẩn bị tinh thần trước những tình huống, tránh sự đau đớn.
Lúc này, Lão đạo có đôi phần ngưỡng mộ Tiểu Bình, khi và cứ vô tình như vậy rồi ra đi vì một tai nạn, hiện tại anh ta đang bị sự lo sợ dày vò rằng không biết bao giờ thì mình sẽ phải ra đi.
Qủa thực chính là...sống không bằng chết.
Nhìn sang ông chủ, anh ta vẫn đang châm điếu thuốc.
"Chúng ta đi xuống dưới xem sao"
Chu Trạch nói xong liền dẫn dầu rời khỏi phòng ngủ, Lão đạo tự dưng nhút nhát không dám rời Chu Trạch nửa bước, dù sao hắn đã quyết định, dù là Chu Trạch đi nhà xí thì hắn cũng sẽ bám ngay sau.
Trước cổng tầng một của tòa ktx, một đám học sinh bu đông kín mít xung quanh thi thể của Tiểu Bạch, và một vài nữ sinh thì đang xì xào phía không xa.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, dường như sự kiện lớn về cái chết trong một ngày tươi sáng như thế này đã gây cho khắp trường những cú sốc, không chừa một ngõ ngách nào."
Đáng lẽ các học sinh bây giờ cần đến nhà ăn và ăn sáng, nhưng họ lại đổ dồn sự tập trung vào cảnh tượng kinh hoàng lúc này.
Chu Trạch lắc đầu phủi bụi, ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu ktx.
Lão đạo ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, vụng trộm nhìn thi thể Tiểu Bình sau đó liền liếc mắt đi chỗ khác, nội tâm đã có vạn phần cảm thấy kinh khủng.
Chu Trạch ngồi xuống bậc thang, như một người ngoài cuộc và bắt đầu quan sát mọi thứ.
"Ông chủ, hay chúng ta về đi?" Lão đạo đề nghị.
Anh ta không hề muốn nán lại đây thêm một chút nào nữa, anh ta muốn về hiệu sách, chí ít tiệm sách có thể khiến anh ta cảm thấy được an toàn.
Chu Trạch lắc đầu, " tôi không đi đâu."
Thay vì trả lời"đừng đi", anh ta trả lời " tôi không đi".
Lão đạo có chút sửng sốt, anh ta thoang thoáng nhận ra có gì đó không ổn.
Chu Trạch quay người lại và bước ngược trở lại ktx, anh ngồi ở văn phòng nội trú của giáo viên và uống một tách trà.
Lão đạo đứng bên cạnh, nép vào như chú chim non.
Anh ta không biết Chu Trạch liệu đang toan tính điều gì, nhưng dường như ông chủ của anh ta đã thu thập được điều gì đó, mặc dù anh ta không biết rằng liệu mình có đủ bình tĩnh hay không, nhưng chí ít điều đó có thể khiến anh ta đôi phần kì vọng.
Các học sinh đều đã đi học, tào ktx lại trở về vắng vẻ.
Các giáo viên không ai trở về phòng, có lẽ họ đang trăn trở về thi thể của Tiểu Bình.
Cảnh sát, vẫn chưa đến.
Xe cứu thương, cũng vẫn chưa đến.
Sau khi đợi khoảng nửa tiếng, uống được hai tách trà, Chu T Trạch rời khỏi văn phòng.
Ở lối vào của mỗi phòng ktx đều trưng bày một loại phích nước, các học sinh trước khi rời khỏi phòng ngủ để đến lớp học đều lấy phích nước ra bỏ bên ngoài, sau đó đặc biệt cầm ống nhựa để thêm nước sôi vào những chiếc phích này.
Lượng nước này vốn được chạy qua ống nhựa trước khi cho vào phích nước, nên ít nhiều có một hàm lượng nhựa plastic, nên cơ bản các học sinh chỉ lấy chúng để giặt quần áo hoặc ngâm chân mà thôi.
Lúc này, vừa lúc có một người phụ nữ cầm vòi nước nhựa đến chuẩn bị xả nước, cô ấy chầm chậm bước đên từ hành lang phía bên kia.
Chu Trạch đứng đó không nhúc nhích, Lão đạo đứng ngay bên cạnh, và người phụ nữ dường như không để ý đến họ, tiếp tục đi.
"Lão đạo, ngươi có cảm thấy có chút gì đó kì lạ không, nơi này thật sự quái lạ mà" Chu Trạch nói.
"từ nào"
"Đầu tiên là Tôn Thu dẫu chết nhưng lại sống theo quán tính, cứ thế, từng tai nạn một cứ tiếp nối diễn ra, từng cảnh tượng trên từng bức tranh một diễn ra.
Tòa kí túc xá này là một địa điểm trăm năm khó gặp, có phải vì thế mà có thể tạo ra rất nhiều ma và quỷ hồn như vậỵ?
Vậy thì tại sao trước đó lại không có bất kì một động tĩnh nào, nhưng gần đây, mọi chuyện như dồn nén một lần và cứ thế mà tuôn trào?
"này.....ông chủ, ý của anh là gì?"
Chu Trạch im lặng và suy nghĩ một lúc, nói: " Tôi nghĩ chúng ta nên trở về."
"Tốt."
Lão đạo này mười vạn nguyện ý, bất kể là chết ở đây hay là hiệu sách, anh ta vẫn chọn hiệu sách.
Hai người cùng đi hướng về cổng của tòa kí túc xóa, bấy giờ thì thi thể của Tiểu Bình đã được xử lý xong.
Chu Trạch nán lại bậc tam cấp, chưa vội xuống, mà nhìn Lão đạo từng bước tiến ra ngoài.
Khi Lão đạo nhanh chóng ra khỏi khu vực ký túc xá,
Chu Trạch ngẩng đầu lên,
Anh ta trông thấy,
Tòa nhà đang bị nghiêng,
thiếu điều có thể cứ thế mà sập xuống.
Lão đạo lại không hề hay biết mà cứ thế tiếp tục bước đi
"Lão đạo, đừng nhúc nhích" Chu Trạch nhắc nhở.
"Gì cơ?"
Lão đạo lại bước thêm bước nữa, sau đó quay đầu lại nhìn.
Ngay lập tức, từ cửa sổ của một phòng ngủ phía trên, biển máu phun ra, chạy khắp hướng đi của
Lão đạo, đây chính là căn phòng nơi Chu Trạch đã chờ đợi để tìm bút và mực, nó hẳn là tại vị trí lầu ba, nhưng bây giờ bởi vì tòa nhà đã biến dạng tại những khúc cua kỳ lạ khiến của số căn phòng đó vừa vặn với lối đi của Lão đạo.
Biển máu cứ thế mà ùa ra, Lão dạo như cũng bị cuốn vào.
"ối....."
Đây là những lời nói cuối cùng của Lão đạo.
Toàn bộ thân thể của anh ta gần như bị chìm trong biển máu.
Không quan trọng là ở ngoài kia có bao nhiêu loại ma quỷ, quan trọng là bạn đã thấy qua chúng chưa.
Nhưng tòa nhà này có thể uốn cung như nhảy múa,
Ai đã từng thấy?
Cam Lâm nương,
Không hề có một viễn cảnh như vậy!
Chu Trạch xoay người lại và nhìn người phụ nữ vẫn đang đổ nước sôi vào phích.
Tuy nhiên, phích nước sôi của người phụ nữ, nước đổ vào không xuống đáy bình cứ giữ trên miệng phích nhưng vẫn có tiếng nước chảy liên tục.
Đối với người có kinh nghiệm mà nói, khi đổ nước vào ấm phích, âm thanh sẽ thay đổi khi mực nước tăng lên, nhưng ở đây, nó không hề thay đổi một chút nào.
"Này, phích nước đã bị rò rỉ."
Chu Trạch chỉ vào phích nước và nhắc nhở người phụ nữ.
Người phụ nữ nheo mắt, quay lại nhìn Chu Trạch, khuôn mặt cô ta chi chít những vết rõ, như là tổ ong vò vẽ, vài chỗ đang không được tự chủ khép kín cũng như thả lỏng.
Một cảnh tượng rất buồn nôn,
Thật sự kinh tởm.
Người phụ nữ tiếp tục nắm lấy vòi nước nhựa, ở cổng ký túc xá, Lão đạo đang không ngừng giãy dụa. Trong biển máu, mơ hồ có thể thấy được cơ số những điểm đen cứ từ từ mà tiếp cận anh ta, trên thân những điểm đen đó lại có những vật sắc nhọn sáng loáng.
Chu Trạch bước tới và chuẩn bị lấy vòi nước từ tay người phụ nữ.
Khuôn mặt người phụ nữ bỗng nở ra một nụ cười,
Vòi nước trực tiếp bị bóp méo, quấn quanh Chu Trạch, cái chết đang đe dọa Chu Trạch!
Mười ngón tay Chu Trạch đưa ra,
Anh ta không chống cứ mà cứ thế để cho ống nước quấn lấy mình, thậm chí, Chu Trạch còn có thể nghe thấy tiếng xương của mình gãy từng đoạn giòn tan.
Thực sự mà nói,
Có chút êm tai.
Ở góc xa đầu hành lang, cậu bé với nửa thân trên bắt đầu trèo lên đây thêm một lần nữa, giống như một con chó điên, vặn vẹo, rên rỉ.
Ở một phía khác, Tôn Thu, một xác chết, cũng điên đảo chạy tới, tỉnh tỉnh, mê mê.
Tiểu Bình cũng xuất hiện, tỉnh đầu cắm toàn thủy tinh, máu thì vẫn cứ tuôn.
Thậm chí đôi giày mà Chu Trạch đã từng phá hủy cũng từ đâu mà xuất hiện, không ngừng tí tách di chuyển.
"Chân tướng đang được phơi bày sao, các người biết đấy, tôi đang nhìn rõ nó?
Chu Trạch tự lẩm bẩm.
Ở đằng xa,
Lão đạo đã chìm vào biển máu, thỉnh thoảng chỉ có bong bóng khí thoát ra, rõ ràng, anh ta không còn chút sức lực nào để mà chống đỡ nữa.
Những điểm đen kia chỉ cách hắn một tích tắc mà thôi, và trong máu, có một hình hải nhỏ nhắn, không phải của người, đó là một con mèo, đang chờ đợi bữa tối của mình.
Móng tay của Chu Trạch, không cảm nhận được xung quanh,
Nhưng với một loại can đảm và kiên quyết nào đó, trực tiếp đâm vào ngực mình, đồng thời ngoáy sâu vào.
"ôi....."
Cảm giác đau đớn tột cùng, cơ thể của Chu Trạch thậm chí đã bắt đầu co rút.
Nhưng vào ngay lúc này, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng dãn ra, người phụ nữ lùi về phía sau, Tiều Bình lùi về phía sau, cậu bé với nửa thân trên lùi về phía sau, giày da cũng lùi về phía sau, tòa ký túc xá biến dạng bắt đầu khôi phục về trạng thái ban đầu.
Tất thảy mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Mọi thứ kì lạ đều trở lại trạng thái ban đầu.
Chu Trạch dường như nhìn thấy một tiểu nữ, đang đứng tại hành lang đang nhìn mình, tiểu nữ trông có chút quen thuộc.
"Này!"
Một tiếng vang truyền đến,
Cuốn sổ tay đóng lại.
"….phù phù….khụ khụ….."
Lão đại khịt mũi ho dữ dội trên bãi cỏ, hai tay ôm cổ, từ từ bình tĩnh lại, sau đó nhìn xung quanh nhưng hoàn toàn không thể lý giải được điều gì.
Anh thấy Chu Trạch đang đứng bên cạnh anh, cầm một cuốn sổ tay.
Âm thanh vang to đó chính là thanh âm mà Chu Trạch tạo ra khi anh đóng cuốn sổ tay lại.
Chu Trạch ngẩng đầu lên, cảm thấy đau nhói ở ngực.
"Ông chủ...Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lão đạo nghĩ rằng mình xuýt nữa thì xong đời, nhưng tại sao lập tức lại như không có chuyện gì xảy ra?
"Anh thử nghĩ lại xem, làm thế nào mà chúng ta vào được đây." Chu Trạch chậm rãi nói.
"Chúng ta lái xe tới, sau đó lừa để qua được bảo vệ cổng, sau đó chúng ta xuống xe và đi đến tòa ký túc xá, rồi cũng vụng trộm tiến vào, nhìn thấy Tôn Thu, và sau cùng là quản túc bị….."
"Anh cần suy nghĩ kỹ lại một chút nữa." Chu Trạch nhắc nhở.
"Nghĩ gì được nhỉ?" Lão đạo gãi đầu, sau đó trên mặt lộ rõ sự chấn động kinh hãi, " Chúng ta.....Chúng ta.....Chúng ta vừa xuống xe, dường như đã trông thấy một con mèo đen, nó nhìn chằm chằm vào chúng ta,tôi còn muốn bắt nó làm thú cưng.
Sau đó thì chúng ta đến cho con mèo và rồi chẳng thấy nó đâu nữa, nhưng chỗ đó lại xuất hiện một cuốn sổ tay, ông chủ đã cầm lấy cuốn sổ, tôi còn hỏi anh liệu trên đấy đã viết những gì...…sau đó...…..sau đó chúng ta...."
Chu Trạch liếc nhịn cuốn sổ tay có chút cũ nát trong tay,
Anh không dám lật ra bất kì một trang nào nữa.
"Ông chủ, còn ký túc xá kia thì sao?" Lão đạo nhìn quanh bốn phía và cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
"Hãy nhìn vào các tòa ký t úc xá khác gần đó, chúng đã được đánh dấu như thế nào."
"Một tòa nhà, hai tòa nhà, ba tòa nhà…" Lão đạo đếm, rồi anh ta lại đếm, nơi này được phân biệt dựa theo chữ số Ả Rập. Trong tòa nhà, không có tòa nào được đặt tên bằng chữ cái tiếng Anh!
"Ông chủ.....thế tòa B đâu, tòa B đó?"
Chu Trạch chỉ tay vào cuốn sổ trên tay,
"Tòa B,
ở trong này,
nó được vẽ."