Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 5: Đi làm ở quán bar




Bạc Tranh đen hơn một chút so với trước khi đi thủ đô công tác, cũng gầy yếu một chút, nhưng cũng không có chỗ không ổn rõ ràng.

Nghi ngờ trong lòng Phương Tiểu Thư bị tản ra không ít, nghĩ rằng đại khái lúc ấy ông là đang kiểm tra sức khoẻ, hoặc là có cái gì không thoải mái, nhưng đã muốn chữa bệnh.

Bạc Tể Xuyên vốn định chờ sau khi Phương Tiểu Thư ngồi xuống đem đứa nhỏ giao cho cô, sau đó đi trên xe lấy này nọ, nghe được Phương Tiểu Thư gọi một tiếng "Ba", mới phát hiện trong phòng còn có một người.

Bạc Tể Xuyên vòng vo thân thể nhìn về phía sofa, Bạc Tranh đang từ bên kia đi tới, sau khi đi đến trước mặt anh dừng lại, vươn tay không về phía anh, nói: "Đưa cho ba đi, con đi đem này nọ đều lấy vào nhà, sau đó chạy nhanh đóng cửa lại."

Bạc Tể Xuyên do dự một chút, cuối cùng nhưng vẫn còn đem đứa nhỏ giao cho Bạc Tranh. Bạc Tranh ôm người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Bạc vào trong ngực, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, giống như cả người đều bị lấp đầy một dạng, không còn có một khe hở.

Nhan Nhã tại lúc Bạc Tể Xuyên theo trên xe lấy này nọ cũng vào tới trong nhà, sau khi bà ngừng xe cùng Lưu tẩu giúp Bạc Tể Xuyên lấy này nọ, hai người lấy xe đẩy trẻ con xuống, do Bạc Tể Xuyên đẩy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại, cả nhà đều về tới trong phòng.

"Ông đã trở lại?!" Nhan Nhã hiển nhiên cũng không dự đoán được Bạc Tranh sẽ ở nhà, đứng tại cửa có chút sợ run.

Bạc Tranh đầu cũng không nâng "Ừ" một tiếng, cả người đều đầu nhập ở trên người cháu trai bảo bối của ông.

Phương Tiểu Thư mỉm cười nhìn Bạc Tranh, chậm rãi đi đến trước mặt ông, nói với ông: "Đây là tiểu Du." cô đưa con gái trong lòng ra trước mặt Bạc Tranh, Bạc Tranh thấy hai má mềm mại trắng nõn của cô bé, tươi cười trên mặt càng thêm khắc sâu .

"Hai người dùng tên ba đặt sao?" Bạc Tranh cùng Phương Tiểu Thư trao đổi ôm đứa nhỏ, sau khi Phương Tiểu Thư nhận lấy con trai liền gật đầu.

Khi Bạc Tể Xuyên xếp đặt hết đồ xuống dưới tầng, liền thấy hình ảnh tốt đẹp tổ tôn tam đại cùng nhau ở chung.

Bước chân của anh có chút chần chờ, hình như không quá am hiểu xử lý loại cục diện này, cũng may mọi người rất nhanh đều vọt tới bên sofa, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Bạc Tể Xuyên thấy vậy, lập tức đi qua đi khép lại cửa sổ, tránh cho đứa nhỏ trúng gió, nhưng kỳ thật thời tiết rất nóng, đứa nhỏ phỏng chừng đều ra mồ hôi.

Thân thể của Phương Tiểu Thư còn không có khôi phục rất tốt, không thể đứng lâu cùng ngồi lâu, ở phòng khách nói mấy câu với bọn họ, liền từ Bạc Tể Xuyên giúp đỡ đi lên phòng ngủ nghỉ ngơi .

Nằm ở trên giường, Phương Tiểu Thư tùy ý Bạc Tể Xuyên giúp cô cởi quần áo thay váy ngủ thoải mái, nhìn bộ dáng của anh trong quá trình này bên tai đỏ lên, nhịn không được mỉm cười.

Bạc Tể Xuyên lúng túng nói: "Cười cái gì?"

Phương Tiểu Thư lắc lắc đầu, không có bàn luận với anh về đề tài này, mà là nói lên một chuyện khác: "Lời em nói với anh trong bệnh viện còn chưa xong đâu, cái video mà ba ghi chép phía trước, bối cảnh là ở bệnh viện, anh có phát hiện không?"

Bạc Tể Xuyên đứng thẳng dậy, trên tay lộ ra quần áo của cô, vẻ mặt hơi hơi sững sờ ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "Phải không."

Phương Tiểu Thư gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh nói thân thể của ba có cái gì không thoải mái hay không, đang nói dối chúng ta đâu?"

Bạc Tể Xuyên hơi hơi nhíu mi, hình như đang cẩn thận tự hỏi tỷ lệ khả năng sẽ xảy ra chuyện này, thật lâu sau anh cũng chưa có kết luận, rõ ràng trước đem quần áo treo đến phòng giữ quần áo, sau khi trở về ngồi ở bên giường trầm tư trong chốc lát, đứng dậy nói: "Anh đi trước đưa đứa nhỏ về."

Phương Tiểu Thư cũng biết loại sự tình trong lúc nhất thời cũng không ra kết luận, vì thế liền gật đầu làm cho anh đi đón đứa nhỏ.

Bạc Tể Xuyên đi xuống tầng, lập tức đã đẩy xe trẻ con đã trở lại, Phương Tiểu Thư mở ra chăn, Bạc Tể Xuyên lập tức đẩy cô trở về, lạnh lùng nói: "Nằm!"

Phương Tiểu Thư bị bộ dáng bỗng nhiên nghiêm túc lên của anh làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn anh, miệng há ra thật to.

Bạc Tể Xuyên nháy mắt mấy cái, sau đó đau đầu xoa thái dương, thấp giọng nói: "thật có lỗi, đây là thói quen."

"..." Phương Tiểu Thư hơi tò mò, tại viện kiểm sát Bạc Tể Xuyên mỗi ngày làm rốt cuộc là công tác gì, vì thế cô liền thừa dịp thời gian Bạc Tể Xuyên đổi tã cho đứa nhỏ, lấy di động tra xét về công tác của viện kiểm sát.

...

Viện kiểm sát, tên như ý nghĩa, chức năng đó là tiến hành điều tra trực tiếp thụ lí những án kiện của nhân viên quốc gia công tác lợi dụng chức quyền thực thi phạm tội; đối với án phản quốc, vụ án phân liệt quốc gia cùng với nghiêm trọng phá hư chính sách quốc gia, pháp luật, chính lệnh thống nhất, hành sử quyền kiểm sát; đối với những án kiện của cơ quan công an, cơ quan an toàn quốc gia cơ quan điều tra, tiến hành thẩm tra; quyết định bắt hay không, khởi tố hoặc là không khởi tố, cũng thực hành giám sát hoạt động điều tra của cơ quan điều tra có hợp pháp hay không.

Đối với hoạt động thẩm phán dân sự của toà án nhân dân cùng với tố tụng hành chính, viện kiểm sát cần thực hành pháp luật giám sát, mà đối với phán quyết đã có hiệu lực của toà án nhân dân, quyết định, phát hiện trái với pháp luật, quy định pháp quy, viện kiểm sát có thể theo luật đưa ra kháng tụng.

Tóm lại, đó là một ngành có quyền lực rất lớn, hơn nữa cũng là cái ngành có thể trực tiếp bày ra tất cả chứng cớ phạm tội của Cao Diệc Vĩ, nhắc tới công tố, đưa hắn ta vào ngục giam thậm chí đưa đi chỗ bắn chết.

Tuy nhiên nói là pháp viện đưa ra bản án cuối cùng, nhưng nếu không có viện kiểm sát nhắc tới công tố cùng cung cấp chứng cớ, như vậy pháp viện muốn phán quyết cũng chỉ có thể là lo lắng suông.

Phương Tiểu Thư chậm rãi bỏ di động xuống, nhìn Bạc Tể Xuyên hóa thân thành siêu cấp vú em xa xôi nói: "Pháp viện khi nào thì mở phiên toà nha?"

Động tác của Bạc Tể Xuyên dừng một chút, ngoái đầu không biết ý gì nhìn cô một cái, nói: "Chờ em ra thời kỳ ở cữ, không sai biệt lắm chính là ngày mở phiên toà."

Phương Tiểu Thư gật gật đầu, ánh mắt càng u oán: "Anh quyết định thời gian cũng thật chuẩn, mấy ngày này sưu tập chứng cớ phạm tội của Cao Diệc Vĩ, đi điều tra hắn ta, có phải nhìn thấy rất nhiều thứ đặc biệt ghê tởm hay không?"

Bạc Tể Xuyên nghe cô nói như vậy, lại nhìn ánh mắt u oán như vậy của cô, bất đắc dĩ ngồi xuống bên giường kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: "Cho nên anh mới có thể lựa chọn đi làm người chuyên lo việc hậu sự, mà không phải tiến vào ngành công chức."

Đúng vậy, đối mặt người đã mất, luôn muốn thoải mái hơn so với đối mặt những thứ xấu xí này.

Vì thế, đây là nguyên nhân mà ánh mắt Phương Tiểu Thư trở nên u oán, nếu không vì cô, anh cũng không phải mệt mỏi, vất vả như vậy.

"thật có lỗi." Phương Tiểu Thư cúi đầu lúng túng nói.

"Anh nhưng thật ra sẽ không nói những lời nói khách sáo như 'Anh không cần em xin lỗi'." Bạc Tể Xuyên thản nhiên nói, "Anh chỉ hy vọng em có thể không cần giống như anh, hy vọng em có thể bảo vệ bộ dáng nguyên bản nhất của em."

Thực ít có người có thể cực lực cùng sự thật đối kháng, cuối cùng thành công bảo vệ tốt góc cạnh cùng mũi nhọn của chính mình.

Người như thế rất khó sinh tồn trên xã hội, một lúc sau sớm muộn gì sẽ bị sự thật tàn khốc ma bình tất cả các góc cạnh.

Người sở dĩ gọi là người, liền là vì con người có năng lực thích ứng vô cùng lớn, chính là loại góc cạnh này tuy không tốt cho việc sinh tồn trên xã hội, nhưng một khi mất đi chúng nó, chúng ta càng sẽ không có chỗ nào dựa vào.

Ngây thơ sớm hay muộn sẽ tan biến, làm cho xã hội đi thích ứng chúng ta rất khó, nhưng tại thời điểm ngươi đi thích ứng xã hội, cũng hy vọng có thể giữ lại một chút những thứ nguyên bản nhất.

Bạc Tể Xuyên không hy vọng Phương Tiểu Thư trở nên giống như chính mình.

Năm nay đã muốn hai mươi sáu tuổi Phương Tiểu Thư xem thấu sự lo lắng của Bạc Tể Xuyên, trong ánh mắt có trong nháy mắt hình như hiện lên tình thương của mẹ, Bạc Tể Xuyên không nhớ rõ cô có xoa đầu của anh hay không, nhưng ánh mắt này đã muốn cho anh sự an ủi rất lớn.

Phương Tiểu Thư tại lúc này bỗng nhiên lại mở miệng, trong giọng nói lộ ra chút chế nhạo: "Kỳ thật em xin lỗi, còn nhiều hơn là bởi vì một sự kiện khác."

"Chuyện gì?" Bạc Tể Xuyên nghi hoặc nói.

Phương Tiểu Thư một bên chỉ tay một bên nói: "Liền cái kia... Ngày sinh nhật của anh em vừa vặn sinh đứa nhỏ, cho nên... Sinh nhật vui vẻ, tuy nhiên chậm vài ngày, lễ vật em sẽ đưa bù cho anh."

Bạc Tể Xuyên nhìn bộ dáng thật cẩn thận của cô, chậm rãi ôm cô thật chặt, trầm giọng nói: "Đứa nhỏ chính là quà sinh nhật tốt nhất mà em đưa cho anh, đời này đều không có khả năng có cái gì so với ba người càng làm cho anh vui vẻ cùng hạnh phúc."

Trong cuộc đời luôn có một số người cùng một việc, là mặc kệ xảy ra cái gì đều không thể quên được, có người sẽ nhớ rõ chuyện tiếc nuối cả đời, mà có người sẽ ghi nhớ thời khắc hạnh phúc nhất. Mặt sau người như thế vô tình là hạnh phúc nhất, bởi vì cuộc đời của người đó đã muốn không có tiếc nuối.

...

Thời gian ở cữ qua thật sự nhanh, thân thể của Phương Tiểu Thư khôi phục rất khá, một tháng sau, pháp viện mở phiên toà thẩm tra xử lí vụ án của Cao Diệc Vĩ, Bạc Tể Xuyên lấy thân phận kiểm sát trưởng tự mình ra tòa, Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế dự thính, nhìn trên toà án thuộc loại tổ công tố cùng vị trí của bị cáo, trong lòng không hiểu dâng lên một tia không yên.

cô không biết Bạc Tể Xuyên có thể thắng kiện hay không, càng không biết Cao Diệc Vĩ có thể bó tay chịu trói hay không, không khí trên tòa án thực ác liệt, riêng là ghế dự thính cô cũng đã thấy không ít người của hội Tu Hành, hơn nữa cô còn thấy Trác Hiểu.

Bây giờ Phương Tiểu Thư có chút may mắn sự thận trọng của Bạc Tể Xuyên, bởi vì anh mời Cố Vĩnh Dật ngồi cùng cô ở ghế dự thính, người ngồi ở bốn phía quanh cô đều là người của cục công an cùng viện kiểm sát, những người của hội Tu Hành cách cô rất xa, cũng không tới gần được.

Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế thứ nhất của khu dự thính, hơi khẩn trương nắm chặt hai đấm, nhìn chánh án cùng thẩm phán viên tiến vào toà án, tiếp theo tổ công tố cùng luật sư bào chữa ngồi vào vị trí, cô luôn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Bạc Tể Xuyên mang theo hai cái trợ lý, tất cả đều là nam tính, bọn họ ngồi ở vị trí tổ công tố, sau khi đặt xong máy tính, Bạc Tể Xuyên liền ngoái đầu nhìn lại về phía khu dự thính, chuẩn xác tìm được Phương Tiểu Thư ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Phương Tiểu Thư mím môi đối diện với anh, một bộ đồng phục kiểm sát màu đen của anh, huy hiệu kiểm sát màu đỏ gắn tại trên cổ áo bên trái trên áo khoác, caravat màu đỏ được đeo vô cùng chỉnh tề, quần dài màu đen không có một tia nếp uốn lót hai chân anh thẳng tắp thon dài, anh ngồi ngay ngắn, khi quay đầu đường cong thắt lưng rất tốt đẹp, dáng người thật tốt, hấp dẫn không ít tầm mắt của các cô gái.

Chánh án nhìn quét một vòng tòa án, gặp người đến đông đủ, cùng thẩm phán viên đang đứng dậy, cao giọng nói: "Tất cả mọi người đứng dậy."

Toàn bộ người trong tòa án nhất thời đều đứng lên, chánh án bắt đầu đập búa gỗ, uy nghiêm nói: "Toà án thẩm vấn bắt đầu!"

...

Toà án quốc gia là địa phương cực kỳ trang nghiêm nghiêm túc, ngồi ở chỗ này, gần như không cần lo lắng bất kỳ người nào vi phạm pháp luật cùng xã hội sẽ chạy thoát, nhưng cũng không phải chưa từng có người rõ ràng có tội, lại được phán vô tội thả ra.

Phía sau, bị cáo nếu muốn thoát tội, liền cần một cái luật sư bào chữa thật tốt.

Luật sư bào chữa của Cao Diệc Vĩ là một vị nữ sĩ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, khi đối phương ngồi xuống trên mặt mang theo biểu tình vô cùng tự tin cùng tình thế bắt buộc, mà cô ta cũng xác thực có tư bản để đắc ý, bởi vì cô ta là luật sư nghịch chuyển nổi tiếng trong nước, Kỷ Nhược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.