Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 43: Bữa tiệc (1)




Nhìn bước chân bất ổn lại cố gắng trấn định kiên quyết rời đi của Diệp Đan Phượng, trong phút chốc tâm tình Bạch Tiểu Hoa trở nên phức tạp.

Mà trong lòng Sở Thiếu Hoa, cũng là trào dâng sóng lớn ngất trời. Tuy rằng thanh âm của Sở Vân Hiên rất nhỏ, nhưng Sở Thiếu Hoa vẫn là nghe được nhất thanh nhị sở. Lão Đại vừa mới nói là cùng một người? Năm năm trước người lão Đại yêu đến suýt sụp đổ, hối hận đến điên vì người nữ nhân kia, chính là nữ nhân hiện tại vẻ mặt vô tội, kiều diễm mỹ lệ thoát tục này? Này ni mã cũng quá hãm hại cha đi, nữ nhân trên ảnh chụp cùng nữ nhân trước mắt này, hoàn toàn không giống nhau a!

Từ từ. . . . . . Nhìn kĩ ngũ quan nữ nhân này, cùng nữ nhân trên ảnh chụp kia. . . . . . Di? Sở Thiếu Hoa trong lòng cả kinh, trong lòng hiểu được bảy tám phần.

"Này, ngươi vừa mới nói gì đó, như thế nào nàng dường như cùng mất hồn mà?" Bạch Tiểu Hoa thấy Sở Vân Hiên không nói, chính là nhìn mình cười ôn nhu giống như mật, đột nhiên liền xấu hổ, để dời đi lực chú ý, nàng nói với Sở Thiếu Hoa, "Ngươi cùng đi ra xem một chút đi, đừng để xảy ra chuyện gì."

Sở Thiếu Hoa nhìn Sở Vân Hiên, nhận được sự cho phép của Sở Vân hiên, rồi mới đi ra ngoài.

"Tiểu Bảo, ai cho ngươi chạm vào thứ nguy hiểm này? Còn không mau ném khẩu súng đi!" Sóng gió qua đi, Bạch Tiểu Hoa mới đứng lên. Vũ khí không có mắt, nàng thật đúng là sợ súng nổ .

"Tốt, mẹ!" Tiểu Bảo sảng khoái ném khẩu súng trên mặt đất, nhanh chóng hướng mẹ chạy tới, một phen bổ nhào vào trong lòng nàng, làm nũng nói, "Cha khen con thực thông minh, nhất học sẽ nga! Cha hôm nay còn dạy con cưỡi ngựa, hơn nữa cha hôm nay còn mang con đi trường học báo danh , mẹ, tiểu Bảo rốt cục có thể đi học."

"Bạch Tiểu Hoa nhìn gương mặt nhỏ vui vẻ của con trai, đem những lời đã ra đến miệng nuốt hết vào lòng, sờ cái đầu nhỏ của tiểu Bảo nói, "Tiểu Bảo ngoan, sau này không được chạm vào những thứ đồ nguy hiểm kia nữa nhé, đi học rồi thì có thể, nhưng con không được chạm vào những đồ chơi này nữa, nếu ko thì..." Sắc mặt Bạch Tiểu Hoa trầm xuống, trong mắt phóng ra một tia sáng nguy hiểm.

Tiểu Bảo cả người thiếu chút nữa nổ tung, mỗi lần mẹ có biểu tình này liền chuẩn bị không chuyện tốt mà, vội gật đầu như gà mổ thóc, "Tiểu Bảo nhất định không chạm, tiểu Bảo nhất định nghe lời!" Không chạm súng, vui đùa một chút bom và vân vân cũng không sai.

Bạch Tiểu Hoa lúc này mới an tâm gật đầu, đem tiểu Bảo buông xuống, vỗ nhẹ đầu hắn,cười "Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi trước, mẹ cùng. . . Cùng cha ngươi có chuyện muốn nói."

"Uh, đã biết, vậy tiểu Bảo đi ra ngoài." Nói xong, tiểu Bảo nhu thuận ở trên gương mặt Bạch Tiểu Hoa thơm một ngụm, sau đó lon ton chạy đến bên Sở Vân Hiên, "Cha, thơm một cái!"

Sở Vân Hiên cười một cái sáng lạn, vội đem mặt đến trước mặt tiểu Bảo.

Ba một tiếng, tiểu Bảo cười tủm tỉm hôn hắn một ngụm, bỏ chạy đi ra ngoài.

Tiểu Bảo vừa ra ngoài, toàn bộ không gian liền yên tĩnh trở lại. Hai người Bạch Tiểu Hoa cùng Sở Vân Hiên, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Cho đến khi Bạch Tiểu Hoa ánh mắt chua xót , mới không kiên nhẫn mắng, "Ngươi nha không nói lời nào, nhìn ta làm chi?"

Sở Vân Hiên cười nhạt, " Nãy có người vừa nói cùng tôi nói chuyện, hơn nữa, ngươi không nhìn ta làm sao biết ta xem ngươi?"

Cắt! Bạch Tiểu Hoa biết mình đấu võ mồm không lại hắn, trước kia bắt đầu, chính mình đã bị hắn áp bức gắt gao, như thế nào hiện tại chính mình vẫn bị hắn áp bức, thật sự là làm cho người ta khó chịu.

"Tốt lắm, chúng ta nói chuyện chính sự." Bạch Tiểu Hoa đi đến sô pha, không chút thục nữ nào đặt mông an vị lên ghế, hai chân bắt chéo, "Đầu tiên, tiểu Bảo không phải hài tử của ngươi, cho nên ngươi đừng hao tổn tâm cơ . Tiếp theo, chúng ta hiện tại ngay cả bằng hữu đều không tính, cho nên ta cũng không muốn ở chỗ này làm khách. Cuối cùng, bốn khốn khiếp các ngươi lãng phí nhiều thời gian như vậy tới tìm ta, nếu là không có gì mục đích, ta thật không tin tưởng. Thế nhưng, Bạch Tiểu Hoa ta năm năm trước cũng đã không có giá trị lợi dụng , hiện giờ ngươi đem tôi bắt tới, đến cuối cùng có mục đích gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.