Không Yêu Thì Biến

Chương 2: Sống lại




Xảo Nhi thừa nhận mình là lưu manh, cho nên, sau khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ khả ái kia, thì ánh mắt đã trực tiếp di chuyển xuống dưới, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, miệng nhỏ làm bộ dạng huýt gió, hoàn hảo là không thổi ra tiếng, không nghĩ đến tiểu nam nhân này lại trổ mã tốt như vậy.

Chỉ thấy tiểu nam nhân kéo quần lên, xoay người đi ra khỏi nhà xí. Lúc khóe mắt nhìn thấy bên cạnh có người, lập tức sợ đến mức xoay người lại.

Thấy Xảo Nhi một thân nữ bộ khoái, tiểu nam nhân sửng sốt, nhíu đôi mày rậm, trong đôi mắt bồ câu hiện lên vẻ tinh ranh.

“Ngươi là Thượng Quan Xảo Nhi?” Giọng nói nửa khàn nửa non nớt khiến cho đôi mi thanh tú của Xảo Nhi chau lại, mắt phượng nhíu lại, ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt hắn.

Khuôn mặt này còn có chút trẻ con, da thịt tốt đến dọa người, cái trán bạch khiết, gò má nõn nà hồng hào, làm cho Xảo Nhi kích động muốn véo vài cái. Mày rậm bay xéo khí khái anh hùng, lộ ra khí phách của nam tử, hai mắt to tròn giảo hoạt, trong đôi mắt đen láy chớp động hiện lên tinh quang, thân hình cao hơn Xảo Nhi nửa đầu, hẳn là còn đang lớn, một thân cẩm phục màu xanh, chất liệu vải tinh tế lộ ra thân hình thon dài của hắn, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, có thể nói là một vị tiểu mỹ nam.

“Gọi tỷ tỷ!” Xảo Nhi chép miệng, tuy rằng là tiểu mỹ nam, cơ năng thân thể cũng thành thục, nhưng nàng không thể tàn phá cây non được, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt chính nghĩa của Lâm Vô Du, cả người đều phát lạnh.

“Ách, vì cái gì, ta đã qua mười lăm tuổi, Xảo Nhi cô nương cũng không lớn hơn đâu!” Tiểu mỹ nam Cổ Thần Nhi không phục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quạnh quẽ của Xảo Nhi, đối với thanh danh của vị nữ bộ khoái này hắn đã sớm nghe nói qua, không nghĩ đến nàng sẽ tới nhà mình.

“Ta đã mười sáu! Ngươi tên là gì? Ở chỗ này làm cái gì? Có quan hệ gì với thần y?” Xảo Nhi liếc xéo hắn rồi nói, nàng hận nhất là thấy mỹ nam nhưng không thể ăn, khiến tâm tình nàng buồn bực.

“Được rồi được rồi, Xảo Nhi tỷ tỷ được chưa, đệ gọi là Cổ Thần Nhi, nơi này là nhà của đệ, thần y là cha đệ, tỷ nói đệ ở chỗ này làm cái gì á? Đệ còn chưa hỏi tỷ vào nhà đệ làm gì?” Cổ Thần Nhi hai tay ôm vai, làm bộ giống đại nhân nhìn Xảo Nhi.

Khóe miệng Xảo Nhi cong lên tia ý cười nói: “Bản quan gia vừa mới đuổi theo một tên trộm, thấy hắn nhảy vào nơi này, không phải ngươi chứ?” Giọng nói âm trầm xuống.

“Cái gì! Thế nào lại là đệ, đệ vào đi tiểu mà thôi!” Cổ Thần Nhi dù sao tuổi cũng còn nhỏ, vừa nghe xong lập tức vội vàng giải thích.

“Không phải ngươi sao? Bản quan gia thấy kẻ đó cũng một thân lam y nga.” Xảo Nhi ôm ngực nhìn hắn xoay vòng tròn, kì thực là nhìn phần mông vểnh hay không vểnh.

“Không phải đệ, đệ trước giờ không trộm đồ! Tỷ đừng oan uổng người khác!” Cổ Thần Nhi tức giận khiến khuôn mặt đỏ lên, liên tục xua tay.

“Đừng vội, phàm việc gì cũng phải có chứng cớ, ngươi nói ngươi không trộm, bản quan gia đương nhiên sẽ không oan uổng ngươi, như vậy đi, để bản quan gia kiểm tra người ngươi một chút!” trong lòng Xảo Nhi cười vô cùng là tà ác, đã lâu không kích thích như vậy rồi, mỗi ngày chỉ đối với một mỹ nam là Lâm Vô Du, lại đẹp nhìn thấy ghét.

“A, việc này, được rồi, đệ thực sự không trộm đồ, phụ thân đã dạy qua Thần nhi, không thể lấy đồ của người khác!” Cổ Thần Nhi bị mắc lừa, vươn hai tay ra, giang rộng hai chân, chuẩn bị để Xảo Nhi soát người.

Xảo Nhi mắt nhỏ híp lại, hưng phấn run run một chút, vươn ‘sắc trảo’ ra, bắt đầu mò vào cơ thể thon dài của Cổ Thần Nhi, ừm, không tệ, còn có chút cơ bắp, bộ ngực này đủ kiên cố, eo này cũng không có sẹo lồi, phần mông này đủ vểnh, bắp đùi này cũng đủ thẳng, chim con kia đủ lớn, ha ha, mò tới.

“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ làm gì mà mò bảo bối của đệ a?” Mặt Cổ Thần Nhi rất đỏ, lập tức đưa tay bảo vệ đũng quần, nhảy ra xa, tuy rằng là đồng nam, nhưng không phải cái gì cũng không biết nha.

“Khụ khụ khụ, việc này, ta nghĩ là ngươi thả đồ vào trong đũng quần, tốt, ngươi không phải kẻ trộm, không phải kẻ tình nghi.” Xảo Nhi lúng túng chỉnh lại sắc mặt, mình không nghĩ đến lại phạm vào bệnh cũ.

“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ đỏ mặt, phụ thân nói bảo bối là không thể để nữ nhân mò, ai sờ soạng bảo bối của Thần nhi, thì người đó chính là nương tử của Thần nhi.” Cổ Thần Nhi cổ quái nhìn Thượng Quan Xảo Nhi, tựa hồ đang suy nghĩ tỷ tỷ này vì cái gì lại to gan như vậy dám mò bảo bối của hắn, nữ tử không phải đều rất thẹn thùng sao?

“Cái gì!” Xảo nhi nhất thời hoảng sợ nhảy dựng lên, khẩn trương nói: “Thần nhi, ngươi đừng nghe cha ngươi nói vớ nói vẩn, tỷ tỷ là đang phá án, không phải mò bảo bối của ngươi, không giống nhau!” Xảo nhi sợ hãi a, sẽ không vừa sẩy tay đã trêu chọc một cái kẹo kéo chứ.

“Hì hì, ngươi nhìn xem Xảo Nhi tỷ tỷ cũng không giống nữ nhân, hơn nữa bộ dạng khó coi lại thô lỗ, Thần nhi tìm nương tử là phải tìm người mình thích, phương pháp này của cha ngươi cũng không đúng, nếu như lão heo mẹ sờ soạng bảo bối của ngươi, ngươi phải lấy lão heo mẹ làm vợ sao!” Xảo Nhi từ trước tới nay là lần đầu tiên nói nhiều như vậy, nàng sợ nha.

Cổ Thần Nhi nhìn bộ dạng gấp gáp của Xảo Nhi khẽ cười lên, hai mắt linh động to tròn tinh tế nhìn nhìn Xảo Nhi, phát hiện nàng rất khéo léo, mắt phượng hẹp dài vô cùng nhanh nhạy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì rốt ruột mà nổi lên sắc hồng, đỏ ửng lại có chút khả ái, chẳng qua không có giống Hân nhi xinh đẹp.

“Đệ không muốn lấy lão heo mẹ, nhưng mà Xảo Nhi tỷ tỷ không đẹp bằng Hân nhi muội muội, đệ không muốn lấy tỷ, đệ có thể đến nha môn tìm tỷ chơi không? Nghe nói nha môn chơi rất vui, Thần nhi muốn đi coi thử.” Cổ Thần Nhi nghiêng đầu nhìn nàng.

“A, không được đi, nha môn chơi không vui, ngươi tìm i Hân nhi muội muội của ngươi chơi đi, hê hê, ta đi trước, tiểu tặc cũng không biết chạy đến nơi nào, việc này có thể đừng nói ai a.” Xảo Nhi xoay người đã bay ra ngoài tường viện, thấy Cổ Thần Nhi mở miệng to, trợn mắt há mồm, oa, Xảo Nhi tỷ tỷ thật soái!

Xảo Nhi bay ra ngoài tường, Lưu Toàn lập tức đi lên hỏi: “Đại tiểu thư, có phát hiện gì không? “

“Ách, he he, chưa có!” Xảo Nhi bị Cổ Thần Nhi làm giật mình, quên mất việc chính.

“Đúng rồi, ngươi có biết người nhà của thần y không?” Xảo Nhi chỉnh lại tậm trạng hỏi.

“Trong nhà thần y có phu nhân của thần y, công tử của bọn họ cùng với hai tên đồ đệ của hắn, còn lại chính là hạ nhân nha hoàn.” Lưu Toàn lập tức trả lời.

“Sao? Hắn chỉ có một phu nhân sao? Không tiểu thiếp?” Xảo Nhi kỳ quái nói.

“Không có, mọi người đều nói bọn họ là phu thê tình thâm, phu thê đằm thắm.” Lưu Toàn lộ ra vẻ hoài nghi, đương nhiên hắn nghi ngờ Âu Dương Vân nương là vu tội cho thần y.

“Công tử của bọn họ không phải gọi là Cổ Thần Nhi chứ?” Khóe miệng Xảo Nhi khóe miệng vừa kéo nói.

“Đúng vậy, đại tiểu thư cũng biết rõ a, Thần nhi là tiểu hài tử rất biết điều, ha ha.” Nhà Lưu Toàn cách nhà thần y không xa, cho nên đối với nhà của thần y cũng hiểu rất rõ.

Xảo Nhi đầu đầy hắc tuyến, biết điều? Tại sao lại cảm giác có điểm ngốc nghếch.

“Đi thôi, hôm nay không tra xét, chúng ta trở về rồi nói sau.”

“Ừ!” Lưu Toàn hiện tại hoàn toàn nghe theo Xảo Nhi, không chỉ hắn, tất cả nha dịch trong nha môn đều cực kỳ sung bái đối với Xảo Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.