Không Yêu Thì Biến

Chương 18: Say rượu




Là Đông Lôi, người gương mẫu, chạy đến, giọng nói căm tức, vẻ mặt tức giận.

Chuyện xảy ra ở Úc, mẹ cô đẫ nói cho cô biết.

Sau khj nghe xong, cô rất khiếp sợ và tức giận.

Khiếp sợ chính là, chị dâu của cô đã có bạn trai, hơn nữa còn sinh cho nhà họ một đứa con gái. Việc này làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Sau ba mươi năm anh của cô mới yêu một người phụ nữ mà lại người bắt cá hai tay. Bắt cá hai tay thì hai tay đi, miễn sao anh thích là được. Nhưng mà, cô cảm thấy người phụ nữ tên Ninh Sênh Ca này là một người phụ nữ không xứng với anh cô.

Tức giận chính là, cô ta giám bỏ mặc anh cô. Mới kết hôn có vài ngày đã muốn ly hôn.

Tại sao lại làm vậy!

Nếu là không quên được tình cũ, thì tài sao lại lấy anh cô?

Lại muốn cưới nhanh như vậy?

Chuyện này, cô không thể nhẫn nhịn được.

Trở về được mấy ngày qua, cô thấy bộ dáng không vui của anh cô, cùng với bộ dáng ủ rũ của Đông Kỳ, làm cho người ta cũng phát ngán, lúc trước rất tốt, tất cả lại bị phá hư như bây giờ.

Bây giờ, cô nhìn thấy tâm của anh mình bị tổn thương vì một người phụ nữ, liền trách mắng anh, như một loại bản năng.

Cô giống như con gà mẹ, muốn bảo vệ con mình.

chẳng lẽ cô rất mền yếu hay sao, còn von gà này thì rất mạnh mẽ, bộ dáng không thay đổi, rất kỳ lạ.

Nhưng theo chuyện khác thì, Đông Đình Phong, rất yêu người em này.

Ninh Mẫn cũng không trách móc, nhíu mày, liếc nhìn cái chân Đông Lôi đang giơ lên vì tức giận, phía sau là vẻ mặt đang coi kịch của Thất Thúc Đông Diệu Tuấn, ngồi trên ghế bên cạnh An Na, sắc mặt chim xuống, bỗng nhiên đưa tay nắm tay Đông Đình Phong, Đông Đình Phong cúi đầu nhìn, mặc cô nắm, Hà Cúc Hoa chậm rãi đứng lên, nhìn khuôn mặt của con mình, nói: “ Cẩn Chi, tiểu An đau chân, con ôm con bé đi công viên đi, mẹ có lời muốn nói với Ninh Mẫn...”

Đông Đình Phong nhăn mặt, rút tay về, xoay người cầmchai nước lên uống vài ngụm, sau khi giải kháy xong mới nhàn nhạt nói: “ me, mẹ muốn nói cái gì, con không thể nghe sao... Mẹ cứ nói đi, nói cho con nghe, không có chuyện gì lớn cả...”

Lời này tương đương từ chối yêu cầu của Đông phu nhân, mặt Anna khẽ trắng nhợt.

“ Chuyện của phụ nữ, tốt nhất con không nên nghe... Còn nói, con không cần thiết để ý tới, té một lần, thì phải biết nhìn xa trông rộng. Cùng một chuyện, con muốn té hai lần sao? Mẹ không cho chuyện đó lại xảy ra nữa. Con tốt nhất nên suy nghĩ chút đi.”

Hà Cúc Hoa mặc một bộ đồ thể thao, đứng lên, đi tới. Khí thế này, lộ ra địch ý.

Lúc trước, vì con bà thích, nên bà không có tính toán chuyện cô vì người khác sinh con, trong lòng cũng băn khoăn người nam nhân khác, chỉ cần một lát, cô có thể lựa chọn, bỏ qua hết tất cả, có thể chấp nhận cô, nhưng cuối cùng, cô ấy lại chọn người yêu cũ. Đình Phong dĩ nhiên di ra, mấy ngày nay, tâm trạng không vui, hiện tai tất cả đã qua, cô được kêu, liền chạy tới, thật là muốn hành hạ Đình Phong đến khi nào đây?

“ Nhà họ đông và nhà họ Hoắc có thâm thù đại hận, nhà họ Đông không chấp nhận người nhà họ Hoắc, Diêu Tuấn, gọi bảo về đến cho tôi, sau này cô ta không được đến đây nữa, ai mà cho cô ta vào thì cũng cuốn gói đi luôn.”

Gương mặt Hà Cúc Hoa trầm xuống, hạ lệnh, giọng nói rất có lực, giống khí thế của nữ chủ nhân.

Đông Diệu Tuấn không nói gì, thả cái chén xuống, sờ lỗ mũi, lộ ra vẻ khó khăn.

Con ngươi Đông Đình Phong đảo mắt một chút, nghe như vậy rất không vui: “ mẹ...” Mới mở miệng, đã bị chặn lại.

“ Đừng gọi ta, không có bản lĩnh. Nam nhân của nhà họ Đông không có chí khí, trên đời này đầy phụ nữ, không chỉ có cô ta, nếu con muốn phụ nữ, thì nói một câu, cứ đứng đó mà chọn, ai mà không muốn làm con dâu nhà họ Đông. Còn người mà tính tình xấu thì không xứng vào nhà chúng ta, còn có ý chí không kiên định, thì cũng không xứng, chỉ có người toàn tâm toàn ý yêu chông mình nguyện ý bì chồng mình giao ra tất cả, thì mới là ngườu con gái tốt..”

Một câu nói như vậy, tuyệt đối không nể mặt. Yêu rất sâu, mà trách cũng rất nặng nề.

Đạo lý này, Ninh Mẫn dĩ nhiên là hiểu, Đông Đình Phong cũng với Đông Lôi đều là bảo bối trong lòng bà, là da thịt của bà, ai cũng không được làm nhục nó, cũng giống như là làm nhục bà.

“ Mẹ...”

“ Câm miệng, chuyện này là ta làm chủ, con, lập tức về phòng cho mẹ. Không có mẹ cho phép, không cho ra ngoài, nếu con dám quản, thì đừng nhìn mặt mẹ nữa. Hôm nay mẹ không thể không đuổi cô ta đi!”

Hà Hoa cúc trách móc con, mặt rất giận dữ, trocws nay chưa từng thấy.

Lúc này, bà con Đông Đình Phong như đứa nhỏ chưa biết suy nghĩ, mà bà đã quên, ba muốn năm nay con bà rất cường đại đến nỗi không ai có thể sánh kịp.

Cái này là tình mẫu tử trời sinh: khi con mìn bị thương, liền có bản năng bảo vệ. Muốn con mình hạnh phúc. Chỉ sợ con không phải là con ruột, như tình mẫu tử, thì không ai có thể ngăn được là hết sức bảo vệ con.

Đông Diệu Tuấn lặng lẽ đứng lên, đành phải giảng hòa: “ Chị dâu, chị nhìn nè, con bé là chú Bách mang đến, có thể thấy được ông ấy...”

“ Vậy thì như thế nào? Cô ta muốn vào nhà họ Đông, cũng nên nghĩ về bản thân mình chút, xem có xứng hay không? Từ tục tĩu tôi còn chưa có nói đâu... Các người giúp cái gì...”

Hà Cúc Hoa lớn tiếng mắng một câu.

Đông Diệu Tuấn không thể nói gì nên im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn.

Ninh Mẫn không có cãi lại cũng không phản bác, bây giờ cô muốn nói như thế nào, cũng là sai. Bởi vì Đông phu nhân đã sớm không vừa mắt cô. Muốn giải thích cũng không thể xóa đi được.

Đông Đình Phong lại nhăn mày.

Anh buông bình trên tay xuống, không muốn cùng mẹ xung đột, ngược lại đứng yên không nói, nhìn từng điểm xanh trắng trên mặt cô, cô mặc bộ áo gió xám tro, bên trong có một áo lông sáng màu, trên cổ có khăn choàng, lỏng lẹt muốn rớt xuống, dưới là một chiếc giày, đầu cột cao thành đuôi ngựa, hai tay nắm thành quả đấm. Trước đây cô ăn nói rất khéo, bây giờ cô lại không nói được lời nào.

“ Em tới đây làm cái gì?” anh không di chuyển, sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng kia, giống như cô cùng anh không quen biết, là người xa lạ, giọng nói nặng nề xa cách.

Ninh Mẫn rốt cuộc phản ứng, lỗ mũi cô chua xót, trông rất thê thảm, nửa tháng không thấy, có chút nhớ mong, Đong Đình Phong, anh có nhơ em không?

Cô nhẹ nhàng nói: “ Em không thể đến sao? Không phải anh đã nói, nơi này là nhà của em sao?”

“ Ninh Mẫn, cô nghĩ sai rồi! Cô chẳng qua lớn lên giống Hàn Nhu, cô không phải Hàn Nhu, nói như vậy, thật sự có chút kỳ quái. Sao nói này lại là nhà của cô...”

An Na không nghe nổi nữa, nên nói một câu.

Ánh mắt Đông Đình Phong hơi bị sâu, mới nói xong cũng không nói gì nữa.

Ninh Mãn trầm mặc, không để ý sự khiêu khích của An Na, chỉ ngó anh, nên nói một câu: “ Đông Đình Phong, em chỉ muốn anh nói một câu, nơi này có phải nhà của em không, anh không thích em, thì em sẽ đi ngay! Tuyệt đối không muốm bị mắng lần thứ hai!”

Một thân một mình cô trong gió, giương mặt cô quật cường, ánh mắt lóe ra, giọng nói ương nghạnh, bởi vì trong lòng cô đang khó chịu.

Hà Cúc Hoa nhíu này, sắc mặt trầm xuống, quát một câu.

“ Nơi này khi nào thành nhà của cô rồi? Nhà của cô ở Quỳnh Thành. Yêu thì đi đi, không ai cản cô. Đình Phong, mang theo tiểu An, theo mẹ về vườn, mẹ có lời muốn nói...”

Nhưng Đông Đình Phong không để ý tới, anh yên lặng bước về phía cô, đứng cách ba bước, hai tay đút túi, đánh giá trên dưới, thản nhiên nói: “ Tính tình vẫn như vậy, em nghĩ anh bị như vậy thì sao còn thích em được nữa?”

Lời này, mang theo lành lạnh, cũng mang theo mấy phần đạm bạc, giống nhue chuyện này cùng anh không có quan hệ.

Ninh Mẫn nhìn chăm chú, nghiên cứu, muốn nhìn ra suy nghĩ thật sự của anh nhất định là nói dối. Chắc chắm anh đang giận cô.

Nhưng khi anh đi qua, đi về phía bãi xe, một mùi hương bạc hà thơm ngát xẹt qua, không còn chiếm giữ cô nữa, không nhốt cô, lòng của cô không khỏi thấp thỏm: “ Đình Phong...”

Cô mền nhũn kêu một tiếng, đuổi theo, hai tay giang ra, ngăn cản không được, lộ ra vẻ mặt gấp gáp.

Anh lại đứng lại, ngẳng đầu, nhíu mi, xem kỹ.

Lú này Ninh Mẫn muốn tìm một chút nhẹ nhàng ở anh nhưng không coa. Rất lạnh nhạt. Cô không có biện pháp đê biết tâm tư của anh, tâm cô rất loạn: “ Anh không cần em!” Cô hạ thấp mình, muốn dụ dỗ anh, cô nghĩ đến khuyên nhủ của mẹ cô cùng dặn dò của ông nôi.

“ Tại sao muốn anh trả lời em? Anh phải trả lời cái gì, sao anh phải trả lời, em là gì của anh?”

Giọng nói mỉa mai, thái độ ác liệt, làm cho tâm cô run sợ.

Vẻ mặt cô không tin nhìn chằm chằm anh, ánh mắt anh lạnh như băng, cô hoàn toàn nhìn thấy không có nhu tình gì.

Nam nhân ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.