Không Yêu Thì Biến

Chương 17: Đóng máy




“ Không trả lời thì phải trả lời, có cái gì không được... Đông Đình Phong, anh đừng có hối hận. Em sẽ đi, anh đừng nghĩ em sẽ trở lại! Vè phần giấy ly hôn, em sẽ cho người mang qua.”

Cô cắn răng, cô rất tức giận, xoay người bỏ đi.

Mới đi được hai bước đã bị kéo lại: “ Đi đâu?” Giọng nói lạnh như băng, lực tay còn lớn, rất chặt.

“ Không liên quan đến anh, anh xem em là ai? Anh muốn quản sao?”

Cô hung hăng dứt ra, sau đó rống lên, chạy nhanh về phía trước, không có quay đầu lại.

Cùng không bao xa, cánh tay cô lại bị kéo trở lại, một giây sau, một giọng nói bất đắc dĩ, cùng căm tức vang lên: “ Tính tình em xấu như vậy... vừa xấu lại vừa cứng, làm sao hết lần này đến lần khác anh đều thích chứ?”

Sau đó, cô bị ôm chặt, cùng với một câu thở dài, anh cúi đầu nói một câu: “ Ninh Sênh Ca, em thắng... anh thua rồi!”

Tất cả phản kháng đều vô nghĩa... vì câu này mà thành hư vô, mặt cảu anh, dính sát vào tóc cô, cô cảm giác được tim anh dâng đập rất nhanh, cánh tay siết chặt lại, hơi thở của cô như biến mất, người giống như biến thành nước.

“ Đi, chúng ta về nhà rồi nói!” Anh nói rất nhỏ, dắt tay nàng quay về.

Cô quay đầu nhìn, có chút nhụt chí, sắc mặt anh rất kiên quyết.

Cô muôn đem tay dứt ra, nhưng anh càng nắm nhặt, vừa đi, vừa gọi điện, cho người mang xe đến.

Hai ba phút sau, Trần Tụy mang xe lại. Anh mở cửa phụ, cho cô vào trong, cho tài xế xuống xe, anh vào buống lái, chỉ mấy phút, anh đạp xe chạy đi.

Cho nên anh không thấy vẻ mặt của mấy người đằng sau.

Đông Lôi tức giận, làm sao anh có thể không xó nguyên tắc như vậy.

Đông Diệu Tuấn cưới nhẹ, tình yêu của nam nhân thì không thể nói bằng lý lẽ.

Hà Cúc Hoa nhíu my, rất tức giận, xon lớn rồi không cần mẹ.

Trái tim An Na đau đớn, anh không thấy sự tồn tại của cô... Hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm với cô... Không được, chuyện này không thể.

Trên chiếc xe Benteley, một nam nữ đang nói chuyện.

Đông Đình Phong chăm chú lái xe, vừa lấy điện thoại goi cho dì Quý, để cho dì lên lầu dọn dẹp, anh nói anh sắp đến.

Ninh Mẫn ngồi trong xe, rất ấm áp, cũng rất yen lặng, tâm tình cũng rất thoải mái, không có sóng gió rất an tâm.

Thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn anh, phát hiện một bên mặt anh rất đẹp, lòng của cô nhảy loạn.

Cô lặng lẽ nhìn anh, nghĩ rằng anh đã bớt giận, cô muốn lấy lòng anh.

Cô nghĩ vậy, nhưng lại không muốn anh quay mặt qua, cô muốn anh ôn nhu với mình.

“ ngồi xuống!” Đông Đình Phong lạnh lùng quát một tiếng.

Cô cúi đầu, che dấu bối rối trong lòng, cô nghe thấy anh quát nên trong lòng cũng không thoải mái. Anh lau mồ hôi cho An Na còn ôm Bão Bão... cô rất buồn bực. Trong long cô run rẩy.

Một giờ sau, xe đến nhà, dừng trước cửa, anh còn nhớ phải xuống mở cửa xe cho cô, nhưng anh không mở, anh đi thẳng vào nhà, không để ý tới cô.

Cô ôm vai, có chút bất đắc dĩ, trợn mắt mấy lần, nghĩ lại anh cũng đã rất tốt với cô, hiện tại anh muốn cô đến lấy lòng anh.

Được rồi, đi lấy lòng anh vậy. Cô không thể làm gì khác là xuống xe chạy theo, không muốn thấy anh nhăn nhó nữa.

Trong nhà rất ấm, nhưng không có ai, Đông Đình Phong đã lên lầu, vào phòng tắm. Ninh Mẫn đi theo anh, đến trước phòng tắm, cô đứng ở cửa, suy nghĩ có muốn vào hay không, muốn xem thân hình vạm vỡ của anh.

Nhưng nghĩ tới khuôn mặt anh, cô cảm thấy ngượng ngùng, có thể bị chê cười... Hoặc bị trực tiếp ăn sạch....

Không không không, cô mới không cần!

Bị ăn sạch, thử nghĩ đã đỏ mặt... Không được, bây giờ không phải lúc...

Ừ, hay là giải quyết hiểu lầm xong rồi tính, hai người đang mâu thuẫn, không thể để nó tiếp tục...

Phải hiểu rõ nhau mới là quan trọng nhất.

Cô đứng một lát, sau đó xuống lầu, đi vào phòng bếp, muốn làm chút gì đó để ăn, bụng có chút đói! Hiện tai đã năm giờ chiều rồi...

Trong tủ lạnh rất phong phú, còn có thể nấu súp.

Cô kiểm tra một chút, nấu hai chén, thả cà chua và thịt bò, rắc một ít rau, rất đơn giản, nhưng hương vị làm cho người ta muốn ăn.

Đông Đình Phong mặc một bộ Champagne cổ tròn, mặc một chiếc quần dài đi xuống dưới lầu, hai tay đút vào túi, thấy cô trong phòng bếp, sắc mặt mới dịu xuống.

“ Buổi trưa em ăn ít nên có chút đói. Cũng nấu phần cho anh, anh có muốn ăn không?”

Cô quay đầu thấy anh đang dứng yên tại cửa, sợ hết hồn, chỉ mới thấy anh liền hỏi anh có muốn ăn không.

Đông Đình Phong không nói lời nào, đi lên trước, cầm một chén đến gần mình, Ninh Mẫn vội vàng cầm chiếc đũa qua.

Hai chén trước mặt, mặt đối mặt.

“ Chiếc đũa!” Cô đưa tới.

Anh nhận lấy, ngồi xuống, ăn.

Cô ngồi đối mặt anh, thật nóng, thổi hơi nóng trong bát, vừa nhìn người nam nhân trước mặt, anh rất chân thành. Giống như anh không biết nãy giờ cô đang nhìn anh, người này, tâm thật độc ác, nét mặt lại rất bình thản.

Ghê tởm. Người xấu. Cô dùng xức múc thịt cho vào miệng cắn, giống như đang cắn anh.

Đúng, cắn anh. Hung hăng. Chỉ có vậy mới phát tiết hết oán hận trong lòng cô.

Hai người cứ vậy yên lặng ăn. Có loại cảm xúc khác thường đang xuất hiện giữa hai người.

Tất cả mọi thứ trong bát anh đều ăn hết, cô rất vui, muốn dọn dẹp bát, anh lại đi tới, sau đó rửa chén, rồi cất vào tủ. Đem phòng bếp cô làm loạn lên dọn dẹp cho sạch sẽ.

Cô thấy vậy, giống như hiện tại đang ở nhà, làm việc vặt trong phòng bếp, không phải bộ dán cao cao tại thượng. Lại rất thân thiết.

Bỗng nhiên, cô nghĩ đến, người nọ, chưa bao giờ vào bếp, bỗng nhiên lại làm như vậy, mọi hôm đều được mọi người phục vụ. Và anh cũng rất kén ăn, anh muốn ăn cái gì, hoặc không ăn cái gì. Không giống Đông Đình Phong, đối với thức ăn, rất khắt khe.

Cô từng bước đi đến, ôm anh từ phía sau. Đem mặt tựa vào lưng anh, ôm chặt, cảm nhạn, cúi đầu gọi một tiếng: “ Đìn Phong, anh định giận em đến khi nào?”

Giống như con mèo, cọ cọ phía sau lưng anh.

Nam nhân đứng chốc lát, rốt cuộc đưa tay nắm tay cô, sao nóng như vậy. Tay của anh to, tay cô lại nhỏ, cầm vào, vừa vặn.

Anh xoay người, nhìn vào mắt cô, điềm đạm đáng yêu, không giống như trước đây, miệng lưỡi bén nhọn, giống như bộ dáng khoan dung, anh nhìn một lúc. Rất ôn nhu, cũng không tức giận.

Nhưng anh nghiêm mặt: “ Chúng ta từng có ba điều kiện!”

Cô nâng mặt, vẻ mặt nhu thuận: “ Đầu giường gay lôn, cuối giường hòa giải...”

Ánh mắt anh chìm xuống, sau một phút, anh đem cô ôm lên.

“ Nha, anh... Anh làm gi vậy?”

“ Em không phải nói, đầu giường hây lộn cuối giường hòa hợp sao?”

Cô lập tức đỏ mặt lên, vội vàng nói: “ không đúng không đúng, ý em nói là chúng ta cần hòa thuận với nhau...”

“ Như em mong muốn, chúng ta lên lầu, cố gắng hòa thuận!”

Anh đã nói hết, cô không thể làm khác là ôm cổ anh, nam nhân sau khi tắm rửa rất là dụ dỗ cô, làm cho xô có chút loạn.

Chẳng lẽ anh định dùng phương thức nguyên thủy nhất để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.