Không Xấu Xa, Không Cùng Nhà

Chương 17: Thảm họa nơi trường học (1)




- Cẩn thận nghĩ lại, có đôi khi bổn tiểu thư cũng cảm thấy bi ai thay cho chư thần, một tên không biết rõ nhất như ngươi xuất hiện, nếu không giết ngươi đi, ông trời sẽ vẫn phải sống trong lo lắng hãi hùng, còn nói giết ngươi, vạn nhất không giết được ngươi, càng khiến ngươi bị chọc giận, đến lúc đó ngươi điên lên một cái là diệt thế, một khi ngươi diệt thế sẽ có rất nhiều tồn tại cũng phải xui xẻo theo, kiếp trước chẳng phải ngươi đã mai táng đi cả thiên địa, không biết làm chết bao nhiêu vị thần, chết bao nhiêu ma, ngay cả tam thư Thiên, Địa Nhân, thậm chí là Hư Vọng chi thư bổn tiểu thư đây cũng phải gây dựng lại, càng đừng nói đến Thiên Duyên chi thư, sợ là hết thảy pháp tắc chi thư đều phải gây dựng lại.

- Nói như vậy, ta diệt là diệt, không diệt cũng là diệt, căn bản không cách nào tránh né đúng không?

- Trốn? Ngươi có thể trốn đi đâu? Thiếu niên, ngươi có biết cái gì là vận mệnh không?

Tiểu muội muội dùng một loại giọng điệu giáo dục để giải thích:

- Tam thư Thiên, Địa, Nhân, thiên thư đại biểu cho trời xanh chư thần. địa thư là đại biểu cho chư ma đại địa, còn Nhân thư đại biểu cho sinh mệnh chúng sinh, Vận Mệnh chi thưu là căn cứ từ Tam thư diễn sinh ra một loại pháp tắc thần kỳ, cũng là một lời tiên đoán.

- Thế nhưng phải nói cho ngươi biết, những chuyện ngươi làm, những lời ngươi nói, ngươi là kiểu người gì, tính cách như thế nào, bên trong Nhân thư đều có ghi chép rõ ràng, lời ngươi từng nói sẽ sản sinh phản ứng gì, việc ngươi từng làm sẽ gợi ra hậu quả gì, căn cứ theo tính cách của ngươi, căn cứ theo bằng hữu và địch nhân của ngươi, bằng hữu của bằng hữu, địch nhân của địch nhân,Vận Mệnh chi thư liền có thể thôi diễn ra quỹ tích vận mệnh của ngươi.

Tiểu muội muội nói tới vận mệnh cũng không khó lý giải, giống như hiệu ứng hồ điệp vậy, suy nghĩ một chút, nói:

- Trách không được, trước đây ta thường nghe nói một câu, tính cách quyết định vận mệnh, nghĩ đến cũng là như thế.

- A? Chàng trai, không tệ lắm! Có một số việc, căn bản không phải ngươi muốn làm, chỉ vì rất nhiều nhân tố bức ngươi không thể không đi làm, thế nên bổn tiểu thư vẫn muốn nói cho ngươi biết, diệt thế không phải vận mệnh, là vì chính ngươi. Nói cách khác, nghịch mệnh chính là ngươi nghịch mình, ngươi có thể nghịch được chính mình sao? Không thể phải không, thế nên, ngươi cũng không nghịch được vận mệnh.

- Nếu đúng là như vậy, sau này ta đổi lại tính cách một chút, không phải là được sao?

- Chà chà… Chàng trai, ngươi chưa từng nghe đến một câu châm ngôn sao, đó là chó không đổi được tật ăn phân? Tính cách một người có thể thay đổi, nhưng bản tính thì bất luận thế nào cũng không thể thay đổi được…

- Vậy phải làm sao?

- Còn có thể làm sao, thích làm gì thì làm thôi!

- Thích làm gì thì làm?

Trần Lạc cẩn thận nhìn tiểu muội muội chỉ to bằng lòng bàn tay, giống như bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu, tiểu muội muội theo bản năng sờ sờ mặt, hỏi:

- Chàng trai, ánh mắt của ngươi là thế nào đấy?

- Không phải ngươi đang tẩy não cho ta đấy chứ?

- Ngươi có não cho bổn tiểu thư tẩy sao?

Trần Lạc vẫn tự cho rằng đầu óc mình có điểm thông minh, nhưng trong chuyện này thế nào cũng không dùng được. Lúc này, thanh âm của tiểu muội muội lại truyền tới, nói:

- Chàng trai, đừng có nghĩ nhiều, vô dụng, vận mệnh của ngươi đã bị nguyền rủa, mặc dù ngươi thay đổi tính cách, thay đổi tất cả, ngươi cũng sẽ tại thời gian sai lầm, tại địa điểm sai lầm gặp phải những người sai lầm, sau đó làm ra những chuyện sai lầm.

- Thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, gặp phải người sai lầm…

Trần Lạc nỉ non.

- Thế nào, có phải cảm thấy quen thuộc không?

Trên gương mặt có chút non nớt của tiểu muội muội, trong lúc lơ đãng toát ra một vệt bất đắc dĩ, nói:

- Bằng không thì, ngươi cho rằng bản gốc tội lỗi lớn nhất trong trời đất như bổn tiểu thư vì sao lại gặp phải người không biết nhất trong trời đất là ngươi? Đây là kết cục khi vận mệnh bị nguyền rủa.

- Lẽ nào thực sự không có cách nào mở ra thứ nguyền rủa vận mệnh quái đản này sao?

- Nếu như có… Ngươi cho rằng bổn tiểu thư không muốn mở ra sao?

Tiểu muội muội lập tức ném cho Trần Lạc một cái liếc mắt đầy khinh bỉ.

Đột nhiên, nàng phảng phất như nghĩ tới một điều gì, nói:

- Ừm, cũng không phải là không có, nếu như ngươi có thể tìm tới người biến số lớn nhất trong đất trời, nói không chắc có thể thử xem, kiếp trước ngươi tìm hơn nửa đời cũng không ra được, không biết kim cổ có đản sinh ra người mang biến số lớn nhất hay không.

- Trong biển người mênh mông này, ta biết đi đâu để tìm đây? Hơn nữa bằng cách nào mới có thể biết được ai là người mang biến số lớn nhất đây?

- Ta không biết, bất quá có một người khẳng định là biết.

- Ai?

- Nữ Vu!

- Nữ Vu?

Trước đây Trần Lạc từng nghe Đường Phi nhắc đến cái tên này, còn nhớ rõ Đường Phi từng nhắc mình phải cẩn trọng với nữ nhân kia, hỏi:

- Nàng ta ở đâu?

- Bổn tiểu thư không biết Nữ Vu ở đâu, bất quá nếu như nàng thức tỉnh, nhất định sẽ tìm đến ngươi.

- Nàng tìm ta làm cái gì?

- Giết ngươi chứ gì nữa.

- Tại sao?

- Tại sao? Vận mệnh của nàng cũng bị nguyền rủa, nghe nói còn là vì ngươi, người ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Mẹ nhà nó! Toàn những chuyện hư hỏng gì thế, lão tử ngay cả nhận thức cũng không hề nhận thức nàng ta!

- Chàng trai, đời đi hỗn sớm muộn gì cũng phải trả, nhân quả tuần hoàn, thiên lý báo ứng!

Trần Lạc lắc lắc đầu, không thèm nghĩ thêm gì nữa, cũng không thèm nghĩ lại, bởi vì hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có chút buồn lo vô cớ, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ chờ sau khi thức tỉnh, trước tiên vẫn nên quan sát một đoạn thời gian rồi hãy nói tiếp, nếu như bởi vì sợ diệt, muốn đánh không hoàn thủ, muốn mắng không mở miệng biện giải thì không tiện, hắn không làm được, bởi vì trước giờ hắn cũng không phải là một người sợ đầu sợ đuôi, có một số việc, hoặc là không làm, đã làm là phải triệt để, người ta sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, trong cõi đời chỉ cầu một điểm tiêu sái tự tại, nếu như vi phạm bản tâm, vậy thì sống sót chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nhớ tới điều này, Trần Lạc bắt đầu lẳng lặng cảm ứng nhục thể của mình, thân thể sau khi niết bàn sống lại càng thêm rực rỡ, bất kể là linh tượng hay biến dị chi linh đều là như vậy, hắn cần có một đoạn thời gian dài mới có thể quen thuộc, đồng thời vô tình hắn cũng nổi lên nghi hoặc, không biết mình sau khi niết bàn sống lại, dung mạo thân thể có thay đổi không, cũng không biết niết bàn sống lại ở nơi nào, thậm chí không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu thời gian.

Nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao lại nghĩ đến Lạc Anh, nghĩ đến Tiết Thường Uyển. Nói thực, hắn cũng không phải một người vô tình, mặc kệ là với Lạc Anh hay với Tiết Thường Uyển, sâu trong lòng ít nhiều vẫn có cảm giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.