Không Uổng Nắng Mai

Chương 15: Phương Tưởng




Dứt lời, đấu khí kim sắc trong cơ thể Hoàng Cung Linh ầm ầm như biển thác sông gầm tràn ra ngoài, cuốn quanh thân hắn rồi tụ hập hết vào trảm mã đao trên tay, mang theo khi tức sắc bén vô tận chém mạnh vào lôi kiếm của Đăng Dương.

“Kim Quang Trảm Quái Đao!”

Thời gian một cái chớp mắt, hai đại chiêu của hai người liền chém mạnh vào nhau vang lên một tiếng nổ kinh thiên triệt địa, kình khí mang theo lôi quang cùng kim quang càn quét bốn phương tám hướng, khiến cho không ít võ giả yếu kém ở gần đó bị thổi bay, mà mặt đất phía dưới cũng răn rắc tan vỡ, hiện ra từng đừng vết nứt kéo dài.

Sau một hồi va chạm mạnh mẽ, Hoàng Cung Linh cùng Đăng Dương không hẹn mà đông thời thối lui.

Hoàng Cung Linh thì chật vật lùi về sau năm sáu bước, quần áo bị dư kình làm cho rách nát tả tơi, đầu tóc tươm tất trở lên lộn xộn, dù không bị thương nhưng bộ dáng chính là vô cùng chật vật.

Còn Đăng Dương bởi vì từ trên đánh xuống nên sau khi va chạm lại từ dưới bay ngược lên không trung, lộn vòng vài lần mới có thể hạ xuống nóc nhà đối diện, ánh mắt đỏ rực mà nhìn xuống Hoàng Cung Linh bên dưới. Trong ánh mắt đó, chiến ý cường thịnh và có cả sát ý ngợp trời.

Hoàng Cung Linh và Đăng Dương một trên một dưới nhìn nhau trong chốc lát, sau đó liền không nói một lời mà một lần nữa vung lên binh khí, lao thẳng vào nhau, kim đao cùng lôi kiếm tiếp tục mãnh liệt va chạm.

Keng… keng… keng… âm thanh đao kiếm va chạm liên tục vang lên đinh tai nhức óc, hoa lửa túa ra đầy trời, vô cùng đẹp mắt

Mỗi chiêu mỗi thức hai người xuất ra, tất cả đều là sát chiêu trí mạng, hoàn toàn là nhắm vào những bộ phận yếu hại nhất của cơ thể mà điên cuồng công kích, trong cuộc chiến này, chỉ cần sơ sẩy một chút chính là liền vứt luôn tính mạng.

Trong khi đó, cách hai người không xa, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng đã lao vào vòng chiến giữa mười mấy vỏ giả Hoàng gia.

Nhìn vào số lượng chênh lệch quá lớn, thiết nghĩ Hắc Phong Tuyệt Sát chỉ với tu vi Võ Sư sơ cấp tất yếu sẽ rơi xuống hạ phong, nhưng không. Bằng vào thân pháp cũng như tốc độ kinh khủng của mình, nàng tựa như một con gió đông gào thét qua lại, lúc trái, lúc phải, lúc trức, lúc sau, biến ảo vô cùng đa đoan không khác gì một bóng ma thứ thiệt.

Mà nương theo từng bộ pháp tinh diệu của nàng, song trảo được bao bọc bởi phong đao liên tục hua ra, tựa như ma trảo mà chụm xuống từng tên võ giả Hoàng gia.

Đồng thời kết hợp với song dực trên lưng không ngừng vũ động, phóng ra đại lượng phong đao âm tàn sắc lạnh, Hắc Phong Tuyệt Sát chính là một bên đánh cho mười mấy võ giả Hoàng gia không đường hoàn thủ mà liên tục bại lui, thậm chí còn có một tên là Võ Sư sơ cấp bị nàng xuất kỳ bất ý mà chém đứt một cánh tay, máu phun như suối.

Nhất thời bị dồn ép đến không thở nổi, tận mắt chứng kiếng từng người, từng người ngã xuống trong vũng máu, một tên võ giả đã không nhịn được liền hướng Hoàng Cung Linh cầu cứu

“Nhị trưởng lão, ả ta quá mạnh, chúng ta sợ rằng không tài nào cầm cự quá lâu”

Đang giao đấu điên cuồng với Đăng Dương, Hoang Cung Linh nghe thế mà phát lạnh trong lòng, hắn thật sự không ngờ được, Hắc Phong Tuyệt Sát thế nhưng lại khó chơi đến như vậy.

Dùng một đao cực mạnh đẩy lùi Đăng Dương ra xa, Hoàng Cung Linh cắn răng quát lớn

“Các ngươi cố gắng cầm cự thêm chút nữa, ta sẽ toàn lực giải quyết tên này rồi lập tức tiếp viện cho các ngươi!”

“Tự tin quá nhỉ, để xem ngươi giải quyết ta bằng cách nào!” Đăng Dương vừa bị đẩy lui một đã lần nữa vung kiếm xông tới, ánh mắt lúc này đã đỏ rực đến cực hạn, tràn gập điên cuồng mà ha hả cười to.

Nhìn Đăng Dương một lần nữa xông đến, thần thái Hoàng Cung Linh liền trở nên phi thường chăm chú, đấu khí ba động toàn thân thể cũng dần dần thu liễm lại, hạ bàn hạ thấp, hai tay nắm lấy trảm mã đao đưa ra sau người, cán đao đạt ngang bên hông.

Nếu mà một người am hiểu đao pháp mà nhìn cử động của Hoàng Cung Linh lúc này thì liền biết, hắn đây là đang chuẩn bị tung ra sát chiêu tất sát.

“Muốn biết ta có đủ tự tin hay không? Ngươi liền sẽ tự thân cảm nhận ngay thôi!” Hoàng Cung Linh nhết mép cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao chiếu thẳng vào Đăng Dương, thầm tính toán thời điểm xuất đao thích hợp.



Đăng Dương trên đường lao đến, mặt dù ánh mắt tràn ngập điên cuồng cùng sát khí, nhưng chút ít linh tính nhanh chóng mách bảo cho hắn là không được tiếp tục cứng đối cứng mà tiếp một chiêu này với Hoàng Cung Linh.

Bời vì lúc này đây, quanh thân Hoàng Cung Linh đang tỏa ra vô tận khí tức nguy hiểm, tựa như nếu trục diện hứng phải một đao này, do dù hắn có là Võ Sư sơ cấp cũng sẽ nhất định không còn đường sống.

Bấy quá đó là nếu nói như lúc bình thường, còn hiện nay, hắn còn có một tiền vốn khác để mà dựa vào, với nó, không cần đến Lôi Thuẩn, hắn vẫn có thể tự tin đối mặt với một đao này của Hoàng Cung Linh.

“Ha ha, đã để ngươi phải chờ đợi lâu, hỡi sát khí của ta, hãy bùng nổ đi nào. Từ bỏ tất cả áp chế, cảnh giới Bạo Sát mở ra!” Đôi mắt huyết hồng phát ra vô biên vô tận sát ý, Đăng Dương cuồng khiếu quát lớn.

Nương theo tiếng quát, toàn bộ trí óc hắn nhanh chóng bị chiếm cứ bởi sát lục ý chí, mà trên người hắn, bên cạnh từng tia lôi điện hai màu trắng xanh, nay đã xuất hiện thêm từng tia đấu khí đỏ rực như máu tươi, cuộn trào ra ngoài, bao phủ lên lưỡi kiếm to bảng, biến Bạch Tuyết Kiếm một màu tuyết trắng trở thành Huyết Sát Kiếm nồng nặc huyết tanh.

Bộ dạng Đăng Dương lúc này tựa như ma quỷ dưới mười tám tầng địa ngục, ác độc, điên cuồng, lạnh lùng và bá đạo, tất cả cá sắc thái tăm tối nhất, toàn bộ đều hội tụ lại trên người hắn, biến hắn thành một tên sát thần máu lạnh chỉ biết giết chóc.

Mà theo khí chất đột ngột biến đổi, lực chiến của Đăng Dương cũng là trong nháy mắt đó gia tăng gấp bốn lần bình thường.

Một kiếm hắn bổ ra lúc này chính là tương đương với bốn chiêu Thiên Lôi Nhất Kích trùng điệp lên nhau, uy lực khổng lồ ẩn giấu bên trong khó mà hạn lượng.

Thực chất, khả năng sát khí tăng phúc này, cần phải có bí thuật Đồ Tể mới có thể tùy tâm sở dục, chủ động thu phóng. Còn nếu không, sát khí có thể bộc phát bất cứ lúc nào nó thích, mà hoàn toàn không chịu không chế của Đăng Dương. Thứ mà hắn có thể làm được, chỉ là cố gắng kìm nén cũng như áp chế nó mà thôi.

Mà trong đêm hôm nay, trên tay hắn đã dính rất nhiều máu tươi, hơn nữa số máu tươi này, toàn bộ đều là từ tộc nhân của Lôi gia, là kẻ thù không đội trời chung với hắn, bởi vậy, chỉ số Sát Lục đã điên cuồng gia tăng với tốc độ cực nhanh, từ 27 điểm thoáng chốc tăng lên đến 54 điểm, vượt qua giới hạn Điên Cuồng, đạt đến Bạo Sát.

Bắt đầu từ thời điểm Đăng Dương giết chết Lôi Các, sát khí trong người hắn đã có dấu hiệu bùng nổ rồi, tuy nhiên đã bị hắn sử dụng Dẫn Hồn Thuật, cố gắng áp chế nó xuống.

Có điều 54 điểm Sát Lục không phải là con số nhỏ, Đăng Dương nhiều lắm chỉ có thể kéo dài thời gian chứ không thể hoàn toàn ngăn nó bạo phát. Chuyện hắn bị rơi vào trạng thái Bạo Sát chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Nay lại đang trong cuộc chiến một mất một còn với Hoàng Cung Linh, thế thì còn thời điểm nào thích hợp hơn để giải phóng sát khí nữa chứ.

Với sức mạnh được gia tăng gấp bốn lần, Đăng Dương tựa như một con quái thú hung ác mà lao lên, Bạch Tuyết Kiếm nhiễm một màu đỏ tươi hung sát mà toàn lực bổ xuống.

Thiên Lôi Nhất Kích – Gấp bốn lần uy lực!

Phía đối diện, tuy không biết vì sao Đăng Dương bổng nhiên phóng ra sát ý lăng thiên, hóa cuồng như một con dã thú, nhưng Hoàng Cung Linh cũng không quan tâm lắm. Trong mắt hắn, cho dù Đăng Dương có bày ra thủ đoạn gì thì cũng không thể thay đổi một hiện thực là, Đăng Dương chỉ là một Võ Sư sơ cấp.

Mà với sức mạnh của Võ Sư sơ cấp, việc sống sót sau sát chiêu của hắn là hoàn toàn không thể xảy ra.

Nói thì lâu nhưng thời gian Đăng Dương lao đến chỉ là trong một cái chớp mắt.

Lôi kiếm mang theo huyết sắc quang ảnh bổ xuống cũng là lúc trảm mã đao dũng mãnh xuất ra, đao khí cắt qua không gian hiện lên vô tận khí tức sắc bén, tựa như không có thứ gì nó không thể chém đứt, không có thứ gì nó không thể bổ đôi.

Có điều, những thứ nó có thể chém đứt không bao gồm Bạch Tuyết Kiếm bên trong.

Đao kiếm giao nhau chỉ nghe Keng một tiếng rung động không gian, mặt đất tiếp tục bị kình khí bạo tạc xé ra từng đường rứt rạn chằng chịt, mà Hoàng Cung Linh thì khẽ A một tiếng, cơ thể dặt dẹo phun ra một bún máu tươi mà bay ngược ra sau, tiếp đó không ngừng xô ngã vài căn nhà gỗ bên đường rồi đập mạnh vào tường thành kiên cố, vô lực rơi bạch xuống đất như một con chó chết, sống chết không rõ.

< < Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Sư trung cấp, nhận được 500 điểm sinh mạng, nhận được 15 điểm tích lũy > >

Một kiếm hạ gục Hoàng Cung Linh xong, Đăng Dương dùng đôi mắt đỏ rực của mình quét đến trận chiến của Hắc Phong Tuyệt Sát.

Lúc này đây, nơi đó đã trở thành một vũng máu tươi, xác người bị chia năm xẻ bảy nằm la liệt đầy trên đường, mà số lượng võ giả Hoàng gia giao chiến với nàng lúc này cũng đã giảm xuống phân nửa, chỉ còn khoản bảy tên, mà tên nào tên nấy cũng là thương tích đầy mình, liên tục bại lui.

“Sát!” Gầm khẽ một tiếng đầy sát khí, Đăng Dương liền triển khai thân pháp Đạp Lôi, cả người hóa thành một tàn ảnh huyết sắc mà gia nhập vòng chiến, chưa đến vài giây thời gian đã dễ dàng miểu sát một tên võ giả Hoàng gia, nhanh chân đi đến chiến thắng cuối cùng.

Thân hình phiêu hốt, quỷ mị di chuyển giữa vòng địch thủ, Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ nhìn đến bộ dạng Đăng Dương mà không khỏi giật mình, sức mạnh của hắn lúc này, gần như là ngang bằng với một Võ Sư cao cấp thật sự.

Cứ thế, với sức mạnh hoàn toàn áp đảo của hai nguời Đăng Dương, bảy tên võ giả Hoàng gia còn lại chỉ có thể nhắm mắt chịu trận, chưa đền một phút thời gian đã bị giết chết toàn bộ, tử trạng vô cùng thể thảm.

Thanh toán toàn bộ người của Hoàng gia xong, ánh mắt đỏ rực, hừng hực sát khí của Đăng Dương liền chiếu đến Hắc Phong Tuyệt Sát, khiến cho nàng giật bắn cả người mà vội vàng lui ra xa, sắt mặt vô cùng cảnh giác.

“Ngươi không sao chứ? Sát khi của ngươi quá nặng!” Vũ dực nhẹ nhàn du động trong không trung, Hắc Phong Tuyệt Sát bình tĩnh hỏi

Đăng Dương lóe lên ánh mắt nhìn đến bộ dạng phòng bị của nàng, trầm ngâm một chút liền khàn khàn nói

“Không cần lo, ta vẫn còn có thể kiểm soát được. Đừng chần chờ nữa, đi thôi!”

Nói rồi Đăng Dương lóe một cái đã xuất hiện bên cạnh con Phong Mã mà Hắc Phong Tuyệt Sát để lại nơi xa, cưỡi lên mình ngựa mà nhanh chóng đi đến cạnh nàng, tiếp tục nói với giọng khàn khàn như tiếng kim loại

“Lên thôi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa đâu!”

Hắc Phong Tuyệt Sát nghe vậy thì hơi do dự một chút nhưng rồi cũng lập tức phóng người lên ngựa, ngồi sau lưng Đăng Dương, vươn hai cánh tay thon dài ôm chặt lấy eo hắn

“Đi thôi!”

Đăng Dương khẽ gật đầu, ya lên một tiếng thúc mạnh vào mình ngựa, điều khiển Phong Mã phi nước đại thẳng ra khỏi cổng thành.

Mà ngay tại thời điểm hai người Đăng Dương phóng đi, từ phía xa xa nơi cuối con đường, một đoàn người ngựa như nước lũ mà ầm ầm kéo tới.

Dẫn đầu đoàn người ngựa này không ai khác chính là gia chủ Hoàng gia – Hoàng Cực Lan cùng với gia chủ Ngọc gia – Ngọc Vô Cực, bên cạnh đó, ba vị trưởng lão của Lôi gia cũng có mặt bên trong đoàn người này.

Bọn hắn đã bỏ ra đại giá, vậy thì nhất định bắt buộc phải khiến cho hai người Đăng Dương trả đủ mới thôi.

Phi nhanh trên lưng một con tuấn mã cao to, Hoàng Cực Lan quét mắt về phía thảm kịch nơi chiến trường đầy máu của Hoàng Gia cùng với cái bóng nho nhỏ đang dần khuất xa của hai người Đăng Dương, tâm tình trong nháy mắt liền rơi xuống thâm sơn đáy cốc, nộ khí xung thiên mà lạnh giọng quát to

“Tăng nhanh tốc độ lên, mau truy cho ta, giết được một tên thưởng 10.000 vina, giết được cả hai thưởng 30.000 vina!”

Đám võ giả thuộc tam đại gia tộc ở phía sau vừa nghe thấy thế thì tựa như được uống chất kích thích, điên cuồng hú gào mà hưng phấn thúc ngựa chạy đi, bất chấp tất cả mà đuổi theo bóng dáng mờ ảo của hai người Đăng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.