Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 8: Thọ dương lạc mai (Hạ)




Kim thu như họa, thiên cao khí sảng.

Lễ hội thời trang lần thứ nhất Đức Thủy khai mạc trong thời tiết như vậy.

Lễ hội thời trang lần này, ngoài triển lãm buôn bán hàng hóa, những doanh nghiệp khác tới Đức Thủy khảo sát, các thương hiệu thời trang lớn vào Đức Thủy cũng là tiết mục đặc sắc.

Trần Kinh yêu cầu đối với lễ hội thời trang là chú trọng thương mại, kết hợp giải trí, cho nên ngoài buôn bán, thúc đẩy sản nghiệp du lịch, tổ chức tiệc tối giải trí vui chơi ngoài trời, đây là chương trình làm việc quan trọng.

Động tác lớn như vậy, khiến cả thành phố Đức Cao đều chìm trong không khí ngày hội.

Vì mở rộng lễ hội thời trang, nâng cao hình tượng toàn bộ thành phố Đức Cao, Uỷ ban nhân dân thành phố cũng tham gia công tác chuẩn bị lễ hội thời trang lần này.

Toàn thành phố cờ bay phấp phới, giao thông công cộng và taxi trong thành phố được trang hoàng rực rỡ. Thành phố Đức Thủy cải tạo mấy năm nay, thành tích tổng hợp của việc xanh hóa thành phố thu được, ở lễ hội thời trang lần này, đều được khảo nghiệm.

Từ ý nghĩa này mà nói, ý nghĩa và giá trị của lễ hội thời trang Đức Thủy vượt qua phạm vi một huyện, nó đã thành đại sự của cả thành phố Đức Cao.

Vào ngày lễ hội thời trang, nhà khách toàn bộ thành phố Đức Cao chật ních. Nhất là thương nghiệp hóa vận động, du lịch, ẩm thực khách sạn và nhiều ngành nghề khác đều được thúc đẩy vì lễ hội thời trang. Để kích thích kinh tế, để đạt được hiệu quả tuyên truyền lớn nhất, thành ủy tiến hành chính sách ưu tiên đối với hơn mười ngành nghề.

Cổ vũ họ coi lễ hội thời trang là thời cơ, gây dựng việc kinh doanh của mình, giới thiệu doanh nghiệp của mình ra bên ngoài, khiến càng nhiều người, nhất là những người từ nơi khác tới biết đến sự tồn tại của mình.

Kênh video và kênh kinh tế của đài truyền hỉnh tỉnh phát trực tiếp lễ khai mạc và tiệc tối của lễ hội thời trang Đức Thủy.

Mà phóng sự giới thiệu thành phố Đức Thủy mà thành ủy năm nay đã phải bỏ ra một số tiền khá lớn và phim quảng cáo tuyên truyền hình tượng cũng được phát vào lúc này. Điều này dẫn đến việc, trước lễ khai mạc một tuần, trong phạm vi toàn tỉnh liền rộ lên một cỗ nhiệt nóng.

Đi cùng Trần Kinh xuống, Ngũ Đại Minh thị sát toàn bộ đại lầu thời trang, bốn phía nhiều vị trí phóng viên cầm cameras và máy quay phim ghi lại toàn bộ lần thị sát này.

Thị sát xong, Ngũ Đại Minh nói với Trần Kinh:
- Ý tưởng tạo ra nơi tập kết thời trang này hay. Cậu có thể nhìn rõ tình hình, giữ vững nguyên tắc, rất khiến tôi vui mừng.

Trần Kinh có chút kích động nói:
- Cảm ơn sự khen ngợi của bí thư, có lời này của ông, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt hơn công tác.

Đây là lần đầu tiên Ngũ Đại Minh thị sát Đức Thủy, cũng là Ngũ Dại Minh lần đầu thị sát tòa nhà thời trang.

Nhìn quy mô siêu lớn của tòa nhà này, bên trong lầu thì hoa cả mắt, các thương gia kinh doanh thời trang từ các nơi trên cả nước đều về đây.

Ngũ Đại Minh cuối cùng nói ra lời khẳng định.

Điều này cũng khiến cho Trần Kinh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn hiểu, đối với việc kinh doanh của Đức Thủy, Ngũ Đại Minh không nghe theo “sự dặn dò” của Thành ủy, nội tâm vẫn luôn có chút ý kiến.

Lúc trước Ngũ Đại Minh bảo Trần Kinh xuống Đức Thủy, từng nhấn mạnh, hy vọng Đức Thủy có thể duy trì sự nhất trí với Thành ủy, không muốn làm độc lập.

Nhưng sau khi Trần Kinh tới Đức Thủy, trải qua nhiều nghiên cứu, lại cảm thấy con đường của Đức Thủy không sai.

Hắn ủng hộ con đường phát triển Đức Thủy. Tuy hắn từng có liên kết với Ngũ Đại Minh, nhưng cho đến tận bây giờ, nội tâm Ngũ Đại Minh có lẽ mới thực sự đồng tình và thấu hiểu.

Điểm này khiến Trần Kinh có chút tự hào, bởi vì hắn có thể vỗ ngực mà nói với bất cứ ai, trưởng thành ở Đức Thủy, hắn không hề dựa vào ai. Dù hắn là thư kí của Ngũ Đại Minh nhưng Ngũ Đại Minh cũng không giúp gì nhiều cho hắn, có thể có được thành tích hôm nay, hơn một nửa là cố gắng của bản thân.



Trên đường đi bộ ở Đức Cao, vì lễ hội thời trang, nơi này đông đúc hơn mọi khi nhiều.

Đi trên đường có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều du khách tới từ bên ngoài. Bọn họ tạo đủ kiểu tư thế để chụp ảnh lưu niệm. Có những đôi tình nhân vai mang ba lô, đứng ở bên quán đồ nướng, mì, đồ cay, tận hưởng mỹ thực của Đức Cao. Cảnh tưởng thật náo nhiệt phồn hoa.

Trần Kinh và Phương Uyển Kì bước chậm trong đám người.

Rất tự nhiên, Phương Uyển Kỳ khoác tay Trần Kinh.

Có lần tiếp xúc thân mật lần trước, quan hệ của hai người đã tiến tới mức ôm và khoác tay nhau, Phương Uyển Kỳ rất chú ý tới cấp độ này, cho nên mỗi lần cô và Trần Kinh ra ngoài, đều không quên củng cố điểm này.

- Lễ hội thời trang làm không tồi nhỉ. Khoản tiền lớn như vậy, lại để Tam Giang tranh đi, em không thể bình tĩnh được.
Phương Uyển Kì nói, cô quay đầu nhìn Trần Kinh, tự nhiên cười nói:
- Tuy nhiên, thấy anh bận như vậy mà còn dành thời gian đi dạo phố với em, em quyết định tha thứ cho anh.

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
- Hiện tại anh không vội, lễ hội thời trang anh chỉ quản công tác trù bị, bất luận thao tác cụ thể như nào, trong ngày hội long trọng như này, chúng ta có thể vừa đi vừa xem trên đường phố phồn hoa như này, vẫn thật thú vị.

Đường dành cho người đi bộ ở quảng trường mua sắm Kim Sơn là khu mua sắm xa hoa của Đức Cao. Ông chủ Kim Sơn là Lương Ngạn Bân, là người làm ăn từ thời những năm 80, kiếm bộn tiền ở vùng duyên hải.

Đức Cao đang ở vào thời kì thu hút đầu tư, những quan hệ hương tình này đều là miệng đột phá quan trọng thu hút đầu tư.

Lương Ngạn Bân vẫn luôn có ý định về quê hương đầu tư, làm các sản phẩm cao cấp, xa xỉ, đây là ý nghĩ của Lương Ngạn Bân.

Lúc trước Lương Ngạn Bân muốn làm quảng trường mua sắm này, có đồng chí lão thành ở thành phố còn phản đối, nói muốn làm thứ như vậy thì liệu có dẫn tới làn gió lãng phí xa hoa hay không.

Ngũ Đại Minh trong cuộc họp từng phê bình một số cán bộ tư tưởng cũ kĩ, cứng nhắc, không theo kịp thời đại. Để ủng hộ Lương Ngạn Bân, lúc Kim Sơn khai trương, ông ta đích thân đi cắt băng, khiến Lương Ngạn Bân rất xúc động. Có người nói tư tưởng của bí thư Ngũ Đại Minh tiên tiến, tương lai Đức Cao có hy vọng.

Hai người Trần Kinh và Phương Uyển Kì đi vào tòa nhà mua sắm. Chỉ riêng sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch có thể soi gương được, các loại màn tường thủy tinh cao cấp mang đầy hơi thở thời đại, cộng thêm bố cục trang trí hiện đại, trung tâm thương mại như vậy không thua gì trung tâm thương mại của khu phát triển duyên hải.

Vào mảnh đất này, thiên tính thích mua sắm của Phương Uyển Kì liền được phát huy.

Trang phục xa hoa rực rỡ muôn màu, khiến cô không kìm nổi qua mỗi cửa hàng đều phải vào thử một lần.

Trần Kinh thấy bộ dạng kia của cô có chút buồn cười, lại nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Phương Uyển Kì.

Lúc đó, cả người cô gái này đều là hàng hiệu quốc tế, Chanel, túi xác là LV, vừa nhìn là biết con gái nhà giàu.

Nhưng Phương Uyển Kì hiện nay, ăn mặc tùy ý hơn nhiều, quần áo cũng không có cái vẻ phô trương như vậy. Cô bình thương rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng khiến người ta có cảm giác kinh diễm.

Tiến bộ này của Phương Uyển Kì, Trần Kinh rất khen ngợi.

Một cô gái cần dựa vào hàng hiệu, thật ra là một thất bại. Phương Uyển Kì mấy năm nay ở Đức Cao, sự nghiện thành công, cá nhân cũng có được sự tự tin và chín chắn.

- Đi, Trần Kinh. Hôm nay phải mua cho anh một bộ quần áo thư nhàn một chút. Mặc mấy thứ đồ dành cho tuổi trẻ phong độ, không thể cứ mặc mấy thứ đồ cũ rích cổ lỗ này được.
Phương Uyển Kỳ kéo Trần Kinh, có vẻ muốn thay đổi hình tượng cho Trần Kinh.

Trần Kinh có chút hoảng nói:
- Được rồi, em chọn thứ em thích đi, chọn xong rồi hãy tính cho anh được không? Anh thực sự không đi nổi nữa rồi, anh ở đây nghỉ chút.

Phương Uyển Kỳ trề môi nói:
- Vậy được, em vào tiệm này xem, đi dạo với anh chẳng thú vị gì cả.

Phương Uyển Kỳ thản nhiên xoay người, như bồ câu nhốt trong lồng được thả ra, đi thẳng tới khu trang phục nữ.

Trần Kinh chậm rãi lắc đầu, chán đến chết, cầm lấy một quyển tạp chí thời thương ngồi trên ghế xem.

- Hả, Trần Kinh? Haha, sao anh lại ở đây?
Một giọng cười khẽ vang lên.

Trần Kinh ngẩng đầu, Thẩm Tiểu Đồng đứng cười trước mặt hắn.

Cô mặc trang phục công sở, trên mặt như cười như không, có chút ranh ma cổ quái giống khi trước.

Trần Kinh kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu, nói:
- Cô…cô làm việc ở đây?

Thẩm Tiểu Đồng nhếch miệng nói:
- Sao? Không được à. Tôi nói anh, chúng ta lâu rồi không còn là hàng xóm, điện thoại của anh còn chẳng gọi được.

- Điện thoại tôi vẫn thông mà, sao lại không thông?
Trần Kinh nghi ngờ hỏi.

- Thông cái gì mà thông, tôi gọi mấy lần anh đều tắt máy, có phải anh tránh tôi, sợ tôi đi ăn chực của anh không.

Trần Kinh giật mình, số mà hắn cho Thẩm Tiểu Đồng vì nhiều người gọi quá, hắn bình thường ít sử dụng. Có lúc có số gọi tới không phải số quen hắn cũng không trả lời, nhìn cô bé này nói gọi điện cho mình chắc tám phần là thật.

Thẩm Tiểu Đồng không có ý tiếp tục hỏi tội, cô rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Trần Kinh, nói:
- Haiz, trông anh oai thật, không phải làm quan đấy chứ? Vé tiệc lễ hội thời trang gần đây mà anh cũng có thể có được, tôi ra tay muộn quá, hiện tại giá vé cao tới trời, bỏ tiền cũng không mua được…

Lúc Trần Kinh và Thẩm Tiểu Đồng đang nói chuyện, một anh chàng bảnh bao anh tuấn đi từ góc rẽ tới:
- Tiểu Đồng, sao cô…vị này chính là…

Thẩm Tiểu Đồng không quay đầu lại, đầu lại càng gần phía Trần Kinh hơn, giọng điệu như làm nũng nói:
- Có hay không…có hay không…

Trần Kinh giương mắt nhìn cậu thanh niên kia, trông rất anh tuấn, dáng người cao, mặc vest, phong độ ngời ngời.

- Có người tới chào cô.
Trần Kinh thản nhiên nói.

Thẩm Tiểu Đồng lúc này mới quay đầu, người thanh niên lại gần nói:
- Tiểu Đồng, công ty sắp tổ chức hội nghi cán bộ cấp cao, cô còn ở đây…

Thẩm Tiểu Đồng hắc một tiếng, nói:
- Tôi cũng không phải cán bộ cấp cao, có liên quan gì tới tôi.

Người thanh niên bị Thẩm Tiểu Đồng giơ nanh vuốt trách móc, thần sắc có chút xấu hổ, anh ta liếc nhìn Trần Kinh, nói:
- Được, được, vị này là bạn của cô hả, xưng hô như nào đây?

Thẩm Tiểu Đồng nói:
- Chẳng phải anh đi mở cuộc họp cán bộ cấp cao sao. Sao còn ở đây làm gì?

Nụ cười trên mặt người thanh niên dần nhạt đi, nói:
- Thẩm Tiểu Đồng, tôi chào hỏi bạn cô, sao thế? Cô chột dạ rồi hả?

Thẩm Tiểu Đồng chu miệng, người thanh niên lấy ra một tấm danh thiếp tinh xảo đưa cho Trần Kinh.

Trần Kinh cầm danh thiếp trong tay, vằ nhìn bên trên thấy từ Lương Thành trung tâm mua sắm Kim Sơn, mặt sau viết từ tổng giám đốc điều hành.

Trần Kinh gật đầu nói:
- Chào tổng giám đốc Lương.

Lương Thành luôn quan sát vẻ mặt Trần Kinh, thấy Trần Kinh có vẻ tùy tiện, trong lòng anh ta không khỏi cười lạnh.

Gần đây anh ta bận theo đuổi Thẩm Tiểu Đồng, nhưng cô bé ranh ma kia thường xuyên tìm cớ để tránh Lương Thành.

Nhưng những người này làm gì có ai điều kiện được như Lương Thành, liên tiếp, cả đám đều bị Lương Thành đánh tan, hôm nay người này tới thì hay rồi, đúng là trang sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.