Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 1: Nhất kiếm nam hạ (thượng)




Hiệu suất của Võ Du Tự có thể nói là hạng nhất, chưa đến nửa canh giờ mà y đã có thể tiến hành đầy đủ mọi thủ tục cho việc Lý Trân nhậm chức.

Giữ chức Thiên Ngưu thị vệ ở bên cạnh Võ Tắc Thiên có tất thảy bốn mươi lăm người, ai nấy võ nghệ đều rất cao cường, xuất thân đều là hậu duệ dòng dõi quý tộc. Chỉ có Lý Trân là người duy nhất xuất thân từ thường dân mà còn là thị vệ duy nhất có được tước vị.

Bốn mươi lăm người này chia làm hai bộ phận. Một bộ phận là Túc Vệ gồm ba mươi sáu người chia làm ba ca ngày đêm bảo vệ Võ Tắc Thiên, còn lại tám người là Tán Vệ, những người này không có nhiệm vụ cố định, công việc của họ là giải quyết những sự vụ nhất thời, và bây giờ Lý Trân trở thành người thứ chín trong nhóm Tán Vệ.

Được giữ chức Thiên Ngưu Bị Thân và luôn được bên cạnh Võ Tắc Thiên đương nhiên là điều vô cùng vinh quang, không chỉ có địa vị rất cao mà còn được đãi ngộ rất tốt.

Tổng cộng tất cả các khoản như bổng lộc hàng tháng, lương thực và một số khoản lặt vặt khác thì một tháng cũng lên đến 60 quan tiền, cuối năm còn được cấp trăm thạch gạo và cấp năm khoảnh vĩnh nghiệp điền, tương đương với Giáo Úy lục phẩm.

Nhưng Lý Trân lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ, việc tiến cung và giữ chức thị vệ vốn cũng chỉ là tính toán tạm thời trước mắt mà thôi. Hắn và Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã nói rõ với nhau, nhiều nhất thì cũng chỉ làm vài tháng thôi rồi xin từ chức không làm nữa, thật không ngờ bây giờ hắn lại được phong làm Thiên Ngưu Bị Thân của Võ Tắc Thiên, do đó bây giờ có muốn từ chức cũng không phải là dễ đâu.

Bây giờ hắn đã có doanh trướng riêng của mình, không phải nằm chen chúc ba người một trướng như trước nữa, có thể coi đây là một đãi ngộ tốt.

Trong doanh trướng được phủ một tấm da dê, chiến mã của hắn được buộc ngoài cửa của trướng vải. Trong trướng vải về cơ bản là không có vật dụng gì của gia đình, chỉ có một cái hòm gỗ cho hắn đựng đồ đạc cá nhân, còn lại cung tên và trường kiếm thì được treo trên trướng.

Lý Trân ngồi xếp bằng trên tấm nệm da dê rồi cẩn thận ngồi tỉ mẩn vuốt ve cây thước chặn giấy bạch ngọc mà Võ Tắc Thiên tặng cho hắn. Cây thước dài chừng một thước, được làm từ bạch ngọc Hòa Điền cao cấp, nhẵn nhụi như mỡ dê, nếu nhìn thoáng qua thì phía trên mặt khắc đầy hình phượng hoàng, nhưng nếu nhìn kĩ thì đó chính là một bức tranh Bách phượng giành vũ, được vẽ rất tỉ mỉ và tinh xảo, nhìn cực kì sống động.

Song Lý Trân lại cảm thấy rất bình tĩnh, việc được phong thưởng mặc dù có thể làm hắn nhất thời vui mừng, nhưng sau khi bình tĩnh lại và suy ngẫm thì lại cảm thấy có chút gì đó gọi là mất mát.

Tuy rằng hắn đã có được tước vị mà ai cũng mong muốn có được, lại còn trở thành một người có địa vị rất cao và luôn được ở bên cạnh hoàng đế làm thị vệ, nhưng hắn đã mất đi tự do, và không thể giống như trước đây, muốn làm gì theo ý mình cũng được.

Cái này người ta gọi là có cái được thì cũng phải có cái mất. Lúc này hắn cảm thấy sau lưng dường như có động, hắn quay đầu lại và đập vào mắt mình là một cung nữ với khuôn mặt ửng đỏ đang đứng ở trước cửa, trên gương mặt còn hiện lên vẻ bất an.

- Xin hỏi có chuyện gì vậy?
Lý Trân mỉm cười rồi hỏi.

- Thượng Quan xá nhân… cho mời ngài qua.

Lý Trân lập tức nhớ ra đây là Tiểu Nga, người cung nữ luôn ở bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, hắn vội đứng dậy, Tiểu Nga hướng về phía Lý Trân rồi thi lễ nói:
- Mời ngài đi theo ta.

Tiểu Nga dẫn hắn tới lều lớn của Thượng Quan Uyển Nhi. Lều của Thượng Quan Uyển Nhi ở trong Cấm trung, cùng một chỗ với lều của Võ Tắc Thiên, tính ra chỗ này có trên dưới trăm lều và tất cả được bao quanh bởi hàng rào, ngày đêm có thị vệ canh phòng nghiêm ngặt.

Cho dù Lý Trân đã trở thành Thiên Ngưu Bị Thân của Võ Tắc Thiên thì cũng không được dựng trại để ở trong khu vực này, chỉ có thể ở Cấm trung khi đang trực, bắt buộc phải dựng trại ở phạm vi bên ngoài.

Song hắn có một tấm ngân bài, trên ngân bài đánh số 174, khi có ngân bài này thì có thể tự do xuất nhập Cấm trung.

- Thượng Quan xá nhân sức khỏe ra sao rồi?
Lý Trân thấp giọng hỏi.

Khi giương cung bắn chết con báo, hắn đã nhìn thấy trên vai của Thượng Quan Uyển Nhi có một vết máu, dường như nàng đã bị bộ móng vuốt sắc nhọn của con vật cào trúng, do đó điều này làm cho hắn có chút lo lắng.

- Ngự y nói cũng không có gì đáng ngại, đã kê thuốc và vài ngày nữa sẽ khỏi.

Lý Trân yên lặng gật đầu rồi đi theo Tiểu Nga vào lều lớn, trong trướng nồng nặc một mùi thuốc đông y, vài cung nữ đang thu dọn những vật phẩm hỗn độn trong trướng.

Thượng Quan Uyển Nhi mặc một bộ quần áo ngắn bằng gấm trắng, ngồi trên một tấm đệm, một cung nữ đang tỉ mỉ chải tóc cho nàng. Có lẽ vì đã bị dọa cho quá sợ hãi nên sắc mặt của nàng hiện giờ hơi tái hơn một chút, tuy nhiên ánh mắt nàng lại rất bình tĩnh.

Lý Trân đã từng chứng kiến tỉ phu của mình là Tào Văn bị con báo tấn công. Nếu đem so sánh với trường hợp của Thượng Quan Uyển Nhi hiện nay thì Thượng Quan Uyển Nhi tinh thần tốt hơn nhiều và hơn nữa nàng còn bị mãnh thú đã được huấn luyện tấn công.

Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Trân, ánh mắt nàng lộ vẻ cảm kích nhưng rất nhanh ánh mắt đó lại trở về với vẻ bình thường, thấy trên người hắn bây giờ là bộ giáp của Thiên Ngưu Bị Thân thị vệ nàng hiểu ý và cười, nàng nói:
- Phải rồi, giờ là thị vệ của Thánh thượng thì tình thần và sức mạnh không giống lúc trước rồi.

Những lời nói này khiến Lý Trân có phần nhẹ nhõm, xem ra nàng không có vấn đề gì, hắn vội bước tới rồi khom người thi lễ:
- Tham kiến Thượng Quan xá nhân!

Thượng Quan Uyển Nhi khoát tay, nàng cười một hồi lâu rồi nói:
- Ngồi xuống đi, đứng cao như vậy ta cảm thấy có chút áp lực.

Lý Trân ngồi xuống mặt thảm bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, cung nữ mang tới hai chén trà nóng, Thượng Quan Uyển Nhi uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói:
- Ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng, ta cho rằng việc ngươi hạ con báo cứu ta tuyệt nhiên không hề nằm trong phận sự của ngươi.

Lý Trân không biết phải nói thế nào mới hợp lý, một lúc lâu sau hắn mới hỏi:
- Tình trạng vết thương của xá nhân không đáng lo sao?

- Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tuy da bị cào rách một chút, nhưng ơn giời không bị chảy máu.

Nói đến đây dường như trong mắt của Thượng Quan Uyển Nhi ánh lên vẻ thù hận, nàng cắn chặt răng nói:
- Thượng Quan Uyển Nhi ta đây từ trước đến nay ân oán phân minh, người kính ta một thước, ta trọng y một trượng, người chọc ta một gậy thì ta sẽ đập lại một đao, mối hận này ta sẽ khắc ghi.

Lý Trân vốn định nói cho nàng biết một số chuyện nhưng xem ra nàng cũng đã tường tận mọi thứ rồi, do đó Lý Trân không nói thêm lời nào nữa. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi Thánh thượng tới thăm ta và nói cho ta biết chuyện của nhà ngươi, nghe nói người đã tặng cho ngươi cây thước chặn giấy rồi phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.