Khổng Tước Linh

Chương 7




Xem ra đây là nơi bọn huấn luyện thú thường lui tới, vừa rồi bọn chúng đã thả sói ra để tấn công chính là muốn ngăn cản chúng ta tiến lại gần.

- Lão Lý, huynh xem này.

Lý Lâm Phủ chỉ vào một hình nhân được gắn trên chiếc cọc gỗ, Lý Trân hơi sững người lại một chút, hình nhân trên chiếc cọc gỗ được khoác một chiếc váy màu vàng nhạt, trên bộ tóc giả còn được cài thêm một bông hoa mẫu đơn rất lớn, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ, nhìn vào hình dáng và diện mạo của hình nhân thì thấy có chút gì đó giống với Thượng Quan Uyển Nhi.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Trân, hắn nghĩ tới người chồng của chị gái mình là Tảo Văn bị con báo hạ gục trong Võ phủ, rồi lại liên tưởng tới Võ Phù Dung, hắn chợt nhận ra một điều gì đó rồi hét lớn:
- Không xong rồi!

Hắn thúc ngựa, quay đầu nhằm hướng đông chạy gấp, từ xa nghe tiếng hắn hô to:
- Lão Đỗ, ta có việc gấp phải đi trước, ngươi dẫn mọi người trở về.

Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết vì sao hắn lại bỏ đi với bộ dạng lo lắng như vậy, chỉ nhìn thấy Lý Trân đang thúc ngựa phóng như bay, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi.



Trong doanh trại đã có nhưng đội săn đang lục tục kéo nhau trở về, có đội quay về với rất nhiều muông thú săn được, có đội lại không thu hoạch được nhiều nhưng nhìn chung không ai là về tay không cả, bãi đất trống chất đầy xác của các loài muông thú, mười mấy thị vệ đang tiến hành kiểm kê và phân loại thú săn được.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng là một trong những quan giám sát cuộc thi săn, nàng phụ trách việc đánh giá chất lượng thú săn được. Hôm nay nàng khoác một bộ váy dài sáu mảnh màu vàng nhạt, đầu được bện theo kiểu tóc mây, trên mái tóc còn cài thêm một bông hoa mẫu đơn to. Mẫu đơn chính là loài hoa mà nàng rất yêu thích, và hình ảnh mái tóc cài hoa mẫu đơn cũng chính là hình ảnh quen thuộc khi mọi người nghĩ tới nàng.

Trên khuôn mặt là một lớp trang điểm nhẹ khiến cho thần thái của nàng trở nên rất tao nhã. Nàng đang ung dung chỉ huy mấy tên hoạn quan phân loại và đăng kí đám thú săn được.

- Bên này là thú săn của ai sao không có biển vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào xác mấy con thú hỏi.

Bình thường thú săn được đem về tập kết đều phải được cắm biển để dễ dàng cho việc kiểm kê, nhưng xác mấy con thú này tuyệt nhiên lại không hề có tấm biển nào, Thượng Quan Uyển Nhi quay lại liếc nhìn mấy tên thái giám phụ trách việc đăng ký, mấy tên này đều lắc đầu tỏ ra mình không biết đây là thú của ai săn được.

Thượng Quan Uyển Nhi lại quay đầu lại quan sát kĩ lại một lượt, xác thú gồm ba con hươu và một con báo hoa. Khi nàng bước tới gần xác con báo hoa thì bỗng dưng đôi mắt đỏ ngầu của con báo bỗng mở trừng trừng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi với ánh mắt vô cùng hung ác.



Thiên tử Võ Tắc Thiên được mười cung nữ tháp tùng đang háo hức đi tới nơi tập kết xác thú để kiểm tra, bà phát hiện hươu và thỏ rừng là nhiều nhất, cáo thì cũng có một cơ số, báo cũng có khoảng vài chục con, nhưng riêng chỉ có hổ là không thấy đâu cả, bà không khỏi cảm thấy kì lạ hỏi:
- Không ai săn được hổ sao?

Cao Diên Phúc đứng bên cạnh nói:
- Năm nay khu vực núi Hào Sơn rất hiếm khi nhìn thấy hổ, Chung Nam Sơn bên kia cũng không ít, nhưng nghe nói có người đã săn được một con mãnh hổ.

- Là ai săn được mãnh hổ?
Võ Tắc Thiên hỏi một cách đầy hào hứng.

Thiên Ngưu Tướng quân Võ Du Tự tiếp lời:
- Nghe nói hình như là Lâm Truy Vương săn được, song đến bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ quay về.

Lý Long Cơ là đứa cháu mà Võ Tắc Thiên yêu quý nhất, thật không ngờ lại nghe được tin cháu mình săn được mãnh hổ, bà cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vội vàng dặn dò quân lính:
- Đợi Tam Lang trở về, kêu nó tới gặp ta.

Đúng lúc này, một tiếng gọi thất thanh từ đằng xa truyền tới, tiếp theo đó là tiếng rống lên đầy giận giữ của con báo.

Võ Tắc Thiên vô cùng sợ hãi, bà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cung nữ và thái giám đang hoảng sợ chạy tán loạn, con báo với thân hình to lớn đang từng bước từng bước tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, đôi mắt con báo long lên sòng sọc đầy vẻ hung ác.

Võ Tắc Thiên sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, quay đầu lại phía sau hô lớn:
- Mau cứu Uyển Nhỉ.

Bà vừa dứt lời, con báo lại gầm lên một tiếng rồi nhảy tới vồ Thượng Quan Uyển Nhi, mọi người kêu lên thất thanh đầy sợ hãi, nhiều người còn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

Cùng lúc đó, xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, một kỵ sĩ đang chạy tới từ phía bên kia đống xác thú săn được, đó chính là Lý Trân từ cách đó hơn hai mươi dặm đang chạy như bay về.

Hắn thúc con ngựa chiến nhảy qua hàng rào, tình hình trước mắt đang vô cùng nguy hiểm, con báo há to cái mồm dính đầy máu của nó, đôi mắt nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống chiếc cổ trắng ngần của Thượng Quan Uyển Nhi.

Lúc này tình hình như chỉ mảnh treo chuông, Lý Trân ở giữa không trung, xoay người giương cung bắn, mũi tên như một tia chớp bay tới găm vào cổ con báo khiến nó lảo đảo.

Con báo bị trúng tên như nổi điên, bỏ qua Thượng Quan Uyển Nhi, nó quay sang tấn công Lý Trân. Lý Trân bình tĩnh tra mũi tên vào cung, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt mang đầy sự lợi hại.

Khoảng cách giữa con báo và Lý Trân khoảng hai mươi bước thì nó chồm lên, vồ Lý Trân, nhìn cái mồm dính đầy máu của con báo, Lý Trân kéo căng dây cung, chiếc cung lúc này nhìn trông thật giống như ánh trăng, một mũi tên được phóng đi, uy lực không gì có thể sánh nổi rồi xuyên vào họng con báo, xuyên qua đầu nó, đầu nhọn của mũi tên lộ ra từ phía bên kia hộp sọ của con báo.

Con báo rơi ầm một cái từ không trung xuống, nó co giật một chút rồi tắt thở dưới mũi tên của Lý Trân.

Cho đến lúc này, bọn thị vệ mới phản ứng, đồng loạt chạy như điên lên phía trước rồi đứng vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi để bảo vệ cho nàng, mười mấy tên khác tiến tới bao vây và chĩa mũi giáo về phía Lý Trân.

Vài cung nữ chạy tới dìu Thượng Quan Uyển Nhi dậy, Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân lạnh toát và run lên bần bật, một câu cũng không nói thành tiếng được.

Trong một tình huống kinh thiên động địa như vậy, Võ Tắc Thiên lại thấy rõ ràng là Lý Trân đã giương cung bắn con báo, cung pháp vô cùng chuẩn xác, thần thái bình tĩnh, lực bắn mạnh. Đối với bà như thế là quá đủ rồi, đã để lại cho bà những ấn tượng cực kì sâu sắc.

Chính mắt nhìn thấy Lý Trân trong tình hình vô cùng nguy cấp đã cứu được Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Tắc Thiên vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm rồi ra lệnh:
- Không được hại cậu ấy.

Lúc này Cao Diên Phúc cũng đã nhận ra Lý Trân, trong lòng ông ta nửa mừng nửa lo. Lo vì Lý Trân tự tiện xông vào rồi bắn tên ngay trước mặt hoàng thượng, nếu truy cứu thì tội này phải chém đầu. Vui vì Lý Trân trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã ra tay rất quyết đoán và cứu được Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhưng ông không rảnh mà bận tâm tới Lý Trân, ông vội vàng lệnh cho quân lính đỡ Thánh thượng lên lều lớn, rồi sai người đưa Thượng Quan Uyển Nhi vào trong lều vải, cho gọi ngự y tới để chữa trị cho nàng, cả khu cắm trại náo loạn cả lên.

Vi Đoàn Nhi đứng một bên khiếp sợ nhìn Lý Trân, nàng ta đang giận tím mặt, tên tiểu tử khốn khiếp này không ngờ ăn cây táo lại rào cây sung, hắn ra tay cứu Thượng Quan Uyển Nhi làm hỏng cả kế hoạch của mình.

Vi Đoàn Nhi giậm chân tức tối, lửa trong lòng không có cách nào dập, ả liền quay người tát cung nữ đang đứng bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.