Không Tỉnh

Chương 48: Bạch Liên Hoa phiền phức




Edit: Nhật Hạ

Beta: Fleur

Khoảng thời gian sau đó A Liên chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi cấp Ất. Hôm thi ấy nàng và Bạch Tầm cùng thi ở một trường thi, sau khi đi ra Bạch Tầm hỏi nàng: "Làm bài thế nào?"

A Liên biết rõ mặc dù Bạch Tầm lớn lên có bộ dạng cao lớn thô kệch, nhưng thông minh hơn nàng nhiều. Mỗi lần thi đều dễ dàng vượt qua, tuy nàng cũng có thể nhưng phải chuẩn bị rất nhiều. Lúc này nàng cũng không quá nắm chắc bởi vì có nhiều chỗ gần giống nhau chọn cái nào cũng thế, nàng cũng không biết mình hiểu đúng không, liền nói: "Hơi khó, không biết có thể qua không."

Bạch Tầm nói: "Không sao cả, nếu như không qua thì còn có lần sau nữa mà."

Đúng thế. Mặc dù muốn thuận lợi tốt nghiệp tại Cửu Tiêu Các thì phải vượt qua cuộc thi Ất cấp, nhưng mà cuộc thi này mỗi năm lại có một lần, nếu lần này không qua thì nàng còn có thể cố gắng lần sau. Dù sao cũng có một bộ phận đệ tử lần đầu tiên đi thi cũng chỉ là làm quen hoàn cảnh của trường thi mà thôi.

Ngày hôm đó sau khi trở về tiên đảo, A Liên thấy khuôn mặt thượng thần nhuốm đầy ý cười, lẳng lặng đứng trong sân, thân hình cao lớn ngọc lập, toàn thân như tắm trong ánh nắng màu vàng của nắng chiều, nhìn đặt biệt đẹp trai.

Dường như tâm trang của thượng thần rất tốt.

Thấy hắn vui vẻ, tự nhiên nàng cũng vui vẻ theo.

Dung Lâm thấy nàng đến thì nói nhỏ: "Đã đến?" Trong lòng lại nói con tiểu cá yêu này cũng thật không có tiền đồ, hắn biết mình lớn lên rất đẹp, đừng có đứng ở đó nhìn hắn ngẩn ngơ nữa, hắn đã đứng ở đây chờ rất lâu rồi. Nhưng mà...Đáng yêu quá đi.

"Vâng." A Liên vui vẻ chạy về phía trước, đưa tay ra ôm lấy cánh tay hắn.

Dung Lâm cũng không ghét bỏ nàng chạm vào, chỉ hỏi: "Thi thế nào?"

A Liên hơi cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thượng thần, có chút ngượng ngùng nói: "Có lẽ...Không tốt lắm."

Ừm. Dung Lâm chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu, dù sao con tiểu cá yêu này từ nhỏ đã sống ở hồ Động Trạch, nơi nhỏ đó thì sao có thể xuất hiện tinh anh.

Nhưng đến ngày hôm sau, Dung Lâm vẫn đến phòng chấm thi dò xét một phen.

Tiên quân phòng chấm thi thấy thượng thần đại giá đến chơi, tất nhiên là buông công việc trên tay xuống, vội vàng hành lễ. Dung Lâm là một thượng thần có tính cách ôn hòa, hiền lành, thấy thế thì khua tay nói: "Không cần để ý đến ta, các ngươi tiếp tục làm việc đi."

Chúng tiên quân đáp ứng, mỗi người làm việc của riêng của mình, nhưng có thượng thần như một pho tượng phật lớn ở đây, khó tránh khỏi có chút áp lực.

Dung Lâm chắp tay đi, áo bào trắng tung bay, thần uy nhàn nhạt bao phủ quanh thân, đi đến đâu cũng đều trở thành phong cảnh chói mắt.

Một tiên quân áo xanh nghiêm túc cúi đầu chấm bài, rồi sau đó lấy bút lông chấm mực đỏ, viết một chữ "Bính" thật to ở góc trên bên phải.

Bài thi tiên quân áo xanh đang chấm là bài thi cấp Ất của đệ tử mới, tổng cộng thành tích được chia làm ba cấp "Giáp, Ất, Bính", giáp là cấp xuất sắc nhất, ất là đạt tiêu chuẩn, bính dĩ nhiên là không đạt tiêu chuẩn.

Vậy mà đúng lúc một chữ "Bính" viết xuống, thì nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới: "Hử?"

Tiên quân áo xanh đang làm việc ngẩng đầu lên, thấy là thượng thần, lập tức có chút hoảng hốt, đứng dậy hành lễ lần thứ hai: "Không biết thượng thần có gì dạy bảo?"

Dung Lâm hơi nhíu mi: "Tại sao lại chỉ có Bính?"

Tiên quân áo xanh nhìn bài thi trong tay một chút, trả lời: "Vị đệ tử này mặc dù trả lời nghiêm túc, đề cơ sở phía trên làm cũng được, thế nhưng câu hỏi lớn phía sau lại làm sai khá nhiều..." Lại lật sang trang, nói: "Luận văn cũng có chút lạc đề."

Dung Lâm nhìn một cái thì đúng là vậy. Lại nhìn tiên quân chấm thi, xuống tay khá là ôn hòa, có thể cho điểm chỗ nào đều cố gắng cho.

Dung Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà đệ tử này chữ viết rõ ràng, viết ngay ngắn, vô cùng hiếm thấy, ta thấy...Không bằng cho thêm một điểm trình bày đi."

Đây là thi cấp ất, tại sao lại phải cho điểm trình bày?

Thế nhưng tiên quân áo xanh cũng không ngốc, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, nên thêm, nên thêm điểm trình bày." Lại thấy thượng thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiên quân phản ứng kịp thời, cầm bút lông lên, vung tay, đổi chữ "Bính" trên giấy thành chữ "Ất".

Ngay tức khắc trở thành đạt chuẩn.

Dung Lâm khẽ mỉm cười, giơ tay lên vỗ bả vai của vị tiên quân này, nói: "Làm cho tốt, tiền đồ của tiên quân là vô hạn đấy."

*

Đợi ngày công bố danh sách của cuộc thi cấp Ất, A Liên kéo theo Vân Tiếu đi xem. Bởi vì nàng lớn lên có dáng người nhỏ nhắn, rất dễ dàng chen lên phía trước. Nàng ngẩng đầu nhìn danh sách thấy vị trí đầu thuộc về Bạch Tầm, cong môi cười một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn xuống phía dưới, cuối cùng thấy được tên mình ở vị trí cuối cùng.

Là Ất.

Hai mắt A Liên trợ tròn, nắm thật chặt tay Vân Tiếu, nói: "Ta, ta đỗ rồi!"

Vân Tiếu nhìn qua, quả thật là đã vượt qua kiểm tra một cách mạo hiểm, lúc này mới nói: "Coi như ngươi may mắn."

A Kiên cũng cảm thấy mình quá may mắn, nàng còn nghĩ là lần này chắc chắn mình sẽ không qua.

Cùng Vân Tiếu đi ra khỏi đám người, đúng lúc gặp Bạch Tầm, A Liên hơi thu lại nụ cười, nói: "Ta vừa xem rồi, Bạch Tầm đại ca đạt được hạng Giáp."

Bạch Tầm cũng không quá vui vẻ, chỉ trầm thấp "ừ" một tiếng, tựa như đã trong dự liệu hết, lại hỏi: "Ngươi cũng qua sao?"

A Liên gật đầu một cái, trong làm thấy rất vui, có chút không khống chế được, cười nói: "Đúng vậy, nhưng mà chỉ là hạng chót thôi."

Bạch Tầm nói: "Qua là được rồi."

A Liên và Vân Tiếu cùng trở về, vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe thấy có người bên ngoài gọi vào: "Cá mè hoa, ngươi có hoa này."

Câu nói vừa ngừng thì các đệ tử lớp hệ hỏa cùng ngẩng đầu lên, duỗi dài cổ ra nhìn về chỗ A Liên.

Ngược lại A Liên lại giật mình ngẩn người, nghe thấy người ngoài cửa lại gọi mới vội vội vàng vàng chạy ra, sau đó mơ mơ màng màng ôm một bó hoa to đi vào.

"Trời, hoa này đẹp quá!"

Vân Tiếu là Đông Hải long nữ, đời này có gì chưa từng thấy qua, ngay cả nàng người ta vẫn thường khen đẹp, thế nhưng hoa này thật sự rất đẹp.

A Liên cúi đầu ngửi, quả nhiên là rất thơm, hơn nữa hoa này có tầng tầng lớp lớp cánh hoa như lụa mỏng vậy, màu sắc có gần một nửa là trong suốt, quanh thân phát ra quầng sáng màu vàng mỏng manh, sâu trong cánh hoa là nhị hoa màu vàng, nhị hoa cong cong, bao quanh một viên minh châu, quầng sáng vàng nhạt kia cũng phát ra từ đây.

A Liên là người không có kiến thức về mấy chuyện này, sống ba trăm năm thì hơn một nửa thời gian là sống ở dưới đáy nước, chỉ gặp qua một ít bèo, rong xinh đẹp, nào có biết hoa gì? Không ngờ Vân Tiếu lại nói: "Nếu ta đoán không sai thì đây là hoa ngọc."

Hoa ngọc chỉ mọc trên đài ngọc trên cao, do nước thiên trì thai nghén ra, có thể thấy được mức độ trân quý của nó.

Họa Bình ngồi ở phía sau A Liên vốn đã khó chịu vì bị rớt bảng, thấy thực lực của cá mè hoa kém hơn nàng có thể qua thì tất nhiên là bất mãn trong lòng, lúc nàng lại thấy nàng ôm một bó hoa ngọc, lại không ngừng hâm mộ, lập tức ghen tị nói: "Xem ra là quyến rũ được ai đó rồi. Cá mè hoa, ngươi thật có bản lĩnh."

Vân Tiếu trong lòng không phục, đang muốn nói lại mấy câu thay A Liên thì không ngờ đúng lúc Xung Hư tôn giả đi vào.

Chuyện trai gái song tu ở Cửu Tiêu Các mặc dù không hiếm lạ gì, nhưng mà Xung Hư tôn giả lại ra lệnh cấm nam nữ đệ tử của lớp hệ Hỏa lén lút gặp gỡ.

A Liên đang ôm một bó hoa to như vậy trong tay, muốn giấu cũng không giấu được. Nàng ngồi yên lặng, cúi đầu, chờ Xung Hư tôn giả phê bình.

Xung Hư tôn giả như có hỏa nhãn kim tinh, vậy nên chuyện gì cũng không chạy khỏi mắt thần của hắn, đang định lên tiếng trách phạt, khi thấy tiểu cô nương kia là A Liên thì lại nuốt ngược lại những lời trách mắng, chỉ đứng trên đài chân thành nói: "...Trước mắt các ngươi nên tập trung tinh thần, việc phải làm là xuất giá, nếu thầy giáo phụ trách cho các ngươi hạng bính thì kiếp tu tiên ở Cửu Tiêu Các của các ngươi cũng chỉ có thể kết thúc thôi. Ta biết các ngươi còn trẻ, huyết khí phương cương, vô cùng hiếu kì với tình yêu nam nữ, nhưng ánh mắt của các ngươi nên nhìn xa hơn nữa, nếu lúc này các ngươi không thể làm nên trò chống gì thì sao có thể đảm bảo cho cuộc sống của đối phương được yên ổn nhàn hạ?"

"... Các đệ tử nam còn khá hơn một chút, có thể các ngươi không có việc gì, vui đùa qua đường mộtchút cũng được. Thế nhưng các nữ đệ tử, các ngươi có bao giờ nghĩ tới người yêu hôm nay của các ngươi có thể trở thành chồng của người khác sau này."

A Liên nghiêm túc lắng nghe, sau lưng lại truyền tới giọng nói nhỏ của Họa Bình, âm thanh đầy vui vẻ và hưng phấn: "Chồng của người khác... Chỉ mới suy nghĩ thôi đã thấy kích thích!"

Xung Hư tôn giả dạy bảo xong cũng không chỉ đích danh ai, chỉ là lúc kết thúc thì hơi nhìn qua A Liên.

*

Dung Lâm biết Tiêu Bạch trở về liền mời hắn uống rượu. Tiêu Bạch thấy tâm trạng hắn không tệ, nói: "Xem ra khi không có ta ở đây cuộc sống ở Cửu Tiêu Các của ngươi cũng không tệ."

Tiêu Bạch là người đứng đầu Cửu Tiêu Các, lúc này rời đi, tự nhiên có một số chuyện lặt vặt rơi xuống người Dung Lâm trước tiên. Dung Lâm rất không thích những việc này, cuối cùng cảm thấy Tiêu Bạch làm việc cũng không dễ dàng, vội nói: "Đâu có, xử lí những chuyện này hợp với ngươi hơn." Lại nói: "Đột nhiên trở về Vân các lúc này, đã có chuyện gì sao?"

Tiêu Bạch thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Mẹ ta đã trở về."

Dung Lâm cũng có nghe nói qua về mẹ của Tiêu Bạch, mẹ hắn chính là hậu duệ của Ma Giới, từ khi Tiêu Bạch ra đời thì ở tại Vân các, chẳng qua là sau khi Tiêu Bạch trưởng thành mẹ hắn không nói tiếng nào đã rời đi.

Dung Lâm an ủi một chút, Tiêu Bạch lại nói: "Không sao, dù sao ta cũng đã quen..." Lại hỏi: "Còn ngươi với tiểu cá yêu kia thế nào rồi?"

Dung Lâm ho nhẹ một tiếng, tai hơi nóng lên, môi mỏng cong thành một đường, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Ban đầu hắn chỉ là có lòng thương hạ tiểu cá yêu kia, nhưng tiểu cá yêu kia lại yêu hắn sâu sắc, bỏ ra nhiều cũng không oán hận không trách móc, trái tim hắn không phải làm bằng đá, làm sao có thể không có nửa điểm cảm động chứ.

Nữ truy nam cách một tầng sa quả nhiên là không sai.

Thế nhưng Dung Lâm lại trái ý nghĩ nói: "Cả ngày chỉ biết gây thêm phiền toái cho ta, không có gì đáng nói..." Mặc dù biết mình có chút rung động với nàng, nhưng lại không bằng tình cảm sâu đậm nàng đã dành cho mình, tiểu cá yêu này một khi đã yêu là không cần da mặt nữa, nếu biết được mình có chút rung động với nàng, không biết cái đuôi cá của nàng có vểnh lên trời hay không?

Dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng.

Hắn thân là thượng thần tất nhiên biết đạo lý này, vào lúc này hắn sẽ không để cho nàng biết được mình đã rung động với nàng.

Hết chương 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.