Không Tỉnh

Chương 47: Party buổi tối




Edit: Nhật Hạ

Beta: Fleur

A Liên thấy Bạch Tầm trở về, thấy khuôn mặt hắn sưng lên thì giật mình. Dáng dấp Bạch Tầm nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại giống Hỏa Tranh tính cách không xấu, sẽ không tùy tiện ra tay đánh người. Hơn nữa Cửu Tiêu Các coi trọng nhất là quan hệ giữa các đệ tử, nếu người nào gây lộn đánh nhau thì sẽ bị đuổi học.

A Liên với Hỏa Tranh, Vân Tiếu vây quanh thành một hình tròn hỏi thăm, nhưng Bạch Tần chỉ giương mắt nhìn A Liên một cái rồi lắc đầu nói: "Ta không sao."

Thấy Bạch Tầm không muốn nói nên tất nhiên mọi người cũng không gượng ép.

Đợi Hỏa Tranh và Vân Tiếu đi ra ngoài thì A Liên cũng đi về chỗ của mình, thấy thế Bạch Tầm mới gọi nàng lại: "Cá mè hoa."

"Ừ." A Liên đáp lại một tiếng.

Bạch Tầm nói: "Sau này dù có chuyện gì hay bị ai bắt nạt, ngươi đều có thể đến tìm ta."

A Liên sững người, lúc sau mới cười nói: "Đang tốt đẹp ai lại đi bắt nạt một con cá chứ? Bạch Tầm đại ca, huynh dưỡng thương cho thật tốt, không nên nghĩ ngợi lung tung nữa." Nàng biết Bạch Tầm có lòng tốt, cho dù có là một con cá chậm chạp thế nào đi nữa thì khi nhớ tới lời nói của Bạch Tầm mấy hôm trước, tất nhiên là nàng không thể tiếp tục nhận ý tốt của hắn đối với nàng được nữa. Nàng là một người xui xẻo, tôm cá đến gần nàng đều không có kết quả tốt. Hơn nữa nàng cũng không muốn nợ hắn.

Bạch Tầm nói: "Được, ta biết rồi."

Ngày hôm đó được tan học sớm hơn ngày thường, hơn nữa từ ngày Xung Hư tôn giả bị thượng thần khiển trách, lớp hệ Hỏa cũng không còn bị ở lại sau giờ học nữa.

Được tan học sớm nên khi A Liên đi đến cửa Cửu Tiêu Các thì gặp sư tỷ Bích Ninh.

Vị sư tỷ Bích Ninh này là khi A Liên mới vào Cửu Tiêu Các đã hướng dẫn cho nàng, dẫn nàng đến chỗ ở. Thân phận A Liên thấp, ban đầu Bích Ninh cũng không muốn làm quen với nàng, sau đó hai người cũng không có lại gặp nhau, đương nhiên có bị đánh thì nàng cũng không ngờ được con cá mè hoa này lại có núi dựa ở Cửu Tiêu Các, còn có quan hệ không tệ với thượng thần Dung Lâm, hiển nhiên nhìn lại nàng (A Liên) bằng cặp mắt khác xưa, cũng có ý muốn kết bạn.

Bích Ninh xuất thân không hiển hách, cũng tới từ một địa phương nhỏ, hiện giờ tới Cửu Tiêu Các cũng không thể so được với những con ông cháu cha có cuộc sống ung dung tự tại và sung sướng, lúc vừa mới đến thì đã bắt đầu vừa học vừa làm vô cùng chăm chỉ. Hôm qua A Liên đã gặp Bích Ninh ở xung quanh Cửu Tiêu Các phát tờ rơi, nàng ta nhìn thấy A Liên thì cũng để cho nàng (A Liên) phát giúp một chút.

Sau một hồi nói chuyện phiếm với nhau, A Liên mói biết phát tờ rơi nửa canh giờ có thể kiếm được chín văn tiền.

Túi tiền nàng hiện đang trống rỗng, trên người cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, ngay cả tiền mời thượng thần ăn một xiên thịt cũng không có. Thượng thần đã giúp nàng rất nhiều, lại tốn nhiều thời gian để dạy kèm cho nàng như vậy, nàng không mời nổi một bữa ở tửu lâu đắt tiền, nhưng mà bây giờ nếu ngay cả quán ven đường cũng không mời nổi vậy thì thật quá không phải.

Vì vậy nàng đã bảo Bích Ninh giới thiệu cho nàng, muốn cùng nàng ấy phát tờ rơi kiếm tiền.

Bích Ninh vốn nghĩ rằng bây giờ cá mè hoa đã bấu víu vào được thượng thần vậy thì sẽ không dễ sống chung như lúc đầu, không ngờ nàng vẫn thật thà như vậy. Vốn Bích Ninh cũng có chút tự ti, mỗi lần thấy những nữ đệ tử trang điểm xinh đẹp gọn gàng, trong lòng rất hâm mộ, cũng muốn tìm cách kết giao với đệ tử quý tộc, nhưng quý tộc thì chơi với quý tộc, làm sao người đến từ nơi nhỏ như nàng có thể lẫn vào?

Đứng chung với cá mè hoa Bích Ninh chưa một lần cảm thấy tự ti, cũng bằng lòng giúp nàng: "Nửa giờ được chín văn tiền ta còn sợ ngươi chê ít."

A Liên lắc đầu một cái: "Làm sao như vậy được? Mỗi ngày ta có thể dành ra một giờ để làm, như vậy được khoảng hai mươi văn tiền rồi, đã đủ tiền cho ta ăn được mấy ngày."

Thấy nàng thật lòng như vậy, Bích Ninh cũng thoải mái nói: "Được."

Bây giờ Bích Ninh thấy A Liên liền mang một chồng tờ đơn lớn dúi vào trong ngực nàng: "Hãy tận dụng thời gian cho tốt, ta đi cửa đông, ngươi đi cửa tây."

A Liên gật đầu, nâng chồng tờ đơn đi tới cửa tây.

Buổi trưa nàng đã phát một lần nên bây giờ đã thuận tay hơn rất nhiều.

Xinh đẹp cũng là một loại ưu thế, A Liên phát tờ rơi vô cùng thuận lợi, lúc kết thúc còn được thưởng thêm hai đồng tiền, vừa vặn gộp đủ hai mươi đồng.

Thân là một con cá, phơi người dưới ánh nắng chói chang một canh giờ thì càng mệt mỏi hơn so với người thường. A Liên cầm theo hai mươi đồng tiền, nói lời tạm biệt với sư tỷ Bích Ninh, chạy nhanh đến chỗ gian hàng của Mạnh Cực tiên quân mua bát nước đậu xanh ướp lạnh uống, lại mua cho thượng thần một xâu thịt.

Ngừng một lát, vậy mà một xâu hai mươi đồng tiền.

A Liên kinh ngạc: "Không phải chỉ cần mười lăm đồng thôi sao?" A Liên là khách quen nên tất nhiên rất rõ ràng giá cả.

Mạnh Cực tiên quân bận rộn, khuôn mặt bị hun đến đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: "Không còn cách nào, giá cả nguyên liệu ngày càng cao, ta mà không tăng giá thì chỉ có lỗ vốn...Tiểu Liên à, số dư đằng sau ta không lấy của ngươi, chỉ lấy phần chẵn thôi, ngươi là khách quen lâu năm, ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi. Đến đây, xâu bèo này coi như ta cho ngươi."

Đầu năm nay làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng, A Liên gặp Mạnh Cực Tiên quân lúc Minh Nguyệt lâu còn phong quang, hiện giờ thấy hắn phải thức khuya dậy sớm làm hàng quán, biết hắn cũng rất khó khăn, tất nhiên sẽ thông cảm, cũng không nói thêm câu nào nữa.

Mạnh Cực tiên quân hỏi: "Vậy có lấy nước đậu xanh nữa không?"

A Liên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không lấy, chỉ lấy xâu thịt thôi." Lại dặn dò "Cho nhiều cay chút." Gần đây thượng thần ngày càng ăn cay.

Một khắc đồng hồ sau, A Liên cầm lấy xâu thịt bọc trong giấy dầu, đi đến tiên đảo tìm thượng thần.

Ngày thường thượng thần thích đứng ở trong sân chờ, nhưng thời điểm lúc A Liên tới thì trong sân trống không.

Nàng bước vào bên trong.

Thượng thần im lặng ngồi một chỗ, đầu hơi cúi. Phong thái cao quý hoa lệ, chi lan ngọc thụ.

A Liên vội vàng đi đến: "Thượng thần."

Dung Lâm không để ý đến nàng.

A Liên hơi ngừng lại, thu lại nụ cười, thận trọng nói: "Thượng thần?"

Dung Lâm mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi A Liên Nhìn khuôn mặt vốn trắng trẻo anh tuấn lại có vết máu ứ đọng ngay chỗ khóe miệng mới kinh hãi: "Thượng thần bị thương sao?"

Sắc mặt Dung Lâm không được tốt, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao?"

Trong chốc lát A Liên không biết nên nói cái gì, nàng nhìn mặt thượng thần, bỗng nhiên nhớ đến hôm nay Bạch Tầm cũng bị thương như vậy mới to gan suy đoán nói: "Hôm nay ta thấy Bạch Tầm đại ca cũng bị thương..." Nhưng mà vết thương của Bạch Tầm so với thượng thần còn nặng hơn nhiều.

Đột nhiên Dung Lâm không muốn nhắc đến việc này nữa, chỉ hỏi: "Vì sao hôm nay tới muộn như vậy?"

Tất nhiên A Liên sẽ thành thật khai báo.

Dung Lâm nghe xong tức giận nói: "Ngươi không có bạc sao không hỏi ta?"

Hả? A Liên nghĩ một chút nói: "Không hay lắm đâu." Nàng cầm bọc giấy dầu đưa tới, cười cười nói: "Vốn ta muốn mời thượng thần, làm sao có thể lấy bạc của thượng thần chứ? Nè, những thứ này đều là những thứ ngày thường thượng thần thích ăn nhất, có muốn thử một chút nhân lúc còn nóng hay không?"

Dung Lâm nhìn bộ dạng cười đùa hí hửng của nàng, nhất thời cảm thấy tức giận trong lòng, vung tay lên nói: "Không ăn."

"Bịch" một tiếng, túi giấy dầu rơi trên mặt đất, những thứ bên trong vung vãi đầy ra sàn nhà, nhìn vô cùng hỗn loạn. A Liên bị dọa một chút, ngẩng đầu lên thận trọng hỏi: "Tâm trạng của thượng thần không tốt sao? Bởi vì Bạch Tầm đại ca sao?"

Tiểu cá yêu này...Dung Lâm hít một hơi thật sau, nói: "Thấy ta và con cá kiếm kia đánh nhau vì ngươi, trong lòng ngươi chắc vui vẻ lắm, có đúng không?"

A Liên nói: "Ta không có..."

Dung Lâm lập tức ngắt lời: "Ngươi chắc chắn có." Hắn nghiêng đầu nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi."

"Thượng Thần..."

"Ta nói ngươi đi ra ngoài!"

"...Vâng." A Liên đáp một tiếng, cúi người nhặt túi giấy dầu lên, lấy túi trên sàn gói kỹ xâu thịt, nhìn một đống dầu mỡ trên sàn nhà liền lấy khăn tay ra lau. Làm xong những việc này mới xoay người đi ra ngoài.

Dung Lâm ngồi ở phía xa, nghe thấy bước chân nàng rời đi, trong lòng không tránh khỏi buồn phiền.

Mặc dù con cá kiếm kia đáng đánh, nhưng hắn từ xưa tới nay không phải người thô lỗ như vậy. Từ nhỏ hắn đã có tu dưỡng, mọi người đều nói hắn rất tốt tính, như vậy hôm nay là sao chứ? Tay không đánh một con cá kiếm mấy trăm năm đạo hạnh?

...Hắn đường đường là thượng thần, sao có thể làm ra chuyện hạ thấp phẩm cấp như vậy.

Ngay cả chính hắn cũng không thể tin.

Dung Lâm nhắm mắt lại, không thèm nghĩ đến con cá kiếm kia nữa. Quay đầu nhìn trên mặt đất một bãi dầu mỡ vẫn chưa được lau sạch sẽ, nhớ lại bộ dạng niềm nở mới vừa rồi tiểu cá yêu kia thì mới ý thức được mình đang cố tình gây sự.

Hắn sao lại cáu kỉnh với nàng như vậy làm gì chứ?

Dung Lâm lẩm bẩm trong bụng một câu, nhưng mà vẫn không để mặt mũi xuống được. Tiểu cá yêu kia mặt dầy như vậy, lại si tình đối với hắn, chắc mấy ngày nữa sẽ lại chủ động dính hắn thôi nhỉ?

Nhưng mà nhỡ không có thì sao? Hắn phải đi xin lỗi sao?

Dung Lâm bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, hắn sống ba mươi ngàn năm, có lúc nào phải hạ mình đi nói xin lỗi chứ? Còn nữa, hắn nói nàng đi thì nàng đi luôn, vậy hắn bảo nàng cắt đứt ý nghĩ với mình, nàng vì sao không nghe theo chứ?

Dung Lâm phiền não nhíu mi.

Sau đó lại rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng của tiểu cá yêu kia đâu thì vô lực rũ đầu xuống.

Khi Dung Lâm còn đang phiền não thì loáng thoáng nghe thấy giọng nói của tiểu cá yêu kia.

Hắn ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, chậm chạp ngẩng đầu lên, mới thấy trong tay nàng cầm cái gì đó đi về phía hắn.

Đôi mắt của Dung Lâm đột nhiên phát sáng, dường như rất vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt lập tức cứng đơ, sắc mặt lãnh đạm, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, nói: "Ngươi còn quay lại làm gì?"

A Liên cười một tiếng, giơ cao cái khăn trong tay lên, dường như đang bọc cái gì đó bên trong, nàng đưa tay đắp khăn lên chỗ máu ứ đọng ở khóe miệng hắn, nói: "Ta biết hôm nay tâm trạng của thượng thần không tốt, mỗi tháng ta cũng có mấy ngày không vui nên có thể hiểu được."

Lành lạnh, thì ra bên trong là đá. Sắc mặt Dung Lâm hòa hoãn, nói: "Ai giống như ngươi."

A Liên cười, cúi đầu nhìn hắn: "Thượng thần đã thấy thoải mái hơn chút nào chưa?"

Dung Lâm gật đầu một cái: "Ừ."

A Liên nói: "Vậy thì tốt. Ta không biết có chuyện gì xảy ra giữa thượng thần và Bạch Tầm đại ca, nhưng nếu thượng thần có chuyện gì không vui mà không thể nói cùng ai thì có thể kể với ta cũng được, ta rất vui khi có thể san sẻ được với thượng thần... Thượng thần là người vô tư lương thiện như vậy, nên thật vui vẻ."

Sau khi đắp xong, A Liên mới nhẹ nhàng ôm đầu hắn, để đầu của hắn dựa vào ngực mình, xoa đầu hắn nói: "Còn nữa, lần tới nếu thượng thần có tức giận cũng không nên lãng phí lương thực..." Lại nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Đừng không vui, nhé?"

Dung Lâm bị ôm có chút hít thở không thông, nhưng lúc này hắn lại hiểu rõ suy nghĩ hôm nay vì sao lại mất không chế như vậy.

Trên mặt là một vùng mềm mại, khuôn mặt Dung Lâm hơi nóng lên, nhưng lại không nhịn được mà cọ một cái, đưa mặt chôn sâu hơn một chút.

Không nghĩ tới có một ngày hắn lại sẽ thích một con cá.

... Lại còn là một con cá mè hoa.

Hết chương 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.