Translator: Nguyetmai
Sau khi trao đổi quà tặng, mọi người được coi như bạn tốt rồi.
Vua khỉ lông trắng dùng hai tay ôm Hồng Tiểu Phúc, hai tay khác ôm Triệu Minh, nhảy tưng tưng trên đồng cỏ!
Thể chất của tên nhóc này đúng là không giống người, một lần bật nhảy cao tới 10 mét, cảm giác ấy không khác gì nhảy bungee...
Hồng Tiểu Phúc: "A ha ha ha ha ha ha ha! Chậm chút nào, chậm chút nào!"
Triệu Minh: "A a a a a a a! Tôi sợ độ cao a a a a a a!"
Tô Oánh và những người kia vui không tả nổi.
Cả đồng cỏ vang lên tiếng cười không ngớt.
Nhảy được một lúc, một nhóm người cộng thêm một bầy khỉ sáu chân nằm trên đồng cỏ.
Hồng Tiểu Phúc thở dài thỏa mãn, cậu cười bảo, "Xem ra lựa chọn của tôi đúng rồi, khà khà, thêm được bao nhiêu bạn tốt."
Vua khỉ lông trắng: ♪(^∀^●)ノ
Tô Oánh than thở: "Thực ra rất nhiều loài động vật dễ sống chung mà, cứ đối xử tốt với chúng, chúng sẽ đối xử tốt với mình."
Triệu Minh nhăn bản mặt trắng bệch mà tranh cãi: "Cậu... cậu chắc chứ?"
Ừm, tên này số thảm thật...
Nghỉ ngơi một lát, Hồng Tiểu Phúc vội vàng đứng dậy, cười bảo, "Được rồi, chúng ta dọn dẹp đã nào, những hoa quả này mang về cho các bạn cùng lớp một ít, được không?"
Có gì mà không tốt, bây giờ họ là bạn tốt của bầy khỉ sáu chân này, cần bao nhiêu hoa quả mà không có?
Triệu Minh và những người khác gật đầu: "Nên làm vậy, nên làm vậy."
Một đám người lập tức chia vài quả cho những người có mặt ở đó, sau đó Hồng Tiểu Phúc cười hi hi nhét hoa quả vào túi, "Quả này cho Vương Lập Hiên, quả này cho Lưu Hâm, quả này cho Lưu Minh Bằng..."
Cứ đọc một cái tên, cậu lại nhét một quả vào, Trương Dương và các bạn lặng lẽ nhìn cảnh ấy mà lòng ấm áp vô cùng.
Chính vì tính cách đáng yêu của Hồng Tiểu Phúc mà họ mới đến được với nhau, trở thành những người có thể yên tâm giao lưng mình cho đối phương...
Những lúc như thế này, ai nhiều ai ít đã không còn quan trọng.
Khi ánh sáng trong tâm tính con người chiếu sáng đất trời, thế giới này chắc chắn sẽ ngày lúc ngày tốt đẹp...
Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng cất xong đống hoa quả, Triệu Minh và mấy người kia nhìn thấy trên nền đất vẫn còn thừa nhiều nên cười bảo, "Anh Phúc, hay là... Cậu mang thêm một ít cho Tiểu Linh nhà cậu đi. Con bé cũng được rất nhiều bạn cùng lớp chăm sóc khi ở trường đúng không?"
"Hả?" Hồng Tiểu Phúc sững người, "Nhưng đã không còn nhiều nữa..."
Tô Oánh và những người kia chưa nói gì, vua khỉ lông trắng đã ra lệnh, đám khỉ chớp mắt đã chạy đi xa, rồi lại quay về trong chớp mắt, lần này chúng mang về hơn hai trăm quả nữa.
Mọi người: "..."
Triệu Minh cười khà khà nhún vai: "Lần này đủ rồi nhé!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Mọi người cùng bật cười.
Số lượng hoa quả vẫn rất nhiều, dù sao cả khu rừng lớn như vậy, tuy không thể chỉ toàn cây ăn quả, nhưng hoa quả chắc chắn không thiếu.
Hồng Tiểu Phúc cũng không khách sáo, nhét đầy một bao lớn đem về cho các bạn cùng lớp của Thẩm Tiểu Linh.
Đợi khi đóng gói những thứ này xong, Hồng Tiểu Phúc thở dài một hơi, thu hoạch của hôm nay cũng không nhỏ đâu...
Có thể thấy, sau khi "vỡ trứng" mà được cứu sống, vua khỉ lông trắng khá phấn khích, nó ôm Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh không chịu buông tay. Nhảy nhót một lúc, sau đó kêu khẹc khẹc vài tiếng, nó kéo áo hai người đi về phía khu rừng.
Bây giờ tất cả đều là bạn tốt, họ không lo lắng gì liền đi theo sau.
Cây cối bên trong khu rừng rất tươi tốt, ánh sáng lọt qua kẽ lá chiếu trên nền đất lốm đốm như vàng.
Vua khỉ dẫn mọi người đi đến một bãi đất trống đi sâu vào trong rừng khoảng ba trăm mét. Hồng Tiểu Phúc và mọi người vừa nhìn thấy đã òa lên một tiếng!
Bãi đất trống có diện tích khoảng vài nghìn mét vuông, bên cạnh có một cái hồ nhỏ diện tích chừng một nghìn mét vuông.
Ở bên hồ có một cái lán dựng bằng nhành cây và cỏ, một đám khỉ nhìn thấy vua khỉ quay về, tất cả kêu hú hú khẹc khẹc chạy tới vây quanh.
"Khẹc khẹc!"
"Khẹc khẹc!"
"Hú hú khẹc khẹc!"
Vua khỉ chỉ vào nhóm của Hồng Tiểu Phúc kêu khẹc khẹc vài tiếng, sau đó đám khỉ kia lại vây quanh họ, màn dâng hoa quả như dâng bảo vật tiếp diễn...
Thạch Đào: "..."
Đám khỉ lúc trước đuổi đánh họ đến mức họ không dám quay đầu bây giờ đang ngồi ăn hoa quả cùng họ, chuyện này mà kể ai thì m* kiếp, ai dám tin?
"Hú hú!" Chưa được bao lâu, mấy con khỉ kia khiêng một cục đá to tới.
Cục đá kia trông qua rất to, bên trên còn được đậy bằng một cục đá khác.
Trong không khí phảng phất mùi thơm đến nao lòng của rượu.
"Đây... Đây là..." Thạch Đào và các anh lính kia hoàn toàn chấn động!
Đây là rượu khỉ?!
"Hú hú!" Vua khỉ mở cục đá đậy bên trên, họ lập tức nhìn thấy phần giữa của khối đá kia rỗng không, bên trong đựng đầy thứ chất lỏng trong suốt. Thứ dịch thể này trông có vẻ hơi sền sệt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Vua khỉ tìm một cái lá cây dạng như cái bát, múc đầy một bát nhỏ, sau đó bê tới trước mặt Hồng Tiểu Phúc.
"Oa!" Hai mắt Hồng Tiểu Phúc và các bạn lấp lánh như sao xa, họ kinh ngạc mãi không thôi.
"Để tao thử xem!" Hồng Tiểu Phúc lập tức đón lấy cái lá, uống một ngụm.
Ngụm rượu vừa trôi vào họng, hương thơm lập tức tràn đầy khoang miệng. Thứ rượu này có nồng độ không cao, là kiểu rượu hoa quả thuần túy, lúc trôi xuống họng mang theo cảm giác nóng rực.
Hồng Tiểu Phúc khà một tiếng thật dài, sau đó mới cười ha hả, "Thơm quá!"
"Cho tôi một ít cho tôi một ít!"
"Tôi cũng muốn!"
Tô Oánh và mấy người kia cũng không khách sáo, họ đón lấy cái lá, mỗi người múc một ít.
Thạch Đào và bốn vị chiến hữu có kỷ luật quân đội rất nghiêm, nhưng họ nhìn mà cũng muốn lắm, nước miếng sắp chảy ra rồi...
"Anh Thạch, các anh cũng uống một ít đi", Hồng Tiểu Phúc tất nhiên cũng biết được suy nghĩ của họ. Các anh bộ đội bình thường kỷ luật nghiêm khắc, luyện tập vất vả, người thích hút thuốc có lẽ không quá nhiều, nhưng người thích uống rượu chắc chắn không hề ít.
Bây giờ gặp được rượu khỉ trong dị cảnh, làm gì có chuyện họ không muốn uống.
Thạch Đào và chiến hữu đưa mắt nhìn nhau.
"Hay là... Thử xem?" Hầu kết của một anh lính đã chuyển động rồi.
"Thử đi!" Thạch Đào thực sự không chịu nổi nữa, gật đầu thật mạnh, "Tôi gánh tội cho!"
Mười người thoáng chốc mỗi người một cái lá, anh một hớp tôi một hớp.
"Ngon quá!"
"Sảng khoái!"
"Quá đã!"
Vua khỉ lông trắng thấy họ uống rượu vui vẻ, tất nhiên nó cũng rất vui, ở bên cạnh huơ chân múa tay. Bầy khỉ sáu chân kia cũng kêu hú hú liên hồi, lăn lộn đầy trên mặt đất.
Đừng trông Thạch Đào bình thường hảo hán, lúc uống rượu anh cũng máu lắm đấy!
Tô Oánh cười vui vẻ: "Ha ha ha ha ha! Anh Thạch, mặt anh đỏ thế!"
Thạch Đào: "Còn cười à, em khá hơn anh chắc?!"
Kể ra thì, lúc này đây Tô Oánh hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh, trông rất xinh đẹp!
"Ha ha ha!" Hồng Tiểu Phúc ngồi trên nền đất, liếc nhìn Tô Oánh, "Lớp trưởng Tô của chúng ta lúc nào cũng đẹp mà!"
Tô Oánh càng đỏ mặt hơn: "Đồ đáng ghét!"
Hôm nay có thể nói là ngày vui nhất đối với Hồng Tiểu Phúc và các bạn trong số những ngày gần đây.
Quan trọng nhất là có thêm rất nhiều bạn mới.
Hơn nữa có những con khỉ sáu chân ở đây, bên trong khu rừng này an toàn hơn rất nhiều!
Ít nhất thì những mối nguy hại trên cây đã bớt đi 90 phần trăm!
Càng đi sâu vào trong càng dễ có thêm nhiều nguy hiểm nhỉ? Bây giờ chỉ còn đám sói rừng rậm khó chơi kia thôi...
Hồng Tiểu Phúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên cậu nhìn thấy trong mảnh rừng bên cạnh hồ, xuất hiện thêm hơn năm mươi đôi mắt!
Nếu tính theo loài vật có bốn con mắt mà họ thường thấy trong thế giới dị cảnh này, ít nhất phải có mười mấy con sói rừng rậm!