Editor: Nguyetmai
Lâu đài Nurmengart.
Hai phù thủy một lớn một nhỏ nhìn vào mặt nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc một hồi.
"Không phải giáo sư (professor)?"
Alina bỗng lấy lại bình tĩnh, cô đột nhiên mở miệng.
"Đương nhiên, tuy rằng là ngữ pháp kiểu Anh, nhưng ta nghĩ hẳn là ta không biểu đạt nhầm."
Grindelwald khẽ gật đầu:
"Sau khi biết được thiên phú của cháu, quả thực ta có chút mong chờ được trở thành đạo sư (master) đầu tiên của cháu ở thế giới pháp thuật."
"Master… Phụt… Khụ khụ khụ, cháu không cười… Khụ khụ khụ…"
Sau đó, trong tầm nhìn của Grindelwald, cô bé tóc bạch kim trước mặt lão như thể đang biểu diễn cách thay đổi sắc mặt, chỉ vài giây ngắn ngủi đã bày ra năm, sáu biểu cảm hoàn toàn khác nhau – khó hiểu, giật mình, cảnh giác, vui mừng, mông lung, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt buồn cười.
"Cháu đang cười cái gì, chẳng lẽ những gì ta vừa nói rất buồn cười sao?"
Grindelwald nhíu mày, nói với vẻ không vui.
Mấy cảm xúc đầu tiên của cô bé thì Grindelwald còn hiểu được, nhưng vẻ mặt buồn cười mà cô bé lộ ra cuối cùng là sao?
Alina hít sâu vào một hơi, trong cơn giận dữ khó hiểu của ông lão, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Cháu xin lỗi, vừa rồi cháu đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất vui."
"Chuyện vui gì?"
Chẳng mấy khi Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất tỏ ra có thiện ý, lão hỏi một cách bất ngờ.
"Ừm, Hogwarts khai giảng rồi, cháu rất kích động, cứ nghĩ đến là cháu kích động."
Alina chớp mắt, nói cho có lệ với vẻ mặt nghiêm túc.
Không đợi Grindelwald tiếp tục mở miệng, cô bé giơ hai tay lên ra hiệu, cố gắng để dáng vẻ của mình trông nghiêm túc hơn.
"Trở lại chuyện chính, ừm, ông vừa nói sau này ông sẽ là master của cháu… Khụ khụ khụ… Cháu xin lỗi, lần này cháu không nhịn được thật… Phụt a ha ha ha ha…"
"Đi ra ngoài cho ta, cười xong rồi hãy nói."
Nhìn cục bông trắng cười như một kẻ điên, sắc mặt của Grindelwald đen như đáy nồi. Nếu đây không phải là phòng của lão thì thậm chí lão còn định đứng dậy luôn rồi.
Đúng là quá đáng!
Không nói tới năm mươi năm trước, cho dù là thế giới pháp thuật hiện tại thì cũng có vô số phù thùy muốn được lão chỉ bảo cho mà còn không được, con nhóc may mắn trước mặt lại không biết điều mà chế giễu lão.
"Không phải, cháu vui vì Hogwarts sắp khai giảng thật mà."
Alina giơ tay véo hai gò má đang thấy đau vì cười, chỉ trách những cư dân mạng hài hước ở kiếp trước, khiến cô cứ nghĩ đến cái hình ảnh "đậu má, bạn là master của tôi".
Mà kể ra, Alina nhớ tới ba dấu ấn lời thề trên tay trái mình, đó chẳng phải là kết tinh pháp thuật trên cơ thể sao, may mà không có hiệu quả gì kỳ lạ.
"Ha ha."
Grindelwald miễn cưỡng cười một tiếng, khóe miệng lão giật giật, trường học pháp thuật Hogwarts đã khai giảng mấy ngày rồi, đến cả việc nói dối mà con nhóc lừa đảo đáng ghét này còn không để tâm hơn một chút.
"Nếu cháu muốn tối nay được trở lại phòng ngủ thì ta đề nghị cháu nên rút những suy nghĩ bốc đồng ấy lại, tập trung vào việc học tập pháp thuật."
Nhìn Alina đang treo ngược tâm hồn trên cành cây, Grindelwald vừa nói vừa nhếch môi một cách xấu xa:
"Huống hồ, theo những gì mà cháu miêu tả, ta cảm thấy Bùa mở khóa chưa chắc đã có hiệu quả. Bởi vì bị khóa và bị pháp thuật khóa lại là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt. Thế nên, nếu vận may của cháu không tốt, có thể cháu sẽ phải học pháp thuật cả ngày ở trong căn phòng này."
"Đương nhiên, chuyện đầu tiên…"
Grindelwald liếc nhìn Alina, hơi do dự một chút, lão thản nhiên xòe bàn tay ra:
"Cháu đưa một chiếc đũa phép của cháu cho ta, Albus nói cho ta biết cháu có hai chiếc đũa phép, đúng không?"