Không Thoát Khỏi Rung Động

Chương 2




Editor: Nguyetmai

"Nhưng, vừa nãy cậu đã đập tan cửa hàng của người ta mà, cậu thật sự muốn bắt mấy nhân viên bán hàng đó bồi thường sao?"

"Sao nào? Trái tim thánh mẫu lại dâng trào rồi hả?" Trì Nguyên Dã liếc xéo Điềm Tâm.

Điềm Tâm nhếch miệng: "Không đâu, bọn họ coi thường người khác, quá đáng ghét. Tôi cảm thấy nên đuổi việc mấy người như bọn họ. Sau đó cho vào danh sách đen của tất cả các doanh nghiệp, khiến bọn họ không thể làm việc trong ngành dịch vụ được nữa…"

Trì Nguyên Dã cười tà, vỗ đầu Điềm Tâm: "Được đó, cứ làm theo những gì cô nói!"

"Nhưng, số tiền đó..." Điềm Tâm mím môi.

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô kìa. Yên tâm đi, tôi đã sai người đi giải quyết rồi. Tôi chỉ dọa bọn họ một chút thôi, để xem sau này bọn họ còn dám hống hách nữa không." Trì Nguyên Dã cười lạnh.

Điềm Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu với vẻ mất tự nhiên: "Cảm ơn cậu…"

"Cô cảm thấy tôi thiếu một tiếng cảm ơn của cô sao?" Trì Nguyên Dã nhướng mày, giọng điệu cực kì kiêu ngạo.

"Vậy cậu nói xem phải làm sao?"

Điềm Tâm cũng không muốn nợ cậu ân tình lớn như thế, cậu còn trả giúp cô nhiều tiền như vậy…

Trì Nguyên Dã nhìn xuống bộ bài Tarot mà Điềm Tâm vẫn luôn cầm trong tay. Đột nhiên, cậu vươn tay ra cướp lấy, cười gian quơ quơ bộ bài Tarot trong tay rồi nói với cô: "Không thì như vậy đi, từ hôm nay trở đi, bảo bối này của cô sẽ giao cho tôi giữ, cô phải làm việc để trả nợ cho tôi."

Điềm Tâm ngây ra, trả nợ?

Trả món nợ chín mươi tám nghìn tệ đó sao?

Khóe miệng Điềm Tâm giần giật, cô có linh cảm chẳng lành: "Cậu… cậu bảo tôi làm chân sai vặt của cậu à?"

"Cũng có thể hiểu như vậy." Trì Nguyên Dã bày ra vẻ mặt mê hoặc, duỗi ngón tay thon của mình ra: "Từ hôm nay trở đi, bản thiếu gia kêu cô đi hướng Đông, cô không được đi hướng Tây, kêu cô đi lên trước thì cô không được lùi lại. Mỗi lần làm xong một việc, tôi sẽ trả lại cho cô một lá bài, đợi đến khi cô tích đủ cả bộ bài từ chỗ tôi thì món nợ giữa chúng ta coi như hết. Thế nào?"

Não Điềm Tâm nhanh chóng vận hành, bộ bài Tarot có tổng cộng bảy mươi tám lá bài. Nói cách khác, cô phải làm bảy mươi tám việc cho Trì Nguyên Dã…

Bảy mươi tám việc để trả nợ chín mươi tám nghìn tệ, tính ra cũng có vẻ không quá đáng.

"Nói đi!" Thấy dáng vẻ hai mắt mơ màng, suy tư không đáp lời của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã nhấc cằm cô lên.

Điềm Tâm hoàn hồn, tỏ vẻ thấy chết không sờn: "Được, tôi đồng ý với cậu. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không được yêu cầu tôi làm những chuyện quá đáng mà tôi không thể chấp nhận được!"

Nói rồi, Điềm Tâm ôm lấy người mình với vẻ hết sức đề phòng. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Trì Nguyên Dã với vẻ cảnh giác.

"Tôi không có hứng thú với dáng người trơ xương của cô." Trì Nguyên Dã liếc cô.

Đậu xanh rau má, ai gầy trơ xương? Đáng ghét!

"Thế là tốt nhất." Điềm Tâm nghiến răng nói ra bốn chữ.

"OK, đồng ý!" Tâm trạng Trì Nguyên Dã rất tốt, cậu lười biếng khoanh tay nghiêng người tựa vào đệm ghế với dáng vẻ như vương giả ở trên cao. Sau đó, cậu hất cằm lên, ra lệnh: "Trước tiên đi mua cốc cà phê cho bản thiếu gia đã. Nhất định phải là loại xay tại chỗ đó. Nếu cô dám mua bừa loại cà phê hòa tan để qua mặt tôi thì cô chết chắc!"

Điềm Tâm bĩu môi: "Đưa một lá bài cho tôi trước đã."

"Cô cứ mua cho tôi đi." Trì Nguyên Dã nói với giọng không cho chối từ, nói xong vẫn không quên tặng thêm một câu: "Bây giờ, cô không có quyền cò kè mặc cả với tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.