Không Thoát Khỏi Rung Động

Chương 11




Editor: Wave Literature

Thấy thế, mặt của Lạc Thần Hi hoàn toàn đen thui.

"Mục Diệc Thần, anh muốn làm gì hả?"

Mục đại thiếu đi tới trước mặt của Bạch Tâm Hinh, giữa hai người cách nhau chỉ có nửa mét, thì khom lưng như muốn ôm người ta.

Nghe thấy Lạc Thần Hi nói, thì bước chân của hắn dừng lại.

Ánh mắt lướt qua mặt của cô, lạnh lùng nói, "Tôi muốn làm gì, còn cần phải giải thích với cô sao hả?"

Bạch Tâm Hinh không nhịn được đắc ý, suýt chút nữa bật cười.

Chẳng qua, cô ta vẫn cố nhịn, tiếp tục bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng kia mà thôi.

"Anh Mục... anh Mục à, anh đừng vì em, mà…cãi nhau với Lạc tiểu thư. Dù cho cô ấy hại em ngã, trật chân, nhưng dù sao cô ấy cũng là bà xã của anh. Em…em có thể hiểu được mà…"

Ngoài miệng thì cô ta nói như vậy, nhưng thân thể thì đến gần Mục Diệc Thần hơn nữa, hận không thể trực tiếp nhào vào trong lòng của Mục Diệc Thần.

Cô ta cố ý nói lời ám muội như thế, tưởng như câu khai cầu xin giúp cho Lạc Thần Hi, nhưng sự thực thì ám chỉ quan hệ thân mật giữa Mục Diệc Thần và cô ta.

Đoán chừng người phụ nữ đê tiện này nghe thấy như thế, nhất định sẽ tức chết mà thôi!

Bạch Tâm Hinh trong lòng mừng thầm.

Đúng lúc này, Mục Diệc Thần bỗng nhiên bị người ta kéo lại phía sau, lùi về sau vài bước.

"Bạch tiểu thư à, cô nói như thế thì quá đúng rồi, dù sao thì tôi cũng là bà xã của Mục Diệc Thần, thiếu phu nhân nhà Mục gia, tôi đương nhiên quan tâm ông xã nhà tôi rồi, tôi còn không thích anh ấy áp sát người phụ nữ khác quá gần nữa kìa, càng không thích anh ấy ôm người khác. Do đó cô có thể hiểu được như vậy là tốt lắm rồi."

Lạc Thần Hi ôm lấy cánh tay của Mục Diệc Thần, đứng ở bên cạnh hắn, nhìn từ trên cao mà nhìn xuống Bạch Tâm Hinh, mỉm cười nói.

Bạch Tâm Hinh lập tức nghẹn họng.

Vừa nãy bản thân cô ta chỉ giả vờ rộng lượng, nói có thể hiểu được mà thôi.

Không nghĩ đến, Lạc Thần Hi không chỉ không bị cô ta chọc tức, trái lại còn dựa vào đó, nói ngược lại cô.

Vẻ mặt yếu đuối của cô ta sắp không duy trì được nữa, nhanh chóng nhìn sang Mục Diệc Thần.

"Anh Mục à, nếu Lạc tiểu thư đã nói như vậy, thì em…bản thân em tự đi thôi…"

Cô ta sử dụng chiêu giả vờ nới lỏng để buộc chặt hơn này, còn để viền mắt đỏ ửng, tự cho rằng có thể kích thích bản năng muốn bảo hộ của Mục Diệc Thần.

Nhưng mà, Mục Diệc Thần ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, mắt vẫn dõi theo Lạc Thần Hi.

Vừa nãy người phụ nữ nhỏ này lao đến, hắn còn muốn né sang một bên.

Quyết định cho cô một bài học, khiến cho cô biết, hắn không phải không thể không có cô, cô không cần phải nằm mơ đến như thế!

Nhưng ai biết, Lạc Thần Hi vừa mở miệng, đã nói cô là bà xã của hắn, còn nói cô "quan tâm ông xã nhà cô"!

Những câu nói này của cô nói ra mềm mại đến mức, khiến hắn bị chấn động trong lòng, trong nhất thời quên mất đẩy cô ra ngoài.

Lạc Thần Hi nhìn cảm xúc ở trên mặt của Mục Diệc Thần, cũng không thấy hắn nói gì, tưởng mỹ nhân kế không hiệu quả, tiếp tục phóng đại thêm nữa.

Ôm lấy cánh tay của Mục Diệc Thần rồi lắc qua lắc lại, "Ông xã à, Bạch tiểu thư người ta cũng đã nói không sao rồi đấy, để bảo vệ lại đây dìu cô ấy là được rồi, đừng ảnh hưởng chúng ta nói chuyện yêu đương có được không. Nhìn nè, em còn cố tình mang bữa trưa đến cho anh nữa đấy, đều là món ăn anh thích ăn hết đấy! Ông xã à, chúng ta đi thôi nào!"

Cô lớn lên có cả khuôn mặt thanh thuần và xinh đẹp, cùng giọng nói mềm mại ngọt ngào không chút giả tạo, lộ ra dáng vẻ vui mừng cười tươi, cũng khiến cho người ta không thể nào chống đỡ được.

Mục Diệc Thần bị cô gọi một tiếng ông xã, ngay cả xương cốt cũng muốn mềm ra một nửa nửa rồi.

Cứ phải nhắc nhở trong lòng, đừng để người phụ nữ thấy tiền sáng mắt này lừa gạt, nhưng không cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Trác Phong, tìm hai người lại đây, đưa Bạch tiểu thư xuống lầu đi, đưa em ấy về đi."

Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi mới phát hiện cửa thang máy vừa mở ra, thì đúng lúc Trác Phong đi vào.

"A? Dạ... vâng, thưa tổng giám đốc!" Trác Phong lên tiếng.

Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh trắng bệch, không thể tin được, nhìn vừa nãy Mục Diệc Thần tức giận như vậy, lại bị vài ba câu nói ngọt ngào của Lạc Thần Hi dỗ dành rồi.

Mục Diệc Thần bị Lạc Thần Hi kéo đi, trở về văn phòng của tổng giám đốc.

Vừa vào cửa, Lạc Thần Hi đã buông tay ra.

Hương thơm quen thuộc đột nhiên rời xa, Mục Diệc Thần có chút không vui.

Hắn ngồi xuống ghế salông, vẻ mặt lạnh lùng, liếc nhìn người phụ nữ đứng ở phía cửa.

"Ai cho phép cô đến tập đoàn Mục thị hả? Còn dám tự xưng là bà xã của tôi nữa chứ? Cô cho rằng mình mang vài ba món ăn đến đây, thì tôi sẽ tha thứ cho cô sao hả?"

Để thời gian lâu như thế rồi, mới đến công ty xin lỗi.

Đừng hòng hắn dễ dàng tha thứ cho cô.

Nhưng mà, mới vừa rồi Lạc Thần Hi còn làm nũng trong lồng ngực của hắn, bây giờ như biến thành một người khác, nụ cười vui vẻ hoàn toàn biến mất, cười lạnh một tiếng.

"Mục đại thiếu à, hình như anh hiểu lầm rồi thì phải, tôi đến công ty, không hề tìm anh, những thức ăn này cũng không phải cho anh ăn."

Khuôn mặt của Mục Diệc Thần trong nháy mắt cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.