Không Thịt Không Vui

Chương 8: Đêm ở khách điếm




Căn cứ vào một phần tài liệu cực nhỏ của chúng ta hiện nay, tiến hành suy đoán, mấy phần mộ này thông qua kết cấu nội bộ, cấu thành năng lượng kỳ lạ, chính là vì loại năng lượng này, tạo thành sự dao động của không gian, chặn lại vũ khí trong không của chúng ta, là nguyên lý ức chế nổ mạnh thế nào thì giờ vẫn chưa biết. Giáo sư Tôn chuyển đề tài câu chuyện nói:

“Nhưng tin tin mộ lớn mà chúng ta mang lại rất lớn, thông qua sự nghiên cứu về nó, chúng ta đã giành được sự đột phá, ám năng hình bộ thương, bởi vậy đã sắp nghiên cứu chế tạo thành công, Tiểu Sở anh có công lớn nhất. Không có anh phá hủy ba tòa mộ lớn này, chúng ta cũng chẳng có cách gì có được tư liệu nội bộ của nó”.

Sở Vân Thăng cười, vui vẻ nói: “Nếu thực sự cảm thấy ta có công lao, không biết cứ nghiên cứu có thể cho ta một sự khống chế ám năng hình bộ thương hay không?”

Anh một mực rất tò mò nghiên cứu chế tạo loại súng trường này, cùng với vũ khí phong ấn của anh, thì có hiệu quả như nhau, hai cái này kết hợp lại, không chừng có thể tìm được “Nguyên khí nguyên thể” được nói trong sách cổ, một khi tìm được “Nguyên khí nguyên thể” phù hợp, súng ống phong ấn của anh có thể sẽ thay đổi về mặt bản chất, không chỉ là hắc ám võ sĩ có thể dùng, mà người bình thường cũng có thể sử dụng được.

Nhưng hắn nghe Chúc Lăng Điệp nói, số lượng ám năng hình súng trường rất ít, ngoài quân võ và bộ đội nội vệ của bộ nghiên cứu có trang bị chút ít, truyền ra ngoài có thể làm được.

Giáo sư Tôn bật cười nói: “Người khác muốn, báng súng cũng không có, nhưng Tiểu Sở anh cần, không giấu gì, Lão Tôn muốn còn không được”.

Lúc này nếu như có quan của tổng bộ chỉ huy ở đó, nghe được lời của giáo sư Tôn, chỉ sợ sẽ nghi ngờ giáo sư Tôn là sáng nay uống nhầm thuốc.

“Thương đợi lát nữa tôi về sẽ cầm cho anh. Anh trước tiên theo tôi lại đây, có hội nghị tôi phải tham gia. Nhưng anh cần nhớ là sau này có ý kiến gì với ám năng hình bộ thương, nhất định phải kịp thời nói với ta, loại bộ thương này, vốn có cái bóng của anh”. Giáo sư Tôn mỉm cười nói, hắn không bao giờ mất hy vọng ở Sở Vân Thăng.

“Ồ, đúng rồi, quên nói với anh, tôi và Lão Phương cùng xin cho anh một lần nữa làm “Nghiên cứu viên đặc biệt”, sau này có thể trực tiếp ra vào tổng bộ nghiên cứu, và tòa nhà cơ mật.

Giáo sư Tôn dẫn Sở Vân Thăng vào phòng hội nghị, nói thêm.

Sở Vân Thăng chẳng có một khái niệm đặc biệt nào. Nhưng cũng không muốn từ chối, tổng bộ nghiên cứu giờ đối với hắn mà nói vẫn là một chuyên ngành rất quan trọng, cái khác thì không nói, chỉ có ưu tiên giữ lại đặc quyền thi thể quái vật kiểu mới, đã rất tốt rồi.

Giáo sư Tôn đẩy của lớn phòng họp ra, bên trong là chiếc bàn dài hội nghị có hai hàng ghế ngồi hai bên, có khoảng hơn mười người. Phần đông đều là người lớn tuổi, chỉ có hai thanh niên một nam một nữ.

Người con trai Sở Vân Thăng không quen, còn cô gái thì Sở Vân Thăng có chút ấn tượng, là cô Triệu đó mang đến bức bản đồ đầu tiên cho hắn, nhưng giờ nhìn bề ngoài, với cái khủng bố và hoàn cảnh nghèo hèn hoàn toàn không giống.

Triệu tiểu thư giả vờ không nhìn thấy hắn, Sở Vân Thăng đương nhiên cũng không rảnh mà để ý tới cô ấy, hắn giờ cả ngày bận rộn xoay tròn như con quay, lúc trước có vài lời dọa nạt tiểu thư Triệu, mình sớm đã quên sạch, chẳng nhớ rõ nữa.

“Tiểu Sở, tôi biết anh thời gian có hạn, chúng ta không nói chuyện bên lề nữa, vào chủ đề chính nhé”. Giáo sư Tôn dừng lại, nhìn xung quanh nói: “Các vị ngồi đây đều là các chuyên gia của các lĩnh vực, mọi người luôn tranh luận về hành vi xã hội cùng mục đích của bọn sâu, hôm nay mỗi người phát biểu ý kiến của mình, mong có thể tìm được lời giải thích hợp lý. Tiểu Sở, anh là người duy nhất thâm nhập vào sào huyệt sâu, cho nên mong anh cũng phát biểu một vài cách nghĩ và cảm tưởng”.

“Tôi cho rằng, Sâu chẳng qua là một côn trùng phóng đại có đầy đủ ám năng lượng, về bản chất, cũng có điểm giống với côn trùng trên trái đất, không tồn tại lĩnh vực thần bí, điểm quan trọng trong công tác nghiên cứu nên để nó nằm trong hành vi bản chất của sinh vật. Tìm ra cách để tiêu diệt chúng đến cùng”. Một nữ khoa học gia tương đối nhiều tuổi nói.

“Tôi không đồng ý với ý kiến của giáo sư Chương, từ ba ngày trước, sâu bỗng lui lại toàn bộ, có thể thấy chúng có hành động thống nhất, có thể sống ở trong một loại, thậm chí trí tuệ loài người”. Một ông ngồi đối diện với hắn lập tức phản bác.

“Lời thầy Tống vừa nói, tôi cảm thấy không thực tế, nhưng theo suy đoán, là một hậu bối, cách giải thích của tôi theo khoa học là có chứng cứ nghiên cứu và ví dụ thực tế, theo những tài liệu hiện nay chúng ta có được, sâu chắc chắn có phương thức liên hệ trên ba, hành động và chỉ huy thống nhất cũng có thực. Nhưng điểm này lại không cho thấy chúng sống bí mật gì cả, thậm chí bằng chứng trí tuệ loài người, côn trùng trên trái đất, ví dụ như kiến, ong mật…, cùng sống và có sự phân công và hành vi rất cẩn mật”. Thanh niên trẻ tuổi nhất ngồi ở bên cạnh giáo sư Chương nhìn về phía cô Triệu phía đối diện nói.

“Cách nói của Tiểu Tiêu cho thấy không có hệ thống khoa học, chúng ta giờ có, hiểu ra toàn bộ hệ thống khoa học đã bị đánh vỡ, cũng lần nữa xây dựng một hệ thống mới, lý luận mà chúng ta giờ nắm bắt được đã hoàn toàn làm đảo điên nhận thức trước đây của chúng ta về thế giới vi mô và vĩ mô. Bọn sâu tồn tại trong mỗi loại nào đó không phải là một lực lượng thần bí, không thể coi như sự phán đoán, sau khi xuất hiện ở bia đá, thể hiện tính phối hợp cao độ. Cũng không phải loài côn trùng bình thường có thể giải thích được”. Người ngồi đối diện với Tiểu Tiêu phản bác, Sở Vân Thăng nhận ra hắn là trong thành mê sương, ở đó giải phẫu thi thể và cũng cho mình là giáo sư Hoắc.

Sở Vân Thăng bỗng hiểu ra, tốp nhà khoa học này, đương nhiên nếu chỉ có hai thanh niên thì không nói làm gì, tuy Sở Vân Thăng cảm thấy hai bọn họ đều không sôi nổi, có thể là học sinh của ai đây, hoặc là đơn vị nào đó. Họ sớm căn cứ vào lập trường của bản thân, ngồi ở bai bên chiếc bàn hội nghị.

Tiêu điểm tranh luận chính làsâu có phải tồn tại thần bí nào hay không, thậm chí có thể tồn tại ở trí tuệ người, hay là giống như loài côn trùng trên trái đất, xâm nhập gen đã có tính chuẩn bị.

Điều này đối với lộ tuyến thành Kim lăng về sau và tác chiến kế tiếp của sâu, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Một khi xã hội hình thái hiểu sai về sâu,thì toàn bộ chiến lược đó đều xuất hiện sự thay đổi rất lớn. Khi phát hiện lỗi sai rồi lại đi sửa thì đã muộn mất rồi.

Phòng họp rào rào nước bọt bắn ra. Các nhà khoa học căn cứ theo ý mình tranh luận, trên bàn có vô số những tờ giấy được đưa ra để thuyết phục đối phương, đưa ra quan điểm của mình.

Phòng ồn ào tranh luận, bỗng có giọng nói vang lên, không cao nhưng rất sắc bén và rõ ràng: “Nó gọi là ‘Manh’”

Một người già ngồi gần Sở Vân Thăng nhất nghe thấy có tiếng người nói im bặt không nói gì nữa, dùng tay kéo kéo tay áo của đồng nghiệp ngồi bên cạnh ông đang gân cổ cãi, toàn bộ căn phòng trở nên yên lặng, hơn mười ánh mắt đồ dồn vào Sở Vân Thăng.

“Nó gọi là ‘Manh’”, Sở Vân Thăng nói lại lần nữa, đồng thời bị mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, có chút không tự nhiên, thế là đứng dậy, cầm bút ký hiệu trên bàn, ra đứng ở chiếc bảng trắng đằng sau người, dùng hán tương ghép vần viết.

Sự tồn tại của Manh chỉ có mỗi Sở Vân Thăng biết, tận mắt giao đấu với nó, sau khi trở về tỉnh lại, chỉ nói với bọn Đinh Nhan, không có thời gian để kể rộng ra.

Sở Vân Thăng không tính toán cần phải giấu sự tồn tại của Manh, đối với loài người của thành Kim Lăng và tổng bộ nghiên cứu, sớm biết sự tồn tại của nó, và thế là càng có lợi.

“Anh chỉ đó chính là thủ lĩnh của chúng? Nó đã chuẩn bị ý thức? Giáo sư Tống có phản ứng đầu tiên, nói.

“Nó có phải là thủ lĩnh hay không tôi không biết, sâu dưới sự thúc đẩy lực lượng tinh thần của nó, có ý đồ bản năng đánh vào khu trung ương”. Sở Vân Thăng lắc đầu nói.

“Ý của anh là nó đã sản xuất ra lực lượng thần bí nào đó của trí tuệ loài người”. Giáo sư Chương dùng đầu bút vẽ nhẹ vào tay nói, ngữ khí vô cùng nghi ngờ.

“Tôi có thể nói với anh là, chí ít nó còn trí tuệ hơn tôi gấp nhiều lần”. Sở Vân Thăng mỉm cười nói.

“Không biết anh có phải có thể đưa ra chứng cứ không để chứng minh sự tồn tại của nó, và đó không phải suy đoán của anh?” Giáo sư Chương vẫn giữ quan điểm của mình, hỏi.

“Xin lỗi, tôi không có cách nào đưa ra căn cứ cả. Tôi chỉ muốn nói với các vị rằng: Nó tồn tại, nó gọi là Manh, nó khống chế được sâu, tin hay không tin là do các vị, tôi chỉ nói một sự thực với các vị”. Sở Vân Thăng bình tĩnh nói.

“Không có căn cứ, chúng tôi không thể tin đây là sự thực”. Giáo sư Chương xua tay nói.

“Tôi tin Tiểu Sở!” Giáo sư Tôn đang ngồi bỗng đứng dậy nói: “Ba hôm trước, một mình Tiểu Sở qua sông tạc phần mộ, thâm nhập vào sâu ổ, anh ta đối với vấn đề này là vô cùng hiểu biết”.

“Có lẽ là anh ta lúc đó căng thẳng quá nên xuất hiện loại cảm giác ảo nào đó chăng”. Thanh niên họ Tiêu nói.

“Tiểu Tiêu, nếu anh có xuất hiện ảo tưởng, tôi tin anh Sở cũng không thể làm gì được, trên tay của anh Sở còn có sâu quái bị giết chết, ít nhất thì cũng có thể cho vào phòng thí nghiệm, vượt khỏi sự tưởng tượng của anh đấy. Tôi ủng hộ cách nói của anh Sở”. Giáo sư Hoắc mỉm cười nói.

“Tôi cũng tin anh Sở, dựa vào thân thế của anh Sở hiện nay, không có gì là không tin được cả”. Giáo sư Phương ngồi gần giáo sư Hoắc nói.

Ông vốn là không quá tin sẽ tồn tại lực lượng thần bí, một mực có thái độ nghi ngờ, ngồi cạnh giáo sư Chương. Khoa học là khoa học, nhân tình quay lại với nhân tình, quả thực anh có quan hệ với giáo sư Hoắc rất tốt, nhưng nếu có cách nghĩ đối lập, cũng không nhường một bước.

Lúc này anh bỗng nói vậy khiến mọi người đều ngây ra.

Hơn nữa giáo sư Phương bị tổng bộ chỉ huy vinh danh là “Cha của ám năng hình bộ thương”. Giờ nổi tiếng như vậy, lập trường của anh trực tiếp làm giao động cách nghĩ của mọi người. Cô Triệu ngồi cạnh giáo sư Phương, ngẩng đầu nhìn, Sở Vân Thăng nói ‘Tin hay không đều được’, rồi liếc mắt nhìn cô.

“Nếu như nó thực sự tồn tại, thế chúng ta càng thêm nguy hiểm”. giáo sư Tống vốn ủng hộ sự tồn tại lực lượng thần bí, thực sự đã rơi vào trạng thái lo âu.

“Giáo sư Tôn, tôi muốn đi xem tấm bia đá đó. Ba hôm trước, sâu công thành rất rõ ràng và tấm bia đá này cũng có liên quan đến, mọi người hà tất bỏ gần tìm xa đi phân tích sâu?” Sở Vân Thăng nói.

Không ngờ, anh vừa nhắc đến bia đá, mọi người trong phòng họp đều ngây mặt ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.