Không Thịt Không Vui

Chương 7: Ta được




Sở Vân Thăng ngồi trên xe ô tô đi về tổng bộ nghiên cứu, tư duy nhấp nhô cùng từng bậc đường đi.

Xe của tổng bộ chỉ huy đến đón hắn, đi theo sát đằng sau xe của Trịnh Vi Ba, hắn vốn không muốn đi. Hắn nghĩ giáo sư Tôn chắc chỉ tìm hắn để bàn về chuyện thức ăn mới, thức ăn của thành Kim Lăng thật sự đã ngày càng cạn kiệt, chỉ là Sở Vân Thăng không ngừng đối phó với côn trùng của tây tuyến, gần như không có thời gian nào để nghiên cứu về việc thức ăn mới.

Hắn vừa tỉnh lại xong. Chưa nói đến Trịnh Vi Ba của tổng bộ chỉ huy, tiếp theo lại là người của bộ nghiên cứu, rồi tiếp đến là người của tổng bộ quản lí võ sĩ hắc ám, tất cả đều nói rằng phải thẩm định đẳng cấp lại cho hắn.

Sở Vân Thăng nghĩ rằng điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Chiến giáp trên người hắn, đã biểu hiện được thân phận của hắn, cái huy chương đó của tổng bộ hắc võ, giờ đây cũng chẳng cần thiết với hắn. Đám người này dường như chẳng để cho hắn có cơ hội được nghỉ ngơi, ai ai cũng tìm đến hắn.

Trở lí của giáo sư Tôn rất khẩn thiết và biểu lộ ý rằng giáo sư Tôn thật sự là không dứt việc mà đi ra đây được, bộ tổng nghiên cứu vì có phát hiện mới, vì vậy nhất định phải mời Sở Vân Thăng đến đó một chuyến.

Sở Vân Thăng thật ra chỉ muốn nhân cơ hội này để đi xem tấm bia đá đó, đồ vật này vô cùng cổ quái, nghe Đinh Nhan và Diêu Tường nói, tấm bia đá này sừng sững ở đây ba ngày ba đêm, chẳng động đậy gì cả, cũng chẳng có hiện tượng kì quái nào, chỉ là nghe nói lúc đó thanh giáp trùng bay thẳng đến khu trung ương, toàn bộ đều đậu trên tấm bia đá, dường như muốn đưa nó đi, nhưng chẳng để lại một dấu chân nào cả.

Ba ngày trước côn trùng đồng loạt công kích vào thành Kim Lăng. Tất nhiên là có mối quan hệ rất lớn với bia đá này, sự thực đã chứng minh, côn trùng rất muốn lấy được nó, rất muốn. Thậm chí không tiếc tính mạng mình!

Rốt cuộc tấm bia đá này có ma lực gì lớn, mà có thể làm cho bọn côn trùng điên lên như vậy? Sở Vân Thăng cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này.

Tư duy của hắn đang phiêu du vào thế giới của con “kim giáp trùng bị phong ấn”, cũng chẳng thấy trong thế giới đó có sự tồn tại của một tấm bia đá nào hết!

Chỉ đáng tiếc rằng, khi cổ thư giúp hắn đoạt được ý thức của “mẫn”, não của kim giáp trùng dường như không thể chịu đựng nổi áp lực, nên mới nổ tan tành. Giờ đây nghĩ lại, cũng có khả năng là “mẫn” đã vì bảo vệ chính nó, mà cố ý lấy não của kim giáp trùng làm vật hi sinh.

Nếu không nếu có thể lấy được một chút ý thức của “mẫn”, nói không chừng, ở trong đó sẽ có chút tin tức về tấm bia đá của côn trùng này.

Nghĩ đến “mẫn”, Sở Vân Thăng lại thấy đau đầu. Không ngờ nó có thể giành giật quyền khống chế côn trùng với hắn!

Nghĩ đến tam nguyên thiên, lòng Sở Vân Thăng thắt lại. Về phải hỏi thêm thầy Đường rồi. Trong tư quyết của cảnh giới tam nguyên thiên, chỉ còn lại mấy tự phù chưa làm rõ hoàn toàn được, chỉ cần nỗ lực thêm nữa, là mình lịa có thể tiến hành tu luyện lại từ đầu.

Khi đột phá cảnh giới của tam nguyên thiên, mình còn sợ đấu bồng nhân hay không?

Tư tưởng của Sở Vân Thăng đột ngột dừng lại, chiếc xe đã đến đại học Kim Lăng, giờ đây là tổng bộ nghiên cứu!

Phòng vệ của bộ tổng nghiên cứu đã gia cố không ít, thỉnh thoảng nhìn thấy được trang bị, cả tiểu đội cầm súng đi tuần nữa.

Chiếc xe dừng ở trước một tòa nhà thực nghiệm màu trắng được cảnh giới nghiêm ngặt.

Tòa nhà này hầu như đã được vây lại, không lộ được bất cứ gì ra!

Chiếc huy chương đó của Sở Vân Thăng đã dọa được rất nhiều người, nhưng ở đây không còn có tác dụng gì nữa, chỉ có nghiên cứu viên cao cấp mới được quyền ra vào tự do ở đây.

Trợ lí của giáo sư Tôn mặc dù có thể vào, nhưng không đưa được người khác vào, chỉ có thể để Sở Vân Thăng đợi trong xe một chút. Anh ta đi thông báo cho giáo sư Tôn đến đón người.

Một lúc sau.

Giáo sư Tôn xuất hiện đằng sau cánh cửa, chẳng phù hợp với tuổi tác của ông chút nào.

“Tiểu Sở, anh hồi phục rồi sao?” giáo sư Tôn là người duy nhất ở thành Kim Lăng này, sau Sở Hàm, xưng hô với Sở Vân Thăng là Tiểu Sở. Chẳng phải vì lí do gì, mà chẳng qua là khi còn ở thành mê vụ, lão Tôn đã quen với cách gọi này.

Sở Vân Thăng cười, gật đầu, hắn chẳng để tâm đến việc xưng hô thế nào, thậm chí có lúc chẳng có ai, cô vẫn còn quen miệng gọi cái tên cúng cơm của hắn, nhưng hắn cảm thấy như vậy rất thân thiết, dường như giống với thời đại dương quang vậy, chỉ là bên Cảnh Dịch ngồi bên cạnh sẽ kháng nghị mà thôi, vì tên cúng cơm của hắn ta còn buồn cười hơn.

“Mau vào đây, ba ngày nay, cậu không biết rằng chúng tôi đã có phát hiện lớn đến đâu đâu!” giáo sư Tôn hưng phấn nói.

Sở Vân Thăng đi theo ông vào phòng thí nghiệm. Một đám nhân viên đi đi về về, chỉ có mình hắn đeo huy chương sơ cấp, ngay lập tức làm cho rất nhiều người chú ý.

“Đưa anh đi xem một chút, thành quả nghiên cứu ba ngày trước.” Giáo sư Tôn dẫn Sở Vân Thăng đi vào một căn phòng bốn mặt đều được gia cố bằng vỏ của thanh giáp trùng.

Vị trí không gian trong phòng, đặt một cái lồng dùng vỏ của thanh giáp trùng chế tạo, bên trong lồng bó chặt ba con xích giáp trùng.

“Ba con xích giáp trùng này, là quân đội đã dùng bao nhiêu cách mới bắt sống đươc về, chân và kìm đã bị đánh vỡ, nếu không thì cũng chẳng bó chúng lại được.” Giáo sư Tôn giải thích.

Sở Vân Thăng ngẩng đầu quan sát, không chỉ phần chân và kìm của xích giáp trùng đều bị đánh vỡ, mà cả phần vòm họng, đều bị chân của thanh giáp trùng bó chặt, có lẽ là để chống cho nó không bắn độc.

“Theo nghiên cứu thời gian dài này của bộ nghiên cứu chúng tôi, xích giáp trùng là sinh vật cấp thấp nhất trong loại côn trùng, ít nhất đã nghe được phương thức liên hệ tương hỗ của ba loại trùng trên nó. Truyền đạt tin tức!” Giáo sư Tôn đến trước một cái lồng, tiếp tục giải thích: “Loại đầu tiên, là phương thức kêu, chúng tôi đã thu lại tiếng kêu của chúng, và đem ra phân tích, tần suất và âm lượng của tiếng kêu của chúng có quan hệ rõ ràng với hành động của chúng.”

Điểm này Sở Vân Thăng biết, lúc đầu khi ở thành khủng bố, hắn đứng trước một cửa hàng ở chợ giết xích giáp trùng, một trong số đó vào lúc cuối cùng, hét rống lên, gọi đồng bọn đến. Hắn đã bị dọa sợ hãi hồn.

“Loại thứ hai, là tin tức, chúng có thể cảm giác được các loại mùi vị và sóng rung động của võ sĩ hắc ám, để phát hiện mục tiêu!

Loại thứ ba, trước mắt chỉ là đoán định. Theo hành vi tấn công của côn trùng đã chứng minh, chúng dường như nhận cùng một loại chỉ huy. Loại khống chế này, trước mắt chúng tôi không làm cách nào để đoán ra được, nhưng theo đoán định của nhà nghiên cứu sinh vật, phương thức này nhất định là tồn tại, hơn nữa nó là phương pháp chủ yếu để khống chế chúng!” giáo sư Tôn vừa nói vừa đi đến bên cạnh một cái máy, nói; “Tôi thí nghiệm chút cho anh xem”

Giáo sư Tôn ấn một phát nút màu hồng, chiếc máy ngay lập tức phát ra âm thanh đinh tai, xích giáp trùng vốn nằm yên tĩnh trong lồng, ngay lập tức cảnh giáp, nhìn bốn phía.

“Đây là tiếng cảnh báo nguy hiểm của côn trùng, chúng tôi đã từng sử dụng trên chiến trường của các anh, nhưng hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể gây tác dụng cục bộ mà thôi, vì thế tôi đoán rằng chúng nhất định phải có phương thức liên lạc khác.” Giáo sư Tôn tắt cái máy và nói.

Sở Vân Thăng rất kinh ngạc, những người nghiên cứu này của bộ tổng nghiên cứu, không ngờ lại dùng cách này để đối phó với côn trùng. Mặc dù giáo sư Tôn nói rằng hiệu quả không tốt lắm, nhưng có thể gây ra ảnh hướng, đã là điều rất đáng mừng rồi, dù sao thì hắn biết rằng, bản năng của côn trùng có lẽ chịu sự tác động của loại sức mạnh tên “mẫn” đó. Ngay cả bản thân mình cũng không thể nào chống đỡ lại được.

“Chúng tôi đã tiếp tục phái người thu thập tư liệu về tiếng kêu của xích giáp trùng, đây là một trong những phương hướng điều tra của bộ tổng nghiên cứu, đã lập thành một mục riêng ồi, gọ là máy nhiễu sóng âm!

Ngoài ra chúng tôi còn sử dụng các loại độc tố hóa học để tiến hành thực nghiệm với côn trùng, nhưng hiệu quả không rõ lắm. Vì thế tạm thời bỏ qua phương hướng nghiên cứu này.” Giáo sư tôn tiến lên trước, nói.

Sở Vân Thăng không biết tại sao giáo sư Tôn lại giải thích với mình về cái mày nhiễu sóng âm này. Dường như mình chẳng giúp được gì mà.

“Anh còn nhớ mấy ngày trước, xuất hiện hỏa ma tu trùng phải không, tôi nghe nói anh đã giết được một con, có điều đã mổ xẻ nó rồi.” Giáo sư Tôn cười nói.

Sở Vân Thăng gật đầu, không phủ nhận.

“Không sao, giờ đây tôi đã lập một đề án cho anh ở tổng bộ, về sau có quái vật mới gì xuất hiện, anh có quyền dại diên cho tổng bộ nghiên cứu tiến hành cắt bỏ thi thể nó để nghiên cứu!” Giáo sư Tôn tiếp tục câu chuyện trước đó. “Loại hỏa ma tu trùng này, mới xích giáp trùng, thanh giáp trùng và cả kim giáp trùng, dường như tồn tại một loại quan hệ giữa người lãnh đạo và người bị lãnh đạo vậy, tình tình lúc đó quá bất ngờ, chúng tôi không thể thu lại tín hiệu âm thanh của nó.

Vì thế, Tiểu Sở, chúng tôi sẽ đưa một cái máy thu thập âm thanh vào phòng tuyến tây khu, nếu như về sau nó có xuất hiện lần nữa, thì hi vọng anh trong lúc chiến đấu, có thể tiện tay lấy nó ra để ghi lại sóng âm của tiếng gào của nó, để cho chúng tôi thu thập được các mẫu âm thanh đầy đủ.”

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng không dám đảm bảo. Hỏa ma tu trùng quả thật quá lợi hại, nếu như nó xuất hiện, mục đích đầu tiên của tôi là giết chết nó!” Sở Vân Thăng nói thẳng, hóa ra giáo sư Tôn tìm mình để làm thế này.

Nhưng hỏa ma tu trùng lợi hại đến độ nào, chỉ có người đã từng đánh nhau với nó mới biết, là cuộc tranh giành giữa sự sống và cái chết. Lúc đó thì ai còn nghĩ được nhiều chuyện đến vậy, có thể giết chết được nó nhanh chóng đã là cảm ơn trời ơn đất rồi, trừ khi mình đạt được đến cảnh giới tam nguyên thiên thì có thể thử một lần.

“Được, cái này là điều tất nhiên, an toàn phải đứng hàng đầu!” Giáo sư Tôn gật đầu nói: “Tôi đưa anh đi lên lầu. Để nhìn thấy những thứ gần đây phát hiện ra.”

Tầng ba của tòa nhà nghiên cứu, Sở Vân Thăng vừa bước vào gây nên một màn xáo động, đây là một nơi tuyệt mật, ở cửa có hai võ sĩ hắc ám đứng canh.

Sở Vân Thăng là lần đầu tiên bước vào phòng thực nghiệm với thân phận của nghiên cứu viên sơ cấp, rất nhiều người trên ngực gắn huy chương của nghiên cứu viên cao cấp, mặt kinh ngạc nhìn giáo sư Tôn dẫn một người trẻ măng vào nơi quan trọng như vậy, còn thỉnh thoảng giải thích với hắn ta những thành quả nghiên cứu nữa, giống như một lãnh đạo thị sát vậy, làm cho người ta thấy rởn gai ốc.

“Đây là một miếng của cự phần anh đã làm nổ! Sau khi côn trùng rút lui, quân đội đã phái người vượt sông lấy về.” Giáo sư Tôn chỉ một tấm màu đỏ trong một bình thủy tinh nói.

“Anh nhìn bức ảnh này, đều là ảnh nội bộ sau khi cự phần đã bị nổ, và là mô hình kết cấu bên trong của nó, rất kì quái. Chúng tôi đã dựa vào một bộ phận bị nổ để dựng mô hình, và đưa ra một phỏng đoán rất gây sốc. Nếu như hoàn toàn phá giải bí mật của cự phần, năng lực khoa học kĩ thuật của chúng ta sẽ nhảy vọt một bước lớn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.